Hoàng Di Nguyệt không có trả lời, hai tay mười ngón cùng đặt trên ngực, trầm tĩnh an bình. Lông mi của hắn rất sâu, đậm mà lại dày, lộ ra gương mặt vốn đã thanh lệ lại càng thêm tinh xảo.
Mộc Thanh Lưu mỉm cười nhìn dung nhan khi ngủ của Hoàng Di Nguyệt, không tự giác dùng mục quang miêu tả nhẵn nhụi đường cong tinh tuyệt (tinh xảo+hoàn mỹ).
Mộc Thanh Lưu là một người rất am hiểu thưởng thức cái đẹp, có lẽ bởi vì trên đời những thứ xinh đẹp vốn đã rất nhiều rất nhiều, trong mắt hắn, vô luận là người giống như Hoàng Di Nguyệt, hoặc chỉ là một cây hoa, cũng đều xinh đẹp như nhau.
Xinh đẹp nếu như không có người thưởng thức cũng chỉ có thể âm thầm vỡ nát, ba nghìn thế giới, những thứ đáng giá quý trọng có rất nhiều. Cho nên, hắn so với những người khác càng dễ dàng biết hưởng thụ lạc thú của cuộc sống.
Nhẹ nhàng đem áo khoác đang đắp trên thân thể chuyển qua trên người Hoàng Di Nguyệt, Mộc Thanh Lưu khởi động toàn thân, chậm rãi bước đi thong thả đến đống lửa cách đó không xa, hỏa quang bập bùng trong đêm đen.
Càng là nơi tối tăm thì càng có thể phụ trợ cho sự tráng lệ của ánh sao trong đêm. Màn đêm đen nhánh, vô biên vô hạn. Trăng mờ sao sáng, bầu trời đầy sao vây quanh giống như một cái bệ kim cương nhung gấm hoa lệ. Đồng thời, không khí lạnh lẽo lại được chút thông thoáng khó có thể tưởng tượng.
Đưa thân thể hòa vào thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, Mộc Thanh Lưu đột nhiên cảm khái ngàn vạn lần.
Trước kia sống ở cái thế giới đó lâu như vậy, lại chưa từng có được một cảm giác thư sướng giống như bây giờ.
Mấy ngày nay so sánh cùng với quá khứ, vẫn là đầu đao liếm máu, từng bước kinh tâm. Thế nhưng, trong g ngực lại quanh quẩn một loại khí tức sướng ý sảng khoái — tự do.
Tự do vì có khoái ý của ân và cừu, tự do vì không có chỗ nào cố kỵ. Nếu không dùng hoài nghi mỗi một câu có giả dối hay không, nếu không dùng phỏng đoán biểu lộ trên mặt mỗi một người có phù hợp hay không.
Hắn rất thích loại cuộc sống này, có lẽ hắn vốn là một tiểu hài tử tên là Hoàng Thanh Lưu, lặng yên sống ở nơi này, chỉ bất quá ngẫu nhiên trải qua một hồi trường cửu (thời gian dài), một giấc mộng không thuộc về hắn.
” Đinh”, một tiếng kiếm ngân thanh thúy vang lên đâm rách màn đêm yên tĩnh, Mộc Thanh Lưu cả kinh, lập tức lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy bên cạnh hắn có một con rắn nhỏ không dài, sắc thái sặc sỡ, vừa nhìn đã biết là mang theo kịch độc. Xà bảy tấc vững vàng cắm một thanh kiếm hàn quang bắn ra bốn phía—kiếm của Hoàng Di Nguyệt.
Mộc Thanh Lưu quay đầu, nhìn thấy người bên cạnh đống lửa một bộ bạch y chẳng biết lúc nào đã nửa ngồi dậy, mái tóc đen như thác rủ xuống bên hông, một đôi con ngươi sáng ngời nháy cũng không nháy nhàn nhạt nhìn hắn, tựa như một đêm tinh quang xoáy vào đáy mắt.
Hoàng Di Nguyệt môi mỏng khẽ mím, không lời nhưng lại nhiều ý. Mộc Thanh Lưu lại tranh thủ thời gian chạy về bên cạnh hắn, dán hắn ngồi xuống. Hoàng Di Nguyệt đem áo khoác vây trở lại trên người Mộc Thanh Lưu. Lúc này mới nằm xuống, lại lần nữa chợp mắt.
Khóe miệng câu dẫn ra một cái cười tự giễu, Mộc Thanh Lưu đối với bản thân mình hết chỗ nói rồi. Hắn chạy tới chạy lui, lại bảo Hoàng Di Nguyệt như thế nào ngủ được? Kề bên này nguy cơ tứ phía, hắn căn bản không nên rời đi y trong vòng ba bước, làm cho người ta phân tâm chiếu cố.
Hắn, rõ ràng không phải là một đứa bé, lại làm ra chuyện ngây thơ như vậy?
Một đêm này Mộc Thanh Lưu cơ hồ động cũng không dám động một cái, sợ quấy rầy giấc ngủ của Hoàng Di Nguyệt. Người này vốn đã khổ cực ba ngày, ngược lại mình còn luôn một mực vô tư như ngao du trong tai họa, thuận tiện còn vướng chân vướng tay.
May mà khi đó trời đã sắp sáng, qua không lâu Hoàng Di Nguyệt đã đứng dậy, theo thói quen xóa đi vết tích hai người lưu lại đêm qua, đem Mộc Thanh Lưu một tay ôm vào trong ngực, khinh thân lướt lên cành cây, lại bắt đầu một đường bôn ba.
— Không dám kỵ mã, sợ làm cho người ta chú ý.
— Không dám thả chậm thân thủ, chỉ sợ sẽ rước lấy họa sát thân!
Đêm qua Vạn ủy sơn trang đột kích là chuyện nguy hiểm nhất, cũng là an toàn nhất. Không ai dám dốc toàn bộ lực lượng cùng Vạn Hủy sơn trang tranh đoạt! Cũng không có người dám cam đoan dưới sự đuổi giết của Vạn Hủy sơn trang mà có thể đào thoát, Hoàng Di Nguyệt cũng không thể. Cho nên hắn mới vận dụng tuyệt đến khinh công, không thể dám lười biếng.
Đồng dạng như vậy, nếu là vào Ảnh Trọng lâu thì cũng không có người dám cam đoan có thể toàn thân trở ra, Vạn Hủy sơn trang cũng không thể. Một Hoàng Di Nguyệt cộng thêm một Ảnh Trọng lâu, vốn đã là chuyện đáng sợ nhất. Dù chỉ là vào trong một phân lâu phụ cận. (phân lâu của Ảnh Trọng lâu)
Chỉ tiếc, một Ảnh Trọng lâu nếu ít đi một Hoàng Di Nguyệt, cũng không nhất định không thể bị người khác tiêu hủy.
Một thân ảnh bạch y như sương tuyết vô thanh vô tức (không tiếng động không hơi thở) đứng ở trên mặt đất, bạch y múa trong gió, bay phất phới. Nhưng chỉ trong nháy mắt hô hấp, người nọ đột nhiên bay lên không, ngay lập tức không thấy bóng dáng.
Hoàng Di Nguyệt tựa như một con chim én, cấp tốc bay vút đi.
Kế hoạch có biến.
Ngày xưa tọa lạc ở ngoài thành Phù Liễu, một tòa lâu thoạt nhìn không chút nào thu hút lại có phần quy mô kinh sợ, nay đã trở thành một mảnh phế tích. Cột nhà cháy đen vẫn còn vươn cao vài vệt khói đen, phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt của gỗ nứt, tựa như ai thán trước lúc sắp chết. Trong không khí còn lưu lại mùi thối của thi thể bị thiêu đốt, trên mặt đất còn lưu lại vết máu loang lổ.
Hoàng Di Nguyệt một ngày trước còn cùng thủ lĩnh của thập nhị phân lâu thuộc Ảnh Trọng lâu liên lạc qua, hôm nay, gần hai trăm hảo thủ lẫn phân lâu trong một đêm toàn bộ bị tiêu diệt?
Đây là một đả kích lớn không thể nghi ngờ của Ảnh Trọng lâu!
Không ai có thể nghĩ đến, lại thật sự có người làm ra hành động điên cuồng như thế.
Ảnh Trọng trên giang hồ là một cáng cân cân bằng. Sát thủ, người khắp giang hồ có ai không cùng sát thủ dính tới quan hệ? Nhất là những nhân vật có uy tín có mặt mũi, càng sẽ không ly khai hành nghiệp (nghề) này. Ai không có kẻ không thể đường hoàng muốn giết?
Ngày qua ngày, Ảnh Trọng ở trên giang hồ chính là một tồn tại ” Ai cũng không thể động”.
Nhưng nếu vì Khuynh Thiên quyết, chuyện gì mà làm không được?
Hoàng Di Nguyệt khí định thần nhàn, hướng về Phù Liễu thành lao đi. Trong đôi mắt cô lãnh không có chút vẻ sầu lo. Mộc Thanh Lưu cùng hắn có một dạng tâm tính.
Mà Mộc Thanh Lưu cũng không sao cả, vẫn là đối với y rất tín nhiệm.
” Cũng được…… Hôm nay chỉ có thể đem ngươi đưa đến một nơi, nơi đó chỉ cần đi nửa canh giờ.”