Khuynh Thế Thiên Tài

chương 147: tụ bảo trai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi sáng, Bạch Phủ.

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đến ở Bạch Phủ. Việc hai người làm đầu tiên chính là đi dạo hoa viên.

Thực ra, hoa viên Bạch Phủ cũng không có gì mới mẻ. Các loại hoa trồng cũng không thể so sánh cùng hoàng cung, hay trong vườn thành chủ Kỳ Vân thành.

Bất quá, không khí ở chỗ này lại đặc biệt trong lành thoáng đãng dễ chịu vô cùng.

Chuyện là phụ thân của Bạch Thừa Vũ có một loại sở thích đặc biệt với hoa cỏ. Nhất là những loại hoa cỏ kì lạ.

Gần nhất, có một Dong Binh đoàn đi làm nhiệm vụ ở Tây Lĩnh, liền nhìn thấy một loại hoa ở ngang triền núi.

Loại hoa này nhìn qua giống như phong lan, nhưng lại lớn hơn. Màu sắc tím hồng hết sức bắt mắt. Mà quan trọng nhất là, bụi hoa này trồng ở đâu liền lọc sạch không khí ở đó. Xung quanh nó trở nên rất trong lành, thoáng đãng.

Đoàn trưởng Dong Binh đoàn là người từng chịu ơn huệ của phụ thân Bạch Thừa Vũ. Biết ông có hứng thú với hoa cỏ liền cho người cẩn thận bứng lên, mang về tặng lại cho ông.

Phụ thân Bạch Thừa Vũ đối với loại hoa quý quả nhiên yêu thích không buông tay. Không nói hai lời liền đem trồng tại hoa viên, ngày ngày đều phải dạo qua ít nhất năm lần mới thấy hài lòng.

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần nắm tay nhau dạo một vòng lại một vòng trong hoa viên, cuối cùng cũng thấy chán nản, mệt mỏi. Liền quay lưng chuẩn bị đi về.

Chỉ là, đúng lúc hai người định rời đi, lại bị câu chuyện của một nhóm tỳ nữ trong Bạch Phủ bát quái thu hút. Bước chân hai người bắt đầu dừng lại, có phần nghiêm túc lắng nghe.

" Ngươi nói có chuyện vui muốn kể, rốt cuộc là chuyện gì nha?"

Một tỳ nữ trong nhóm mở lời hỏi, nàng là tỳ nữ dọn dẹp tại thư các trong Bạch phủ. Có người mở lời trước, các tỳ nữ còn lại cũng bắt đầu nhao nhao lên. Ánh mắt nhìn tỳ nữ làm việc tại trù phòng mang theo nhiều mong đợi.

Bát quái a! Đối với thiếu nữ chính là ma lực không cưỡng nổi!

Tỳ nữ làm việc tại trù phòng cười bí hiểm, đôi mắt láo liên nhìn quanh mọi người một vòng, vỗ vỗ tay vào nhau.

" Bát quái không bán thiếu a! Theo như lệ cũ đi!"

" Được rồi, được rồi, dọn dẹp phòng cho ngươi mười ngày còn không được sao?"

Nhóm tỳ nữ sớm đã gấp lên tới đầu, không suy nghĩ gì liền chấp nhận.

Tỳ nữ trù phòng cười lên ha ha, rất hài lòng với tinh thần sảng khoái của nhóm tỳ nữ, đắc ý kể.

" Các ngươi biết lúc ta đi mua rau nhìn thấy gì hay không? Một màn rất đặc sắc nha! Trẻ con ngoan không xem được đâu! Hắc hắc!"

Nhóm tỳ nữ la khẽ một tiếng, mặt đỏ lên một mảnh, nhưng vẫn không ngăn được cơn tò mò. Mắt tròn mắt dẹt khe khẽ hỏi.

" Là Đông Cung sống sao?"

Tỳ nữ trù phòng xì một tiếng bật cười, bàn tay cong lại, ngón tay xỉ nhẹ đầu tỳ nữ ngồi đối diện.

" Các ngươi kiến thức quả nhiên hạn hẹp. Này còn muốn hương diễm hơn Đông Cung sống nha!"

" Hương diễm hơn Đông Cung sống thì là cái gì chứ?"

Nhóm tỳ nữ bụng đầy khó hiểu mím mím môi, hỏi.

" Ai u, là Long Dương a! Các ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Hai đại hán cùng một toán ăn xin... Hắc hắc giữa đường đâu!"

" Cái gì?"

Tỳ nữ nhóm cơ hồ bật thốt lên, mặt vốn đỏ lại càng thêm đỏ.

Tỳ nữ làm việc tại trù phòng cười ha ha, tiếp tục quăng thêm một trái bom.

" Đặc biệt, hai đại hán kia các ngươi hẳn cũng biết!"

" Ách? Chúng ta biết?"

" Đúng! Là gã mặt sẹo với mặt đen a! Thật không ngờ bọn họ có sở thích đặc biệt như vậy! Hắc hắc!"

Nhóm tỳ nữ nhìn nhau, cuối cùng lại bật cười. Hai người này bọn họ dĩ nhiên biết. Cùng lắm là hai thủ vệ thành nhỏ nhoi nhưng đặc biệt háo sắc. Thiếu nữ bất hạnh bị bọn hắn đùa bỡn trong tay cũng không phải ít. Nếu bọn họ không phải làm việc trong Bạch phủ, sợ rằng chỉ cần có chút tư sắc liền không thoát khỏi tầm mắt hai người kia.

Nhóm tỳ nữ cũng không quan tâm đến câu chuyện này có rất nhiều kẻ hở. Hai người kia nhìn qua liền biết bị nhân ám hại, nhưng bọn họ cũng không bận tâm.

Người ác gặp quả báo, đáng lắm! Dù là ai ra tay, bọn họ cũng cần thắp hương tạ ơn lão thiên gia a!

Lạc Y nghe nhóm tỳ nữ nói đến đó, cũng không tiếp tục nghe thêm nữa. Nàng quay đầu nhìn Lãnh Hàn Thần. Hai tay đan vào nhau, khoanh lại trước ngực. Đôi mắt xinh đẹp nhìn Lãnh Hàn Thần mang theo chút nghiền ngẫm. Nhẹ nhàng mở miệng.

" Là chàng làm!"

Nghe thì giống như câu hỏi, nhưng thực tế lại là khẳng định.

Gã mặt đen và gã mặt sẹo? Nghe qua đã biết là hai thủ vệ thành hôm qua rồi!

Tuy rằng Lạc Y không biết, trong thành rốt cuộc có bao nhiêu gã mặt đen cùng gã mặt sẹo. Bất quá, linh cảm nói cho nàng biết, là hai kẻ kia không thể sai.

Hơn nữa, người khả năng có thể đem người hoàn hảo ra khỏi đại lao. Lại còn sắp xếp cho bọn họ cùng đám ăn xin làm chuyện lộn xộn. Thì trừ Lãnh Hàn Thần ra, trong thành sợ không có người thứ hai.

Lãnh Hàn Thần trước ánh nhìn của Lạc Y vẫn là vô cùng bình thản. Cẩn thận đem nàng ôm vào lòng. Cằm hắn tựa lên đầu nàng, một giọng nói nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

" Không phải ta làm! Tối qua có cho Nhân ra ngoài đi dạo một chút!"

Vô sỉ!

Lạc Y trong lòng cực kì khinh thường lườm Lãnh Hàn Thần. Bất quá lúc này nàng đang nằm trọn vẹn trong lòng hắn nên hắn không hoàn toàn nhìn thấy.

Ý của hắn muốn nói không phải hắn làm mà là Nhân làm phải không? Xin lỗi đi, không có lệnh của hắn, Nhân dám tuỳ ý ra ngoài gây sự sao?

Lãnh Hàn Thần dường như cảm nhận được người trong lòng bất mãn. Hắn cười khẽ một tiếng, đem nàng ôm càng gắt gao.

" Hả giận sao?"

Cái này xem như là thoả hiệp sao?

Lạc Y ở trong lòng Lãnh Hàn Thần khẽ hừ một tiếng. Bất quá nàng quả thật rất hả giận.

Không phải nói hai tên đó rất háo sắc sao? Liền để cho bọn hắn thoả mãn đi!

" Ngoan! Thưởng a!"

Lạc Y cười khẽ một tiếng, ở trên má Lãnh Hàn hôn nhẹ một cái.

Lãnh Hàn Thần híp mắt lại, trong đôi mắt lộ ra vẻ giảo hoạt như hồ li vừa thực hiện được ý đồ.

Nương tử nhà hắn thật ngoan a! Nàng vẫn còn biết chủ động thân mật với hắn đâu!

Hai người nắm tay nhau, cùng trở lại viện tử. Thì thấy nhóm người Bạch Thừa Vũ, Bạch Thừa Hy cùng với nhóm người Lăng Ngạo, Kỳ Phong và Ngạn Hữu đang rôm rã bàn luận chuyện gì đó rất sôi nổi.

" A? Lão đại..."

Bạch Thừa Vũ nhác mắt, vừa nhìn thấy hai người Lạc Y, Lãnh Hàn Thần liền vẫy vẫy tay, trưng ra gương mặt cười tươi rói.

" Chuyện gì vậy?"

Lạc Y tiến lại, bình tĩnh rót một tách trà nhấp vào một ngụm. Lúc này mới mở lời.

Bạch Thừa Vũ đối với thái độ lạnh nhạt của Lạc Y, sớm đã thành thói quen. Hắn không những không giận, ngược lại còn cười vô cùng hưng phấng

" Tối nay chúng ta cùng đi Tụ Bảo trai đi!"

" Tụ Bảo trai?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio