" Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Âm thanh trầm ấm ôn nhuận như ngọc vang lên cắt ngang hành động của Lãnh Hàn Thần.
Mọi người theo bản năng đều nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy, đó là một nam tử trẻ tuổi vận bạch y, nhìn qua vô cùng tuấn tú.
Người này có vẻ như mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng khí chất lại bất đồng, vừa trầm tĩnh lại có phần ổn trọng khiến người khác không nhịn được có hảo cảm.
Nam tử bạch y từng bước đi đến vô cùng phóng khoáng, tao nhã. Phía sau còn có hai thị vệ nghiêm túc bước theo hầu hạ.
Nam tử bạch y hơi gật đầu với nhóm người Lạc Y thay cho lời chào hỏi. Hắn cũng không giống người khác cho rằng những người trẻ tuổi này là một đám không có tiền đồ lên được mặt bàn.
Không nói đâu xa, chỉ riêng động tác của nam tử tử y vừa nãy thôi đã cho thấy năng lực của bọn họ không phải hạng tầm thường.
Hắn còn cảm nhận được, trên người nhóm người này, ai cũng toả ra hơi thở cường thế cho dù trên người thậm chí còn không có dao động lực lượng.
Bình thường, người không có dao động lực lượng chỉ có hai loại. Loại thứ nhất đó chính là phế vật ngàn năm không thể tu luyện. Còn loại thứ hai là loại có thể che giấu dao động lực lượng trên cơ thể. Mà đã che giấu được dao động lực lượng, đó hẳn phải là cường giả, là tuyệt thế cường giả.
Tuy rằng so với số tuổi nhìn thấy, nói bọn họ là cường giả thật không ai tin. Nhưng hắn thật coi trọng nhận định của mình. Chẳng phải nói Kỳ Vân thành có bán một loại đan dược Hoá Đồng đan, chất lượng cực phẩm đó sao? Những người này hẳn là dùng loại đan dược đó đi.
Nhóm người Lạc Y hoàn toàn không biết nam tử bạch đã đối với bọn họ ghi lên một hiểu lầm to bự mà chỉ thấy người này ứng xử hết sức đúng mực. Cũng không phải mắt để trên đầu như người khác. Vì vậy tâm tình cũng liền lắng xuống, chờ đợi hắn giải quyết.
Lạc Y híp mắt nhìn nam tử bạch y, bắt đầu suy đoán ra một khả năng thân phận của người này. Trong đôi mắt đen láy loé ra tia sáng, khoé môi gợi lên một nụ cười nhè nhẹ. Bất quá, nàng cũng không lập tức nói ra, vẫn muốn chờ xem kì biến.
Nam tử bạch y vừa xuất hiện, hai gã thủ vệ thành dù đau đến chết đi sống lại cũng cố gắng hết sức bình sinh gượng dậy. Bọn hắn bò lê bò lết tiến tới, vươn tay ôm lấy chân của nam tử bạch y, bắt đầu khóc ròng.
" Bạch đại thiếu gia, người phải làm chủ cho chúng ta. Bọn người này chưa vào thành đã đánh thủ vệ. Đây chính là đánh lên mặt mũi uy tín của thành Bàn Long a!"
Vô sỉ!
Hai chữ này bật ra trong đầu nhóm người Lạc Y. Lăng Ngạo, Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu đã sớm nóng giận muốn đại khai sát giới. Nhưng vẫn còn nghĩ cho mặt mũi vị " Bạch đại thiếu gia " trước mặt nên vẫn chưa động thủ.
Lạc Y và Lãnh Hàn Thần híp mắt, ánh mắt mang theo chút trào phúng hàm tiếu thật sâu. Quả nhiên là ác nhân cáo trạng trước a! Trình độ này quả thật không sai. Nàng thật muốn xem vị Bạch đại thiếu gia muốn giải quyết như thế nào đây!
Bạch Thừa Hy gấp lại chiết phiến, không dấu vết né ra một bên, ngăn chặn lại ý đồ hai cẩu thủ. Vẻ mặt đạm nhiên không nhìn ra vui, giận. Nhưng chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra, hắn đối với hai kẻ trước mặt đều là khinh thường. Liền ngay cả hai thị vệ nghiêm túc đi theo đằng sau hắn, ám phúng trong đáy mắt cũng vô cùng rõ ràng.
Bạch Thừa Hy chuyển ánh mắt nhìn nhóm người Lạc Y. Cũng không có dáng vẻ trách cứ hai luận tội, mà rất bình tĩnh hỏi.
" Các vị có gì để nói không?"
Kỳ Phong bị ám ách đã lâu, vốn là đã không nhịn được nữa. Khoé môi hơi nhếch lên một nụ cười lạnh trào phúng nói.
" Chúng ta còn không biết muốn vào thành thì phải nộp ngân một trăm kim tệ đâu! Đã vậy còn dám đánh chủ ý đến tỉ tỉ của ta,quả thật hận mệnh không đủ dài mà!"
Lãnh Hàn Thần sắc mặt ngay từ đầu đã không được tốt. Bây giờ lại là đã đen càng đen. Hắn một bên đem Lạc Y ôm vào lòng, một bên lại liếc nhìn gã thủ vệ thành đang co rụt người trên mặt đất. Ánh mắt lạnh như băng mang theo một tia tính kế vô cùng kín đáo.
Các ngươi? Chờ!
Bạch Thừa Hy nghe Kỳ Phong kể lại cũng liền đen mặt. Thành Bàn Long chí là do phụ thân hắn làm thành chủ. Dưới mí mắt ông mà lại có người dám ngang nhiên thu tiền ngân phí, áp bức nữ tử ngoại thành. Này mới thật là đánh vào mặt Bạch gia, đập nát thể diện của Bàn Long thành.
Bạch Thừa Hy vô cùng tức giận, không buồn nhìn tới hai kẻ mặt xám như tro tàn cầu xin. Trực tiếp ra lệnh cho thị vệ lôi đi phạt trượng. Tốt nhất là đánh cho sống dở chết dở.
Bạch Thừa Hy tận mắt nhìn đám người kia bị phạt trượng, hạ lệnh tống vào đại lao trong thành. Lúc này mới cúi người trước nhóm người Lạc Y, làm một cái lễ tạ lỗi.
" Phía trên quản giáo không nghiêm, còn khiến các vị chê cười thật là thất lễ!"
" Bạch đại thiếu gia khách khí rồi!"
Lăng Ngạo đối với cách hành xử nghiêm minh dứt khoát biểu lộ thành ý của người này thật hết sức vừa lòng. Nên liền không nói hai lời ôm quyền đáp lại.
Dĩ nhiên trước đó hắn cũng đã dò xét sắc mặt của hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần rồi a! Phải biết rằng hắn có hảo cảm là một chuyện. Bất quá quyền quyết định cũng không phải nằm trong tay hắn đâu.
Bạch Thừa Hy thấy nhóm người Lạc Y phóng khoáng như vậy liền cười. Tuy hắn cười không giống các mãng phu cười lên ha hả, nhưng nét cười của hắn vẫn thể hiện được thiện ý kết giao bằng hữu.
Bạch Thừa Hy vốn là người quản lí gia nghiệp. Nhưng hắn cũng là một tu luyện giả có tu vi không tệ. Tuy rằng thiên phú không tốt bằng đệ đệ trong nhà, nhưng cũng không quá kém. Hơn nữa, bản tính hắn không câu nệ, lại là một thương nhân nên thường hay kết giao bằng hữu. Trong số đó cũng không thiếu gì các giang hồ nhân sĩ. Đó là chưa kể, hắn đối với nhóm người Lạc Y này còn đặc biệt có cảm tình đâu.
Lạc Y đạm nhạt cười cười, từ trong tay áo xuất ra một mặt lệnh bài giao cho Bạch Thừa Hy.
Bạch Thừa Hy theo bản năng tiếp nhận. Đến khi nhìn thấy kĩ thứ đang cầm trên tay mới giật mình, nghi hoặc nhìn Lạc Y.
" Cô nương, ngươi làm sao có cái này!"
Bạch Thừa Hy nắm chặt mặt lệnh bài trong tay. Đây chính là bảo lệnh của Bàn Long thành. Chỉ làm ra ba cái. Một cái gia gia giữ, một cái đệ đệ giữ, còn một cái phụ thân đã giao cho ân nhân cứu mạng người tám năm về trước.
Người nắm giữ lệnh bài này không những được xem như khách quý của Bàn Long thành, mọi chí phí dùng trong thành đều được miễn phí. Mà còn có thể huy động một lực lượng thủ vệ tư nhân của Bạch gia gia tộc.
Tiểu cô nương đưa lệnh bài ra khiến Bạch Thừa Hy không khỏi phỏng đoán lại thân phận của nhóm người này. Lẽ nào là thân thích của ân nhân tám năm về trước? Nha, nhìn qua giống như không phải.
Lạc Y nhìn vẻ mặt kinh nghi bất định của Bạch Thừa Hy thì cảm thấy khó hiểu. Lúc Bạch Thừa Vũ đưa cái này cho nàng khi chia tay tại Kỳ Vân thành cũng không nói gì nhiều. Hắn chỉ nói cầm theo lệnh bài này đến Bàn Long thành liền có người đưa bọn họ đến Bạch phủ a!
Tuy Lạc Y trong lòng vô cùng khó hiểu, nhưng nàng cũng không thể hiện ra ngoài mặt. Mà chỉ đạm nhiên nói.
" Cái này là lệnh đệ Bạch Thừa Vũ của ngươi giao cho ta. Tiện gặp ngươi ở đây liền giao cho ngươi thôi!"
" Các ngươi biết lệnh đệ? Các ngươi chính là lão đại gì đó... Ân?"
Lạc Y gật gật đầu. Đúng là nhóm người họ gọi nàng như vậy.
Bạch Thừa Hy nhìn nhóm người Lạc Y, sắc mặt hết sức cổ quái. Hắn cũng là đột nhiên nhớ ra đệ đệ nói đã giao bảo lệnh cho lão đại gì đó. Thật không nghĩ là tiểu cô nương trước mắt này.
Ban đầu, Bạch Thừa Hy còn nghĩ nhóm người này dùng Hoá Đồng đan. Bình thường người ta muốn che giấu hắn cũng không tiện tiết lộ.
Nhưng bây giờ Bạch Thừa Hy thấy hắn sai lầm rồi. Người này chính là yêu nghiệt thiên tài biến thái mà đệ đệ nói - Âu Dương Lạc Y đại danh đỉnh đỉnh Quốc Công Độ Sứ. Còn nam nhân xuất sắc đi bên cạnh chắc là Lãnh Hàn Thần. Nhóm còn lại... Không nhận ra, nhưng chắc cũng là bằng hữu.
Gặp quỷ a!
" Này! Không đi sao?"
Lạc Y thấy Bạch Thừa Hy hết nhìn nàng, Lãnh Hàn Thần lại nhìn nhóm người Lăng Ngạo. Sắc mặt hết sức đặc sắc, làm gì có chỗ nào giống công tử ôn nhuận như ngọc phía trước? Nàng chính là mất kiên nhẫn hỏi ra đó.
Bạch Thừa Hy bị gọi giật mình, vội vàng thu lại vẻ mặt thất lễ, lại trở thánh bộ dáng công tử ôn nhuận tiến lên phía trước dẫn đường.
Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y dẫn đầu đi theo. Nhóm người Lăng Ngạo cũng cùng nhau hoà vào, thẳng tiến về Bạch phủ.
Lãnh Hàn Thần trước khi đi, ánh mắt còn nhìn về phía hai thủ vệ phủ đang bị lôi đi, khoé môi từ từ nhếch lên...