Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tài chính của đoàn làm phim dư dả cho nên chỗ nghỉ ngơi hay trường quay tiêu chuẩn đều không thấp, khách sạn còn có phòng họp. Thạch Trường An ngồi trên ghế chủ vị, mấy vị phó đạo diễn và giám chế cũng đều ở đây, ngoại trừ nhân viên công tác thì dàn diễn viên chính đều đến đông đủ.

Vai diễn Tư Mã Chiêu có hai diễn viên, gian đoạn từ thiếu niên đến thanh niên là do lão đại Đồng Hoài Cẩn của Gia Sang sắm vai. Giai đoạn từ trung niên đến lão niên, là do diễn viên phái thực lực Giang Hoằng Chấn đảm nhiệm, trừ bọn họ còn có La Quang Hi, Mạnh Nghi Tu, đều là diễn viên phái thực lực.

Bộ phim này chủ yếu nói về nam nhân, số lượng nhân vật nữ không nhiều. Người đáng chú ý nhất, cũng là người có nhiều đất diễn nhất là nữ diễn viên đang nổi Lý Tử Bồng vào vai Vương Nguyên Cơ, là vợ cả của Tư Mã Chiêu. Mà diễn viên sắm vai vợ của Kê Khang – Trường Lạc đình chủ là một diễn viên trẻ tuổi thuộc tổ hợp thiếu nữ, tự mình rẽ ngang đi diễn xuất. Cô tên là Điền Điềm, người cũng như tên, tướng mạo mười phần ngọt ngào.

Hội nghị không dài, chủ yếu là để mọi người làm quen lẫn nhau, ngày thứ hai sẽ chính thức khởi động nghi thức khai máy tại Ảnh Thị Thành. Lần đầu tiên quay phim, Trình Gia Mục nửa đường mới tới đoàn phim nên không tham gia nghi thức khởi quay. Nhưng dù sao cậu cũng đã diễn xuất nhiều năm, nên rất quen thuộc với quá trình khởi động nghi thức khai máy. Chỉ có Viên Đào Đào, cho tới bây giờ chưa từng được tới đoàn làm phim nên tất thảy đều thấy mới lạ.

Trong sân bày một cái bàn lớn, bên trên có phủ vải tơ màu đỏ, một cái đầu heo to béo chiếm cứ vị trí bắt mắt nhất. Xung quanh còn bày quả cúng, đương nhiên còn có hương đốt cùng đài cắm. Không thể không nói, khí tức hương thổ mười phần dày đặc, nồng hậu. Một đám đại lão trong ngành giải trí mặc âu phục, giày da cùng với những nghệ sĩ ăn mặc thời thượng, thần sắc trang nghiêm vây quanh bàn cúng đỏ chót.

Cảm tượng này thực tế hoàn toàn không có cảm giác hài hòa, xém chút nữa Viên Đào Đào đã cho rằng mình vào nhầm hang ổ xã hội đen. Nhưng vẫn cố diễn vai một đại tỷ không sợ trời không sợ đất, một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài, thẳng thắn tránh sau lưng Trình Gia Mục. Trình Gia Mục dở khóc dở cười, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi.

Mãi đến khi nhà sản xuất bắt đầu nói chuyện, những quan thương tới dự cũng dốc lòng nói lời khách sáo mới khiến cho cô an tĩnh lại. Nhà sản xuất Thạch Trường An và nhóm diễn viên chính nhao nhao tiến lên dâng hương, sau đó là các đại biểu, tổ quay phim, tổ ánh đèn, tổ thiết bị, tổ mỹ thuật, tổ trang phục, tổ trang điểm, tổ ghi âm, tổ đạo cụ…

Nhóm người này dâng hương xong thì toàn bộ nghi thức khai máy cũng xem như kết thúc mỹ mãn. Viên Đào Đào nhỏ giọng hỏi Triệu Khang Nhạc: “Anh Nhạc, anh cũng tham gia không ít đoàn làm phim rồi đi, bọn họ đều mê tín như thế sao?” Triệu Khang Nhạc nói: “Loại chuyện này, tin là có vẫn hơn. Lúc trước có một đoàn làm phim quay trong một khu đất táng hoang phế, đạo diễn đó lại không tin chuyện tà ma nên không thắp hương. Em đoán xem bọn họ thế nào?”

Viên Đào Đào bị dọa đến tóc gáy cũng đều dựng lên: “Sao, làm gì?”

Triệu Khang Nhạc: “Đã xảy ra rất nhiều chuyện lạ! Lúc nửa đêm nhiều diễn viên đều nghe thấy…”

Nhìn Viên Đào Đào bị dọa đến trắng bệch cả mặt, Trình Gia Mục vội vàng ngăn cản Triệu Khang Nhạc tiếp tục dọa người: “Đừng nghe anh ấy nói bậy, đó cũng là hiểu lầm. Bọn họ quay phim ma nên những lời đồn đại kia đều sẽ thả ra trước khi công chiếu, trên thế giới này căn bản không có quỷ!”

Đây chính là điều cô muốn nghe, Viên Đào Đào trấn định một chút: “Thật, thật sao?”

Triệu Khang Nhạc còn muốn nói tiếp, Trình Gia Mục lại trừng mắt liếc hắn một cái. Triệu Khang Nhạc có chút giật mình, bình thường Trình Gia Mục đều mở miệng gọi hắn một tiếng ‘anh Nhạc’, thế nhưng có một vài thời điểm lúc cậu nghiêm túc túc lên, khí thế thật sự quá mạnh. Triệu Khang Nhạc gượng cười hai tiếng: “Không ngờ em còn biết rõ ràng như vậy, thực sự là họ có tuyên truyền tạo hiềm nghi. Nhưng sự kiện kia đã trải qua mười mấy năm, lúc ấy em còn đang học tiểu học a?”

Đến lượt Trình Gia Mục pha trò: “Hình như gần đây lúc dạo diễn đàn có thấy qua, nghe anh kể em cũng có ấn tượng.” Lại nghiêm mặt nói: “Đều đã là niên đại nào, chuyện quỷ thần đã sớm không còn lưu hành, đương nhiên cũng coi như thật giả lẫn lộn, chúng ta phải làm kẻ vô thần.”

Hai người đều bị một thân chính khí của cậu làm rung động, trong lòng suy nghĩ: Người này dùng lập trường đạo đức mà nói khiến người ta không thể phản bác, đúng là thiếu đòn mà.

Sau nghi thức khai máy, theo thông lệ chính là cùng nhau dùng bữa. Đội hình của đoàn làm phim ‘Tư Mã Chiêu’ thực không thể khinh thường, gần như đã sắp ngồi kín đại sảnh trong lầu một khách sạn. Mấy trăm người cùng mời rượu, ăn cơm, bầu không khí rất tốt, loại cảm giác sung sướng lại quen thuộc này khiến trong lòng Trình Gia Mục trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Viên Đào Đào vì Trình Gia Mục không cho phép uống rượu mà phụng phịu, buồn bực ngán ngẩm dùng đũa đâm một con hải sâm mập mạp. Thấy Trình Gia Mục không có ý phản ứng, rốt cuộc đành từ bỏ chút ‘giận dỗi’ này, nói với Trình Gia Mục: “Anh Mục, anh nói xem thế này có giống hiện trường hôn lễ hay không?”

Một ngụm canh còn chưa kịp nuốt xuống khiến Trình Gia Mục bị sặc đến ho khan, một chút cảm khái đau buồn kia cũng tan thành mây khói.

Tuy Viên Đào Đào không cần uống rượu lập quan hệ, nhưng Trình Gia Mục là vai phụ trọng yếu nhất định phải đi xã giao. Triệu Khang Nhạc muốn cùng đi giúp cậu cản rượu, Trình Gia Mục lại dặn hắn ngồi lại bàn này, bảo hắn để ý Viên Đào Đào không cho phép cô bé vụng trộm uống rượu.

Qua ba lần rượu, người nên nhận biết, nên hàn huyên đều đã uống qua một vòng. Trình Gia Mục cảm thấy có chút choáng váng, một thân một mình chuồn ra cổng khách sạn dự định hóng gió một chút.

Ảnh Thị Thành là một trong những kinh đô điện ảnh lớn nhất cả nước, rất nhiều đoàn làm phim đều tới đây quay, phim cổ trang, hiện đại, kháng Nhật, dân quốc, các loại cảnh vật cái gì cần có đều có. Đoàn làm phim nhiều, minh tinh cũng nhiều, thậm chí có người còn thường xuyên đến đây du lịch, vì ngẫu nhiên sẽ gặp được thần tượng.

Chuyện này xác suất có lớn không? Phải nói là rất lớn.

Trình Gia Mục mới từ khách sạn bước ra, liền nhìn thấy Khương Tư Thuân cùng Tiết Vũ ở phía đối diện.

Phản ứng đầu tiên của cậu là: Tiết Vũ trông không già đi chút nào, hắn đã đến tuổi xây dựng sự nghiệp, lại trông vẫn như một thanh niên đang tuổi thanh xuân khí thịnh, mặt mày sáng ngời, mái tóc ngắn thực dày. Đã ba mươi tuổi vẫn đi đóng phim thần tượng, diễn mấy vai thiếu gia nhà giàu hay là loại hình thiếu hiệp áo trắng… Không thể không nói là có tư bản trong tay mới dám làm, trách không được mình mê luyến hắn như vậy.

Rất nhiều người trong giới truyền thông và cư dân mạng đều suy đoán, vụ tai nạn xe cộ khiến Viên Mục mất mạng có gì đó mờ ám. Thế nhưng tất thảy đều không có chút sơ hở nào, ngay cả đối phương cũng là xe hư người chết, nghe nói là lăn từ trên cao xuống làm nổ bình xăng, thi thể cũng bị đốt cháy khét.

Mà đoạn đường ấy đã bị bỏ hoang nhiều năm, thiếu tu sửa nên cũng thường xuyên phát sinh sự cố. Có người nói, vì vụ này quá náo động nên các ban ngành liên quan mới bắt đầu tu sửa lại đường. Cũng không một ai biết, vì sao trong thời tiết như thế mà Viên Mục lại vội vã đi ngang qua con đường thiếu an toàn ấy.

Chuyện đã qua lâu như vậy, tất cả chứng cứ đều đã bị chôn vùi. Đại khái cũng chỉ có ba người lúc này biết được chân tướng.

“Đây không phải là Trình Gia Mục sắm vai ‘Kê Khang’ sao?” Khương Tư Thuân vừa mở miệng ngữ khí đã không tốt, hiển nhiên là hắn còn canh cánh trong lòng chuyện không nhận được vai diễn này. Ánh mắt của Trình Gia Mục lại không rời khỏi Tiết Vũ, giống như không nghe thấy, chỉ gọi một tiếng: “Tiết Vũ.” Mặc dù Khương Tư Thuân cũng nổi tiếng, nhưng thực tế vẫn không có cách nào so được với Tiết Vũ. Hắn thấy đối phương còn không nhìn mình liền cực kỳ khó chịu.

Càng khiến hắn bực tức hơn chính là Tiết Vũ. Lúc Tiết Vũ nhìn thấy Trình Gia Mục, ánh mắt hết sức phức tạp, bờ môi đóng mở mấy lần mới phát ra âm thanh: “Anh…” Khương Tư Thuân biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Gia Mục hắn cũng hơi giật mình. Chẳng qua Khương Tư Thuân cũng là kẻ cứng rắn, hắn không tin một người đã chết còn có thể sống lại, chuyện khiến hắn quan tâm hơn chính là người này đã đoạt vai diễn của hắn.

Nhưng dù sao, hắn vẫn sợ Tiết Vũ sẽ để lộ sơ hở, vội vàng giới thiệu: “Vị này là người mới, mới gia nhập đoàn làm phim của đạo diễn Thạch, tên là Trình Gia Mục.” Tiết Vũ lúc này mới giật mình phản ứng lại, áy náy cười cười: “Thật ngại quá, tôi không thường xem TIẾT VŨ, chào cậu.” Nói rồi đưa tay ra.

Trình Gia Mục nhìn cánh tay Tiết Vũ đưa ra, hôm nay hắn đeo một miếng cài tay áo. Là loại trang sức rất nhỏ, nhỏ đến mức bị người xem nhẹ, rất nhiều người sẽ không chú ý tới loại chi tiết này, nhưng cậu lại biết. Trước giờ Tiết Vũ đều không đeo phụ kiện cài tay áo.

Cậu vô thức nhìn thoáng qua Khương Tư Thuân, miếng cái tay áo giống nhau như đúc. Là đồ đôi sao? Ha ha.

Không sai, tại sao mình lại không sớm nghĩ tới. Uổng công mình còn đần độn nhờ Khương Tư Thuân chăm sóc Tiết Vũ, không biết bọn hắn đã ở bên nhau bao lâu rồi?

Trình Gia Mục ép buộc bản thân trấn định, nở một nụ cười với hắn: “Phim truyền hình tôi diễn còn chưa có phát sóng.” Cậu nắm chặt bàn tay hắn, nhận thấy bàn tay của đối phương có chút ẩm ướt, Tiết Vũ không phải người dễ ra mồ hôi. Cổng khách sạn mà bọn họ đứng đúng hướng gió lạnh thổi tới, nhiệt độ vừa phải. Trình Gia Mục nhìn thấy phản ứng của hắn, không khỏi nghĩ: Cậu đang hối hận sao? Hay là đang sợ?

Tiết Vũ nói vài câu rồi đột nhiên hỏi: “Cậu có thể để lại số điện thoại không?”

Khương Tư Thuân không hề che giấu mà cười lạnh một tiếng, Trình Gia Mục sửng sốt mà Tiết Vũ cũng cảm thấy mình quá đường đột, có chút xấu hổ: “Không tiện cũng không sao.” Trình Gia Mục vội vàng lấy điện thoại di động ra, không chút dấu vết nói: “Đương nhiên là tiện rồi, tôi là đang kinh ngạc về vận khí tốt của mình.”

Sau khi hai người rời đi, Trình Gia Mục vẫn yên lặng đứng đó, Tiết Vũ đọc cho cậu số điện thoại cá nhân, dãy số kia Trình Gia Mục thậm chí có thể đọc ngược như nước chảy, nhưng cậu vẫn muốn nhớ kỹ từng số để sau này lúc liên lạc cũng không quá đường đột.

Vừa rồi cậu đều thấy rất rõ ràng, mỗi một biểu cảm nhỏ xíu của Tiết Vũ cậu đều đặt vào trong mắt. Huống hồ bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, động tác của hắn đại biểu cho hàm ý gì Trình Gia Mục đều hiểu rõ. Không thể không nói, Tiết Vũ thực sự có áy náy, nhưng sự áy náy đó thua xa vẻ hoảng sợ trên mặt hắn lúc mới gặp.

Khi biết Trình Gia Mục chỉ là người trông giống Viên Mục, Tiết Vũ thậm chí đã nhẹ nhàng thở ra. Trình Gia Mục vô ý thức vuốt ve chỗ tay vừa nắm qua, nghĩ: Cậu sợ tôi tìm cậu đòi mạng sao?

Nhiều năm tình cảm như vậy, lại đánh không lại một kẻ thứ ba kẹp giữa?

Trình Gia Mục nghĩ: Cậu lo lắng cũng không sai, tôi chính là đến lấy mạng.

“Khương Tư Thuân! Tiết Vũ!” Cậu hung hăng nắm chặt nắm đấm, liều mạng duy trì phong độ —— nơi này Ảnh Thị Thành, là chốn người đến người đi, khắp nơi đều là phóng viên và người trong ngành. Nếu như cậu nhịn không được làm ra chuyện không hay, thì sẽ không còn cơ hội lấy lại công bằng cho chính mình.

“Tiểu Mục, làm sao lại một mình chạy ra đây rồi?”

Trình Gia Mục nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần, những u ám cừu hận kia nhanh chóng được che dấu đến vô tung vô ảnh, cười nói: “Anh Đông, tửu lượng của em thực không tốt nên muốn tránh đi một chút.”

Người tới chính là Đồng Hoài Cẩn, đời trước Trình Gia Mục chưa từng hợp tác với hắn chỉ là xã giao mà thôi. Hắn nổi tiếng từ rất sớm, tuổi cũng không lớn nhưng lại gia nhập giới từ lâu, xuất thân từ một ngôi sao nhí.

Đồng Hoài Cẩn nói: “Cái này không thể được a, vậy mà cậu lại một mình ra đây tránh quấy rầy.”

Trình Gia Mục trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Anh Đông, em chỉ vừa mới ra, thật sự là uống không được.”

Đồng Hoài Cẩn cười ha ha nói: “Nhìn cậu căng thẳng kìa, đạo diễn Thạch sợ ảnh hưởng đến việc quay phim ngày mai nên đã cho đoàn phim giải tán. Tôi vừa ra lại thấy cậu, vừa hay đi qua giúp tôi một chút đi.”

Trình Gia Mục vội vàng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ: Đồng Hoài Cẩn không có giao tình gì với mình, lại là người nổi tiếng trong giới thế mà đối xử nhiệt tình với một người mới như vậy? Có chút cổ quái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio