Hỏa Diệp Phong cũng không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển thật sự có thể loại bỏ được độc tố trên người Lục Trạm, khuôn mặt hắn vẫn hiện ra biểu cảm không thể tin được giống như lúc trước.
"Ta cũng vào xem thử."
Hắn và Phong Thần nhanh chóng bước vào gian phòng muốn tìm tòi đến cùng.
Trong mắt cái nữ tử dịu dàng kia ánh lên vẻ khiếp sợ và khó tin, loại độc nguy hiểm này đã ăn mòn đến tâm mạch, làm sao có thể giải hết được?
Hơn nữa theo như nàng biết, kiếp trước Lục Trạm căn bản là đã chết bởi vì độc phát rồi, cũng vì thế mới khiến cho thành chủ Thanh Khâu phát điên, biến mất rất nhiều năm.
Hiện tại Lục Trạm làm sao có thể giải được hết độc mà sống lại?
Chẳng lẽ là nữ nhân kia sử dụng thủ thuật gì để che mắt?
"Biểu ca, ta cũng vào xem thử?" Nàng nhìn Trì Mặc Nhiễm hỏi.
Trì Mặc Nhiễm tỏ thái độ lạnh nhạt gật đầu, cũng không nói lời nào.
Lúc này nữ tử dịu dàng kia mới mang theo nghi ngờ mà tiến vào gian phòng, nàng nghĩ mình phải nhanh chân đến xem có phải chất độc trên người Lục Trạm đã được giải thật không, chuyện này liên quan đến kế hoạch âm thầm thâu tóm thế lực thành Thanh Khâu của nàng.
Dù thế nào đi chăng nữa Hỏa Ly Nhã vẫn thấy vẻ mặt nàng ta có chút gì đó rất kỳ quái, hắn nhìn Phong Thần hỏi: "Giả tiên, ngươi biết nữ tử kia là ai chăng?"
Phong Thần nói: "Nàng gọi Lãnh Lăng Sương, là biểu muội của Trì Mặc Nhiễm."
"Thì ra nàng là người Lãnh gia, chẳng lẽ nàng chính là chất nữ mà gia chủ phu nhân của Lãnh gia thu dưỡng nuôi lớn?" Hỏa Ly Nhã nhướng mày.
Hắn vẫn biết không ít tin tức về thất đại gia tộc, nghe nói gia chủ Lãnh gia vô cùng không thích người thê tử đã mất nhi nữ, cuối cùng Lãnh Ngọc Quân dẫn một đứa trẻ về Trì gia nuôi lớn, nghe nói còn rất cưng chiều đối phương.
Đãi ngộ của Lãnh Lăng Sương ở Trì gia, căn bản là không khác những đứa con đẻ của Trì gia.
Phong Thần buồn cười nhìn Hỏa Ly Nhã: "Chuyện rõ ràng đến thế ngươi còn hỏi?"
"Ta rất không thích nữ tử này." Hỏa Ly Nhã bĩu môi nói.
Dù sao nữ tử tên Lãnh Lăng Sương này vẫn cứ tạo cho hắn một loại cảm giác không thoải mái, hơn nữa có vẻ nàng ta rất mưu mô, hắn cực ghét loại nữ nhân thế này.
"Đó là chuyện của ngươi." Phong Thần nâng chung trà lên uống một hớp, không thèm để ý mà nói.
Hỏa Ly Nhã lạnh lùng hừ một tiếng, đứng lên hỏi: "Ngươi không vào xem thử kết quả trị liệu của Thanh Thiển hả?"
"Ta tin tưởng nàng." Phong Thần không hề động đậy, bày ra phong thái gió nhẹ mây trôi tiếp tục ngồi yên tại chỗ.
Hỏa Ly Nhã sửng sốt, hiển nhiên là hắn không nghĩ tới Phong Thần lại có thể tin tưởng Ngu Thanh Thiển đến thế, trong lòng phức tạp vạn phần.
"Ta đây vào xem một chút, ngươi cứ tiếp tục ngồi đấy mà uống trà đi."
Hỏa Ly Nhã cũng vẫn luôn tin tưởng về khả năng giải độc của Ngu Thanh Thiển, chẳng qua là có thể cứu sống Lục Trạm từ quỷ môn quan, vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút khó tin.
Ngu Thanh Thiển tựa vào cạnh cửa, lời Hỏa Ly Nhã và Phong Thần nói nàng đều nghe vào trong tai.
Ánh mắt của nàng lướt qua Lãnh Lăng Sương đang xem xét bệnh tình của Lục Trạm, khóe miệng khẽ nhếch, nữ nhân kia thu dưỡng chất nữ? Không phải là càng lúc càng thú vị rồi sao?
"Thiển Thiển, tới đây uống chén trà đi." Phong Thần ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển mỉm cười nói.
Hắn không biết tại sao Lãnh Ngọc Quân lại thu dưỡng Lãnh Lăng Sương, là vì ký thác, hay chỉ là thuần túy thích Lãnh Lăng Sương người chất nữ này, hắn cũng không quan tâm, song vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng thay Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển đi tới ngồi xuống ghế, Phong Thần tự mình cầm lấy bình trà rót một chén trà đưa cho nàng, đây là sự phục vụ mà những người khác đều không cách nào hưởng thụ đến.
"Đúng là miệng cũng hơi khát." Ngu Thanh Thiển nhận lấy chén trà một hơi uống sạch.
Sau khi hấp thu độc tố trong cơ thể Lục Trạm, Ngu Thanh Thiển đã áp chế chất độc ở đan điền, đợi sau khi trở về sẽ tiến hành luyện hóa, nhưng lồng ngực vẫn có cảm giác nóng rực, uống xong chén trà liền thư thái hơn không ít.
"Hắn không có chuyện gì chứ." Phong Thần rót thêm một chén trà cho Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: "Hai ngày nữa là có thể vui vẻ rồi."
Hai người ăn ý mà cười cười nói nói, Trì Mặc Nhiễm từ đầu đến cuỗi vẫn không đi vào phòng, nắm chén trà, ánh mắt sâu thẳm.