Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Doãn Khang Hòa nói: “Nơi này cũng xem như yên tĩnh trong chốn náo loạn, tuy xung quanh tương đối ồn ào nhưng sẽ không bị ai quấy rầy. Chúng ta làm trong ngành này sợ nhất vẫn là chó săn, an toàn là trên hết.”

Trình Gia Mục liếc nhìn xung quanh, lại móc móc lỗ tai, trừ tiếng côn trùng kêu ngày hè cái gì cũng không nghe thấy, có chút hoài nghi phải chăng mình điếc rồi.

Trước mặt Doãn Khang Hòa bày một chén espresso tinh xảo, chỉ là bày biện thế chứ không uống, hắn dùng cấp bậc lễ nghĩa chu đáo mà hỏi: “Tiểu Mục, cậu uống chút gì không?”

Trình Gia Mục mặt không thay đổi cầm lên một cái chén bằng sắt, đổ thêm nước đường vào cốc, khóe miệng Doãn Khang Hòa khẽ giật một cái.

“Nghe nói gần đây cậu muốn tham gia diễn ‘Tư Mã Chiêu’ của đạo diễn Thạch Trường An, đã ký hợp đồng chưa?”

Trình Gia Mục lắc đầu: “Chỉ mới nhận được thông báo, còn chưa nói lúc nào ký hợp đồng.”

Doãn Khang Hòa nói: “Đã qua vòng thử vai rồi đúng không, bọn họ là đang muốn đè thấp thù lao của cậu, thủ đoạn cũ thôi cứ để cho tôi.”

Một lần nói chuyện, lời Doãn Khang Hòa nói với Trình Gia Mục đều như hoa như lá. Cậu phát hiện người đại diện mới này mặc dù nhìn chậm chạp, bệnh sạch sẽ hạng nặng tựa như chòm sao Xử Nữ, còn có chứng ám ảnh hiềm nghi nhưng nghiệp vụ thì rất chuyên nghiệp.

Trong thời gian ngắn đã phân tích địa vị hiện tại của Trình Gia Mục cho cậu, ngành giải trí luôn thuận theo hướng gió, thủ đoạn tuyên truyền cũng liên quan tới nội dung marketing. Có những thứ cậu có thể tiếp nhận, nhưng cũng có những thứ không thể đụng tới.

Còn nói một chút về vấn đề làm người đại diện cho các nhãn hiệu, Trình Gia Mục là người mới đương nhiên không có khả năng các thương hiệu lớn sẽ chủ động liên hệ muốn cậu làm đại diện. Với phương diện này hai người rất nhanh đã đạt được nhận thức chung, muốn duy trì khả năng cá nhân, không thể tự hạ thấp cái giá của mình. Có như vậy, về sau mới có cơ hội làm việc với những nhãn hàng sản phẩm cao cấp, thậm chí là làm người đại diện cho các nhãn hiệu quốc tế.

Điểm này Trình Gia Mục đã thấm thía từ lâu, đời trước vì muốn nhanh chóng kiếm tiền nên cái gì cậu cũng tiếp nhận, nhãn hiệu nào cũng nhận. Đến mức khắp đường đều là hình ảnh của mình, mặc dù nhìn thì thấy có vẻ khá nổi tiếng nhưng kì thật lợi nhuận thu được bị chèn ép rất thấp, căn bản không xứng với giá trị của ba chữ ‘vua màn ảnh’.

Cũng không thu được nhiều tiền, còn không duy trì được mức chi tiêu cực lớn. Ngày ấy cậu vừa trả nợ, vừa nuôi bảo an sau hậu kỳ, nuôi trợ lý, mua xe, mua biệt thự, nuôi Viên Đào Đào, kỳ thật số tiền phải chi không nhỏ. Còn có hai tiệm cơm vừa mới khai trương nhưng chưa trả hết tiền, cùng với một vài đầu tư không đáng tin cậy cho lắm. Những khoản đầu tư ấy nhiều lắm chỉ xem như thêm thắt chút gia vị.

Mỗi một khoản đều như sâu hút máu, không ít trong số đó đều là hạng mục do Khương Tư Thuân đề cử. Có lẽ hắn đã căm hận mình từ lâu, thật sự là càng nghĩ càng đáng sợ. Nghe nói sau khi Đào Đào kế thừa di sản, đều đã bán đi đám cổ phần ấy, Trình Gia Mục mới đầu còn có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại xem ra phải gọi là ‘ngưng tổn hại’.

Cậu không có đầu óc kinh tế, quản lý tài sản đến rối tinh rối mù, chỉ một mực quay phim, nhận quảng cáo kiếm tiền thế là lâm vào con đường xấu. Hình tượng ‘vua màn ảnh cái gì cũng nhận’ đã đi vào lòng người, hình ảnh bị lộ ra càng là mấy thứ hung hăng ngang ngược đến mức nhìn lắm thành quen.

Thử nghĩ coi, một nhãn hiệu quốc tế lớn muốn tìm người Hoa làm người đại diện, lúc đầu thì mang thành ý to lớn đến tìm Trình Gia Mục đàm phán hạng mục hợp tác. Đáng tiếc, vừa xuống máy bay liền thấy đối phương trên mấy tấm ‘Không mang thai, không tình dục’ hoặc quảng cáo ‘bệnh viện nam khoa’. Làm sao có thể không quay đầu đi liền chứ?

Trò chuyện xong, Trình Gia Mục cảm thấy có Doãn Khang Hòa làm quản lý, lợi ích của mình không chỉ nằm ở trước mắt mà có lẽ còn có thể đi càng xa hơn đời trước.

Không lâu sau đó, Gia Sang tổ chức một nghi thức ký kết nho nhỏ, cũng quy củ mời một nhóm truyền thông và phóng viên. Trên mục chứng nhận weibo của Trình Gia Mục cũng nhiều thêm một dòng ‘Nghệ sĩ của giải trí Gia Sang’. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cái này xem như cậu đã chính thức ra mắt. Fan hâm mộ rất nhanh liền hưng phấn ào tới, nhao nhao gửi ‘điện mừng’.

Các mạng lưới truyền thông đều có bóng dáng của các cô nàng, Trình Gia Mục quả thực không thể tin nổi. Phim truyền hình của cậu còn chưa chiếu đã có nhiều fan hâm mộ như vậy? Hiện tại tiểu thịt tươi cũng quá dễ sống rồi đi? Là thời đại thay đổi sao?

Mặt khác Doãn Khang Hòa cũng hết sức hài lòng, Bạch Quân Ly nhìn dáng vẻ vừa lòng lại đắc chí của hắn, không thể nhịn được nữa: “Muốn cười thì cứ cười đi, còn tiếp tục như vậy tôi sẽ sớm yêu cầu đổi người đại diện.” Doãn Khang Hòa nói: “Đừng có cả ngày dùng mấy cái này uy hiếp tôi, hiện tại trên tay tôi đã có được tiềm lực không thể đo lường đó.”

Bạch Quân Ly khinh thường: “Trình Gia Mục ư? Đứa nhỏ ấy nhiều tâm kế, cẩn thận bị người ta đùa nghịch.”

Doãn Khang Hòa: “Tôi nói này, cậu chính là đang có thành kiến đó. Cậu ta thực ra cũng không phải kẻ tâm cơ như cậu nói, mà trong ngành giải trí nếu không có chút thủ đoạn thì làm sao nổi bật được? Đám con nhà giàu các cậu được bảo hộ quá tốt cho nên mới dẫn đến cái dạng mắt không thấy bụi.” Doãn Khang Hòa cười khẽ, con mắt nhỏ dài bị kính mắt gọng vàng che khuất tinh quang, không chút che giấu sự hưng phấn như thể nhặt được bảo bối: “Trình Gia Mục có một loại khí chất minh tinh bẩm sinh, nhất định sẽ nổi tiếng.”

Đảo mắt một cái đã kết thúc học kỳ, Trình Gia Mục đã tính toán đâu ra đấy một tháng theo học trên trường, kỳ thi cuối kỳ của hai môn cuối cùng trong chương trình học chính là hôm nay. Ngày mai sẽ được nghỉ hè, đồng thời đây cũng là thời gian tiến tổ của Trình Gia Mục.

Đây là giờ phút mà cậu vừa hồi hộp lại chờ mong, Doãn Khang Hòa đã đàm phán cho cậu một mức giá rất tốt. Trình Gia Mục quả thực không thể tin được, nếu không phải Doãn Khang Hòa có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cậu thật muốn cho đối phương một cái ôm thật lớn thay lời cảm tạ.

Đương nhiên Doãn Khang Hòa so với những người đại diện khác lại càng khiến người yên tâm thoải mái.

Chẳng qua việc cấp bách bây giờ là ứng phó với hai môn khảo thí hôm nay, thành tích lúc đi học của nguyên chủ không quá lý tưởng. Nếu như học kỳ này không đạt được năm môn xuất sắc thì rất có thể, cậu sẽ phải đứng trước việc làm kiểm tra bù nâng tổng thành tích trong kỳ nghỉ hè.

Tuần trước là thi biểu diễn và thanh nhạc, cậu đều đã nhẹ nhàng thông qua, nhưng sáng hôm nay là bài thi ‘Lý luận cơ sở về phim ảnh’ của giáo sư nghiêm khắc có tiếng Khổng Nhạc Tiềm. Tối hôm qua Trình Gia Mục đã thức suốt đêm, hôm nay liền mang đôi mắt thâm quầng đến dự thi, yên lặng cầu nguyện thần kiểm tra phù hộ.

Khổng Nhạc Tiềm tự mình giám thị, trước khi phát bài thi còn kêu nhóm sinh viên quay bàn lại, toàn bộ bàn đọc sách đều mang ra bên ngoài. Đám sinh viên kêu gào khắp nơi, quả thực có cảm giác déjà vu – quay lại lúc kiểm tra thời trung học, ai nói cuộc sống đại học rất nhẹ nhõm vậy? Nhưng một khi Khổng Nhạc Tiềm trầm mặt, mọi người lập tức câm như hến, nhẹ chân nhẹ tay mà chuyển bàn, ai ai cũng nhu thuận.

Trừ cái đó ra, giáo sư Khổng còn tuyên bố một mét vuông xung quanh thí sinh không được xuất hiện bất kỳ tờ giấy nào, ngay cả mảnh giấy cũng không được, người vi phạm, gian lận sẽ bị xử lý. Đám sinh viên lòng như tro nguội, như thể anh dũng hi sinh mà thu thập sạch sẽ đồ xung quanh mình, đứng xếp hàng ném tất cả giấy thừa vào thùng rác. Giáo sư Khổng lúc này mới vừa lòng thỏa ý, đeo kính lão lên rồi tinh thần quắc thước tản bộ qua từng dãy, ánh mắt sáng ngời. Trình Gia Mục cảm thấy có giám thị cỡ này, cậu đại khái có thể tiến xa vạn bước, giữ chắc ngôi đầu bảng xếp hạng.

Mấy người lúc đầu muốn dựa vào Trình Gia Mục mà chép bài, giờ đều sửng sốt ngồi nghiêm chỉnh, không dám xê dịch một phân nào. Lúc nộp bài thi bọn họ đều mười phần uể oải, dáng vẻ không luyến tiếc nhân sinh. Mỗi một bài thi Khổng Nhạc Tiềm đều liếc qua rồi mới thu, lúc đến chỗ Trình Gia Mục ông nhanh chóng quét qua bài làm của cậu, vậy mà lại hài lòng gật đầu: “Có thiên phú, chịu khó cố gắng, rất tốt!”

Trình Gia Mục gãi gãi đầu, cười. Trước mặt giáo sư Khổng cậu cảm thấy mình vẫn là một đứa nhỏ, là một vãn bối. Khổng Nhạc Tiềm: “Ngày mai sẽ tiến tổ phải không? Trường An đã nói với thầy. Có một học sinh biểu hiện ưu tú như em, tôi làm giáo sư cũng nở mặt nở mày a!”

Trong lòng Trình Gia Mục nóng lên, giáo sư Khổng một chút cũng không thay đổi. Lúc trước ông ấy cũng luôn bảo hộ cậu như vậy, mặc dù đời trước còn chưa có cơ hội chân chính tham dự một tiết học của ông ấy, nhưng cậu thực sự nhận thức bối phận, muốn làm học sinh của ông ấy. Chỉ tiếc cậu không biết nhìn người, để bản thân mất mạng còn hại thầy thương tâm. Trình Gia Mục mở miệng cam đoan: “Em sẽ không để thầy mất mặt.” Đồng thời càng thêm chờ mong được cùng hợp tác với Thạch Trường An.

Buổi chiều là thi ‘Ngôn ngữ nghe nhìn’ của giáo sư Dương Lâm. Khác biệt với Khổng Nhạc Tiềm chính là, giáo sư Dương mỗi khi lên lớp đều đeo kính cận thị nhưng lúc ông làm giám thị thì lại bỏ kính mắt ra. Còn mở một tờ báo lớn bày ra ngay trước mặt tất cả các thí sinh.

Ám chỉ này không thể rõ ràng hơn.

Các học sinh xuất ra các loại bản lĩnh không thể tưởng tượng được. Tài liệu thu nhỏ %, chữ cực nhỏ viết trong lớp nhựa trong suốt của bút, mười tám loại vũ khí thần thông. Trình Gia Mục dùng dư quang thoáng nhìn những thứ mà bạn học chuẩn bị trong lòng âm thầm đau khổ.

Đời trước cậu chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống đại học nên mới thua thiệt như vậy. Đây gọi là muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt? Chính là như vậy đi.

Cũng may cậu luôn chăm chỉ cầu nguyện nên cũng coi như có tác dụng, trên cơ bản đề bài kiểm tra đều làm xong.

Sau khi làm xong bài thi, Trình Gia Mục và Hàn Hữu cùng đi ra quầy đồ nướng ở cửa trường học. Bởi xung quanh đều là các thí sinh vừa làm bài xong, hơn nữa trời cũng đã tối đen nên không ai chú ý tới cậu chính là tiểu minh tinh mới nổi kia.

Nhẹ nhàng, vui vẻ cùng ăn xiên thịt nướng, uống bia ướp lạnh, Trình Gia Mục cực kỳ thỏa mãn. Cậu nghĩ sự tùy tiện, cực khổ này mới là cuộc sống đại học mà cậu đã bỏ lỡ mới đúng. Nhưng lúc này, Trình Gia Mục vậy mà còn nhớ tới Hoắc Dật, nếu như ngồi đối diện cậu là Hoắc Dật, là Hoắc Dật nổi tiếng một thân âu phục cắt may, còn đeo đồng hồ trăm vạn, ngồi cùng với mình trong quán ăn ven đường… Nghĩ đi nghĩ lại, cậu liền thoải mái bật cười.

Hàn Hữu uống một ngụm bia lớn, giọng cũng lớn: “Tiểu Mục, cậu cười gì mà buồn nôn như vậy.” Trình Gia Mục cười mắng một tiếng: “Cút.” Hàn Hữu nói: “Thật đó. Có phải đang nhớ bạn gái không, quả thực tản ra mùi chua của tình yêu mà!” Lần này Trình Gia Mục có chút sửng sốt, chẳng lẽ cậu thực sự… có cảm giác với Hoắc Dật?

Ngày thứ hai, tiến tổ.

Lần này hoàn toàn khác với đợt đóng phim trước, có công ty làm chỗ dựa đương nhiên phải khác. Tất cả công việc đều được xử lý ngay ngắn rõ ràng, khiến Trình Gia Mục có chút cảm giác quen thuộc.

Địa điểm quay phim lần này là Ảnh Thị Thành ở phía nam. Đang vào kỳ nghỉ hè, nên nơi thành phố biển mà bọn họ chọn để quay phim nhiệt độ thường xuyên lên tới hơn bốn mươi độ. Nhưng đây là phim cổ trang nên dàn diễn viên vẫn phải mặc trang phục nặng nề cùng với những vật trang sức phức tạp.

Trình Gia Mục mang theo hai người phụ tá, một người là Triệu Khang Nhạc, một người là Viên Đào Đào. Vừa sắp xếp cẩn thận phòng khách sạn và hành lý, Triệu Khang Nhạc lại đầu đầy mồ hôi chạy đến nói: “Đạo diễn Thạch nói bây giờ sẽ bắt đầu buổi họp, phải lập tức qua đó ngay.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio