Ngu Thanh Thiển cũng không nói rõ được cảm thụ của mình đối với Trì Mặc Nhiễm, trong cơ thể đối phương có máu của nàng, cái cảm giác huyết mạch liên thông này làm cho nàng không biết tại sao nàng lại không cách nào căm hận đối phương.
Trong phòng, Lãnh Lăng Sương, Trì Hiên và Hỏa Diệp Phong thay phiên nhau kiểm tra thân thể Lục Trạm, phát hiện độc tố trên người hắn đúng là đã được giải, trong lòng đều khiếp sợ không thôi, vẫn cứ có cái cảm giác không tin vào mắt mình.
"Mấy vị, có phải độc trong cơ thể Trạm Nhi đã được giải rồi hay không?" Lục thành chủ thấy Lục Trạm chẳng những tỉnh lại, màu xanh đen trên khuôn mặt đã biến mất, thậm chí còn có mấy phần hồng hào, trong lòng đã tin chắc rằng độc đã được giải, chỉ là thấy ba người kia vẫn đang xem xét, mới hỏi một câu.
Vẻ mặt Trì Hiên vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nghe được câu hỏi của Lục thành chủ thì gật đầu nói: "Đúng là độc tố trong cơ thể Lục thiếu chủ đã được giải hết, hơn nữa còn không có để lại bất kỳ di chứng nào, ngay cả kinh lạc vốn bị độc tố phá hủy đến suy tàn cũng đã khôi phục, chỉ cần tu dưỡng mấy ngày là được, đây quả thực là một kỳ tích."
Giờ phút này, hắn thật sự muốn vọt tới trước mặt Ngu Thanh Thiển thỉnh giáo phương pháp giải độc, song cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Hỏa Diệp Phong bổ sung một câu: "Y thuật của Thanh Thiển thật sự là xuất thần nhập hóa, nếu lần này không có nàng, độc trong cơ thể Lục thiếu chủ căn bản là không thể giải, thành chủ phải cảm ơn nàng mới được."
Khi ở học viện hắn cũng đã nghe nói thuật trị liệu mà Ngu Thanh Thiển biểu hiện ra ở chuyến đi rèn luyện đầu tiên giành cho tân sinh vô cùng vượt trội, lúc ấy hắn cũng chẳng thèm để tâm, nhưng bây giờ nhìn người vốn đã trúng độc sắp chết, sau khi được nàng trị liệu lại đã tỉnh, chất độc trong cơ thể đã được cởi bỏ hoàn toàn, thật sự cảm giác cứ như là đang nằm mơ.
Độc tố như này dù Trị Liệu Sư cấp đại sư có thể tới cũng phải bó tay không có biện pháp, rốt cuộc sao Ngu Thanh Thiển lại làm được?
"Thuật trị liệu của Ngu tiểu thư quả thật rất cao minh, không biết ngươi giải độc cho Lục thiếu chủ như thế nào."
Trên khuôn mặt Lãnh Lăng Sương vẫn mang theo nụ cười dịu dàng như cũ, nhưng cảm giác đau nhói khi móng tay găm chặt vào lòng bàn tay đã khiến cho nàng biết đây là sự thật.
Từ đời trước cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng nghe nói rằng có một Trị Liệu Sư tên là Ngu Thanh Thiển, thậm chí ngay cả cái tên Ngu Thanh Thiển này cũng chưa từng nghe nói đến.
Còn có thái độ của Trì Mặc Nhiễm đối với Ngu Thanh Thiển cũng làm cho nàng vô cùng không giải thích được, người nọ luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng, sao lần này lại vì một người không quen biết, chẳng qua là diện mạo tương tự mà giúp người ta giải vây vậy?
Cũng có khả năng là từ đầu đến cuối Trì Mặc Nhiễm liền tin tưởng rằng Ngu Thanh Thiển có thể giải độc cho Lục Trạm? Nếu không Ngu Thanh Thiển thất bại, Lục Trạm chết rồi, Lục thành chủ nhất định sẽ giận cá chém thớt mà oán giận luôn cả Trì Mặc Nhiễm.
Trì Mặc Nhiễm là một người vô cùng lạnh lùng lý trí, từ nhỏ đến lớn nàng luôn cố ý lấy lòng hắn, tiếp cận hắn song vẫn không thể khiến cho hắn mở lòng với nàng, theo lý thuyết hắn không thể nào vì Ngu Thanh Thiển mà mạo hiểm khiến cho Lục thành chủ oán giận bản thân, rốt cuộc là tại vì sao?
Kiếp trước nàng lớn lên ở Lãnh gia, rất ít tiếp xúc với Trì Mặc Nhiễm, càng không biết rốt cuộc nữ nhân tên Ngu Thanh Thiển này có quan hệ gì với hắn không.
Là kiếp trước cũng có người này, nhưng nàng chưa từng biết tới, hay là người này là một cái biến số bây giờ mới xuất hiện?
Một loại cảm giác giống như là mọi thứ đang thoát khỏi bàn tay mình khiến cho Lãnh Lăng Sương tỉnh táo hơn không ít, kiếp trước và hiện tại, cuộc sống của nàng đã có biến hóa long trời lở đất, những chuyện mà nàng tiếp xúc cũng khác biệt rất lớn.
Nàng không nên hoàn toàn dựa vào việc bản thân biết được một số chuyện trong tương lai mà quá độ tự tin, Ngu Thanh Thiển đột nhiên xuất hiện chính là điều khiến nàng bị cảnh tỉnh.
Lục thành chủ nghe được lời của ba trị liệu sư, khuôn mặt liền lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, hắn cười lớn nói: "Không nghĩ tới Ngu tiểu thư tuổi không lớn lắm, thuật trị liệu lại cao siêu như thế, chắc chắn là ta phải báo đáp lại ơn cứu mạng của nàng."
Lục Trạm mới tỉnh lại, sự mỏi mệt trên khuôn mặt không sao che giấu được, Lục thành chủ thấy thế vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Hết thảy đều đã qua, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài chiêu đãi mấy vị khách quý trước."
Lục Trạm gật đầu, cười nói: "Ta không sao rồi, cha không được vì ta mà chậm trễ mấy vị khách quý, đặc biệt là Ngu tiểu thư, nếu như không có nàng, ta đã chẳng thể tỉnh lại."
"Ừ ta biết, ngươi ngủ trước đi."