Kiếm Ảnh Trọng Lâu

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng Di Nguyệt quyết định thật nhanh chọn một hướng mà tấn công, thân thể giữa không trung xoay chuyển cấp tốc, hướng một người áo đen trong đó công tới.

Sáu khóa sắt đồng thời quấn lên kiếm của hắn, sáu mặt hợp sức thu lực muốn đem kiếm kia xoắn gãy. Một chùy cuối cùng lập tức phá không đánh úp lại!

Đem nội lực rót vào thân kiếm, trong lúc nhất thời truyền đến một tiếng long ngâm, bảy dây sắt lập tức bị xuất bay. Giây phút xuất hiện kẽ hở, Hoàng Di Nguyệt đã nhanh chóng gần sát một người, thân thủ gần như quỷ mị.

Khoảng cách một khi gần lại thì phi chuy liền trở thành vũ khí vướng chân vướng tay. Hắc y nhân ứng biến cực nhanh, nhanh chóng rút đao đón đánh từ trên xuống. Lập tức, kim thiết vang lên, trong nháy mắt hai bả lợi khí đã tấn công mấy mươi hiệp!

Trong lòng Hoàng Di Nguyệt đã có so đo, có rất ít người có thể tiếp được mười kiếm của hắn. Có thể chống được đến lúc này, Hắc y nhân kia cũng thật sự rất giỏi. Mà nhân vật như vậy lại một lần xuất hiện tới bảy người!

Một kiếm ẩn giấu, kiếm hoa như sóng nước rung động lan tràn.

Một kiếm này, thoạt nhìn rất chậm rất chậm, trong lòng Hắc y nhân xuất ra vài cái xem thường, đang muốn nhảy lên chế trụ hắn thì hắn đã chẳng biết đi đâu. Chỉ cảm thấy, trên cổ nhẹ nhàng lướt qua đau đớn, Hắc y nhân không cho rằng bị xúc phạm mà lại nhấc tay tiếp tục ra chiêu.

Chỉ là, lúc này, thân thể của Hắc y đã nặng nề hướng mặt đất rơi đi……

Bảy người chết một, trận phá.

Hoàng Di Nguyệt không ham chiến, nhanh chóng theo chỗ lỗ hổng mà đi. Còn lại sáu sát thủ tự biết có tiếp tục đấu cũng là uổng phí, lập tức dừng lại bảo trì lực lượng, mặc cho bạch y như sương tuyết biến mất trong tầm mắt.

Lướt đi khoảng hơn mười dặm, thân thể Hoàng Di Nguyệt mới chậm dần, hai chân cơ hồ đã chạm lên đất tuyết, khoan thai lướt nhẹ mà đi.

Mộc Thanh Lưu quên luôn việc mở nắm tay vòng qua cổ của Hoàng Di Nguyệt, ngược lại yên tĩnh dựa vào trong lòng ngực của hắn.

Tiết trời tháng này rất lạnh, sau khi tuyết rơi lại càng lạnh hơn. Quần áo Mộc Thanh Lưu rất mỏng, chỉ có thể dựa vào sát Hoàng Di Nguyệt thì mới có thể cảm thấy ấm hơn. Giống như mùa đông ngồi ở trong phòng có lò sưởi thích ý đọc sách, còn có một chút an tâm.

” Cha, chúng ta bây giờ đi nơi nào?” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Di Nguyệt xinh đẹp ở bên cạnh.

” Ảnh Trọng lâu.”

Mộc Thanh Lưu cười đến thanh nhã ôn hòa, mỉm cười hỏi: ” Xa không?”

” Ba ngày đường.”

Hoàng Di Nguyệt tuy vẫn như trước trả lời đơn giản tới cực điểm, nhưng đó cũng là đã khó có thể thấy. Ngay cả Đái Cửu Ca cũng chưa từng làm cho hắn mỗi lần hỏi thì cần phải đáp như vậy.

Có lẽ trong một năm qua thì lời của hắn đều chưa có vượt hơn hôm nay……?

” Ba ngày a……” Mộc Thanh Lưu thì thào lặp lại, mi tâm thoáng nhíu.

Chỉ cần Khuynh Thiên quyết này còn ở đây một ngày, mỗi ngày ở bên ngoài còn không bằng mười ngày địa ngục. Một mình Hoàng Di Nguyệt chiếu cố một hài tử, như thế nào có thể tiếp tục duy trì?

Đôi mắt gợn sóng không sợ hãi, Hoàng Di Nguyệt lãnh đạm nhìn về phương xa, lại phút chốc nhận biết biến hóa nho nhỏ trong biểu tình của Mộc Thanh Lưu. Đột nhiên thanh âm lãnh đạm hỏi: ” Ngươi đang sợ?”

Mộc Thanh Lưu khẽ giật mình, lập tức có chút bật cười trả lời: ” Có sao?”

Như thế nào lại sợ? Tiếp nhận sự nghiệp gia tộc trong vài năm, có cái gì chưa từng thấy qua? Hết thảy, đều chỉ là chán ghét mà thôi.

Bóng tuyết đảo nghiêng, hoàng hôn quy về một chỗ.

Bạch y nam tử mang theo một tiểu hài tử đi về hướng nam, dần dần khuất xa. Đến tận đây, một hồi kinh tâm động phách ám sát đã kết thúc, nhưng, khúc nhạc dạo đẫm máu lại vang dậy võ lâm chỉ bởi vì một khối ngọc, triển chuyển tại nhân thế (triển chuyển =trằn trọc =.=|| sao lại là trằn trọc nhể).

Chuyện phát sinh ở rừng bạch dương cùng cánh đồng tuyết trong mấy ngày nay, tựa như mộng ảo. Duy có tuyết bị máu tươi nhuộm đỏ, yên lặng chứng kiến hết thảy cùng với huyết tinh trần trụi.

Chỉ là đầu xuân năm sau, khi tuyết hòa tan thành nước rót vào mặt đất, không biết cả vùng đất còn có thể lưu lại một vệt ấn ký màu nâu nhạt hay không?

Hành trình không thể nói là mưa gió, đường xe không thể nói là mệt nhọc.

Nghỉ đêm nơi hoang dã, một nửa vầng trăng sáng giắt tại không trung, nhưng vẫn không làm mặt đất được thêm nhiều ánh sáng.

Hoàng Di Nguyệt lãnh đạm như sương, nhìn qua từng đợt hỏa quang bập bùng, một bên ánh trăng rơi trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, xinh đẹp không gì sánh được. Hắn tĩnh tọa bên cạnh đống lửa, tay phải chống kiếm, mũi kiếm cắm xuống đất. Dây cột tóc không biết như thế nào đã bị rơi ra, mặc cho mái tóc đen như mực mượt như tơ của Hoàng Di Nguyệt thả rối tung trên vai.

Đêm nay đã là đêm thứ ba, càng về sau này, từng đợt ám sát càng cường hãn. Mỗi một cây hoa mỗi một ngọn cỏ đều có thể đoạt tánh mạng người trong khoảng cách gang tấc. Mỗi một lần gió thổi cỏ lay, sau lưng có khả năng chính là một tràng sát khí. Thậm chí chỉ là đến bên dòng suối lấy nước, mặt nước cũng sẽ đột nhiên kích xạ ra vài cái độc tiễn.

Cho dù có là Hoàng Di Nguyệt thì cuối cùng cũng bị buộc tới hoàn cảnh tay không rời kiếm, may mà cứ điểm Ảnh Trọng lâu đã không còn xa.

Đây có phải là phúc? Nhưng chỗ phúc chưa chắc sẽ không phải họa!

Một đêm này cứ như vĩnh viễn cũng sẽ không chấm dứt…… Hoàng Di Nguyệt ngồi cực kỳ tùy ý, còn làm cho Mộc Thanh Lưu gối lên cánh tay trái của hắn, say sưa đi vào giấc mộng. Lông mi thật dài phủ ở mí mắt, dung nhan khi ngủ điềm tĩnh bình yên, cứ như khí tức khẩn trương của kiếm bạt giương nỏ bốn phía nửa điểm cũng không nhiễu được giấc mộng của hắn.

Bên trái! Giờ phút này bên trái Hoàng Di Nguyệt rõ ràng đã trở thành một sơ hở! Thử hỏi, với mục tiêu nửa người không thể nhúc nhích còn có cơ hội nào có thể đáng giá hơn thế?

Kẻ đang ẩn trong bóng tối lại không chút động tĩnh, không có chút ý định nào muốn ra tay.

Có một người âm thầm sờ lên cái cằm, còn đang nhàm chán phỏng đoán.

Giờ phút này, nếu có người từ sau lưng Hoàng Di Nguyệt đâm thẳng bên vai trái của hắn, thanh kiếm từ bên tay phải kia cần phải từ trên vai của hắn lướt qua, trực tiếp lọt vào trái tim người nọ!…… Là kết quả này a?

Người từ một nơi bí mật gần đó nhìn Hoàng Di Nguyệt hồi lâu vẫn im lặng, đã nhìn ra kiếm chiêu trong này thì có thể nào tùy tiện hành động?

Đêm dài chưa qua, vẫn duy trì đồng dạng tư thế, tiếp qua nửa ngày sau, người nọ lại cười khẽ vài tiếng, thân ảnh lóe lên không mà đi!

” Các huynh đệ, dẹp đường hồi phủ a!” Giữa không trung một tiếng kêu gọi to rõ vang lên, hơn mười đạo bóng đen bay ra đi theo người nọ.

” Ha hả, quả nhiên không phải hư danh. Năm canh giờ lại tìm không ra một tia sơ hở, Vạn Hủy sơn trang ta hôm nay triệt để nhận thua. Nguyệt công tử, sau này còn gặp lại!”

Nhất trang nhị lâu tam điện đường. Nhất, là đệ nhất, đệ nhất thiên hạ trang Vạn Hủy sơn trang. Nhị, là trọng (nặng), sát thủ chi lâu Ảnh Trọng lâu. Tam, là duyên định tam sinh, Tam Sinh điện không chỗ nào không có, không nơi nào không tại.

Hôm nay, đệ nhất thiên hạ trang Vạn Hủy sơn trang lại dẫn đầu buông tha cho Khuynh Thiên quyết trong tay lâu chủ Ảnh Trọng lâu? Không bằng nói Vạn Hủy sơn trang chỉ có một nên khó có thể đắc thủ mới tạm thời thu binh thôi?

Gió đột nhiên nổi lớn.

Mộc Thanh Lưu bị cơn gió kịch liệt này làm bừng tỉnh, trợn mắt nhìn về phía Hoàng Di Nguyệt.” Có chuyện gì?……” Trong thanh âm còn tồn bảy phần buồn ngủ, còn lại ba phần độc hữu chính là ôn nhu.

” Không có chuyện gì, ngươi ngủ đi.” Hoàng Di Nguyệt đáp lời. Lật tay giữa, ném thanh kiếm qua một bên– tối nay đã chấm dứt.

Mộc Thanh Lưu lại xoa mắt ngồi dậy, có phần không đồng ý nhìn Hoàng Di Nguyệt.” Cha, ngươi sao có thể không ngủ?”

Hoàng Di Nguyệt không lên tiếng.

” Nghỉ ngơi một khắc cũng được? Như thế nào?” Mộc Thanh Lưu than nhẹ, ôn nhu nói.

Hoàng Di Nguyệt nhẹ nhàng mà ngửa người, nằm nghiêng ở trên cỏ trong đất mềm, chỉ là nhãn tình cô hàn (cô độc lạnh lùng) như ngàn sao trên trời vẫn không có đóng lại, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không nửa phần buồn ngủ.

Thấy thế, Mộc Thanh Lưu đau đầu chạm lên trán, nhu hòa đưa tay phủ lên đôi mắt xinh đẹp khó có thể hình dung kia.

Bạch y nam tử tùy ý với động tác của hắn, khép mắt mà ngủ.

” Thế này mới đúng……” Thanh âm ôn nhu còn mang theo chút non nớt, nhưng non nớt ấy lại hoàn toàn bị âm thanh cười cười nói nói lạnh nhạt làm cho vỡ tung.” Ngươi không hảo hảo nghỉ ngơi sao được?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio