Năm , Đài Bắc
Sau khi rời khỏi nhà trọ, cúi đầu nhìn cổ tay, Đới Nghi Thuần đầu cũng không quay lại, xoay người chạy như điên.
Sáng sớm không khí lạnh phả vào mặt, thừa dịp mở to miệng hô hấp cùng lúc rót vào tim phổi, chạy thẳng lên não.
Một mạch chạy thẳng vào ga tàu điện ngầm, vạn phần mạo hiểm chen vào toa xe đã kín người, giống như người chết đuối nắm chặt lấy một cái vòng treo, Đới Nghi Thuần lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô nhắm mắt lại, không ngừng thở dốc, ngực chấn động kịch liệt, tim đập như đánh trống.
Chốc lát, hô hấp dần hòa hoãn, khi cô mở mắt tàu đã chạy vào đường ray dưới lòng đất. Khung cảnh thành phố không xuất hiện nữa. Trên cửa sổ xe bằng thủy tinh trước mặt chiếu rọi ra một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Dưới tóc mái chỉnh tề là một gương mặt lớn chừng bàn tay; im lặng làm đôi môi cánh hoa bị ép mân thành một đường thẳng. Mái tóc bởi vì vội vàng mà quên buộc đang rối tung trên bờ vai gầy nhỏ, Trên chiếc mũi thanh tú là cặp kính đen cực to gần như che đi hai phần ba gương mặt trắng mộc mạc. Khác với lối ăn mặc xinh đẹp khi đi làm của những cô gái khác, cơ thể gầy nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi màu thẫm, quần dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng có mũ trùm đầu.
Đó là cô.
Cô mộc mạc mà bình thường.
Vào thời điểm người xung quanh không phân biệt nam nữ người người cúi đầu nghịch điện thoại. Chỉ riêng Đới Nghi Thuần hai mắt mở to, xuyên qua cặp kính đen, chớp cũng không chớp nhìn trong ảnh ngược, thân hình nhỏ bé nắm chặt vòng treo xen lẫn trong đám người chật chội. Ngẫu nhiên nhìn trạm xe đến, cửa vừa mở ra, gió nổi lên phất qua tóc rối tung trên vai, mang theo đường cong nhẹ lay động trên má cô.
Tuy rằng vẻ mặt nhìn qua như bình tĩnh, nhưng không ai biết, dưới bề ngoài như vậy thật ra cất giấu tâm trạng lòng nóng như lửa đốt của cô.
Tầm mắt gần như cách mấy giây là nhìn về phía chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay một lần. Chỉ cần nhìn kim đồng hồ đi thêm một cách, tim sẽ nhịn không được nẩy lên một cái.
Cô sắp đến muộn. Đối với người mới đi làm ngày thứ ba như cô mà nói là không thể cũng không nên.
Ba ngày trước, qua sự phân công nhân lực của công ty Trọng Giới, Đới Nghi Thuần đi tới một văn phòng luật pháp tư nhân nhỏ mà xinh đẹp, tạm thời đảm nhiệm trợ lý. Nghe nói tính cả cô thì cả văn phòng này cũng chỉ có ba người.
Người quản lý trực tiếp của cô là chị Uông – người phụ nữ trung giỏi giang. Trừ phụ trách quản lý công tác kế toán hành chính của văn phòng, thỉnh thoảng còn phải làm trợ lý pháp luật sửa sang lại tư liệu ra tòa cho ông chủ cũng là luật sự Khương.
Chị Uông quản lý tất cả công việc trong văn phòng. Bất hạnh thay, vào ngày thứ sáu trên đường tan làm trở về xảy ra tai nạn dẫn đến chân trái bị gãy xương, hành động bất tiện. Vì vậy bức thiết cần một tiểu trợ lý đến hỗ trợ làm chân chạy việc vặt, liền xuyên qua công ty nhân lực khẩn cấp tìm được Đới Nghi Thuần có thể ngay lập tức đi làm vào thứ hai.
Chị Uông diện mạo nghiêm túc nhưng người không xấu, dưới sự chỉ điểm của chị, Đới Nghi Thuần rất nhanh liền thích ứng được phần công tác này.
“Nghi Thuần, em trước qua đây một lát.”
Nghe chị Uông gọi, Đới Nghi Thuần đang photocopy tư liệu lập tức đi tới bên cạnh, ôn nhu hỏi: “Chị Uông, có chuyện gì vậy ạ? Có phải muốn đi toliet không? Nào, cẩn thận khoác vai em, em đỡ chị.”
Giơ tay ngăn lại, “Không phải không phải, chị có công việc khác muốn giao cho em.”
Trải qua hai ngày cùng làm việc với nhau, chị Uông đối biểu hiện vừa chăm chỉ vừa biết nghe lời của Đới Nghi Thuần rất là hài lòng, tạm thời quyết định giao phó cho cô một chuyện nói quan trọng thì không quan trọng, nhưng nói không quan trọng thì lại là công việc rất quan trọng.
Không đợi cô đặt câu hỏi, chị Uông tự mình cầm ra chùm chìa khóa, tách chiếc chìa khóa dài làm bằng đồng có treo đồ trang sức hellokitty, gỡ xuống giao cho cô —
“Luật sư Khương ngày mai đi công tác về, mà buổi sáng ngày mai chị vừa khéo phải đến bệnh viện khám lại. Đây là chìa khóa cửa của văn phòng, công việc mở cửa liền giao cho em. Không cần phải tới quá sớm, thế nhưng cũng đừng tới trễ, tránh cho luật sư Khương bị kẹt ở ngoài cửa. Luật sư Khương rất thù dai đấy!”
“Vâng” nhận lấy chìa khóa, Đới Nghi Thuần cẩn thận bỏ vào bên trong túi xách, phòng ngừa đánh rơi.
“Đừng để cho cậu ấy biết chị ở sau lưng nói cậu ấy thù dai, bởi vì luật sư Khương sẽ thật sự thù dai, biết không?”
Chị Uông đặc biệt dặn đi dặn lại làm Đới Nghi Thuần mỉm cười, nở nụ cười yếu ớt đồng thời không nhịn được đối với luật sư Khương trong miệng chị Uông sinh ra hiếu kỳ, trong đầu len lén phỏng đoán hình tượng của luật sư Khương —
Văn phòng này xem ra đã khá lâu năm, chỉ tấm biển gỗ có đề thư pháp ngoài cửa cũng đã có thể nói là lỗi thời, càng đừng nói tới bên trong văn phòng khắp nơi là bàn ghế cũ, đèn bàn cũ, tủ sách cũ. Cho nên cô phỏng đoán, luật sư Khương thù dai trong miệng chị Uông hẳn là lão luật sư có mái tóc hoa râm, tính tình có phần cổ quái, làm việc đâu ra đấy, đức cao trọng vọng.
Mà kinh nghiệm nói cho cô biết, những người có tuổi lại có danh vọng như vậy đặc biệt nghiêm túc, thói quen ngủ sớm dậy sớm, đi làm tự nhiên cũng sẽ sớm hơn so với người khác. Vì để lưu lại ấn tượng tốt với luật sư Khương, cô quyết định vẫn nên đi làm sớm một chút, tránh chọc cho ông lão không vui.
Không may thay, kế hoạch không theo kịp thay đổi —
Sáng sớm, Đới Nghi Thuần đặc biệt đưa con trai đến nhà mẹ của bạn cùng phòng Lý Lộ trước thời gian. Sao biết con trai đột thay đổi cảm xúc khóc to, ngăn cản bước chân ra cửa đi làm của cô, cô mất rất nhiều thời gian cố gắng trấn an cảm xúc của con trai nhưng vô ích, lần ép buộc này, ngược lại làm cho cô đi muộn hơn dự định ban đầu những hai mươi phút.
Mặc dù đây chỉ là một công việc ngắn hạn, nhưng cô không hề muốn làm hỏng một chút nào, bởi vì kinh tế khó khăn,cần tiền lương của công việc này để nuôi mình và con.
Nhìn thấy thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, tàu điện ngầm vẫn còn chậm chạp không đến trạm, Đới Nghi Thuần đành phải tìm kiếm trợ giúp từ lực lượng thần bí, thành kính cầu nguyện thần may mắn có chiếu cố cô nhiều hơn một chút, ngàn vạn lần đừng để luật sự Khương đi công tác về còn xuất hiện ở văn phòng sớm hơn nhân viên nhỏ như cô.
Tàu điện lại qua mấy trạm, bỗng dưng bên trong túi áo truyền ra từng hồi rung rung, cô đưa tay vào lấy ra một chiếc điện thoại kiểu dáng cũ, nhìn cái tên hiện trên màn hình, trong lòng hơi hoảng, vội vàng bấm xuống phím nghe —
“Mẹ!”
Cùng lúc truyền đến tiếng gọi ngọt ngào mang theo nồng đậm giọng mũi, Đới Nghi Thuần nhớ tới bộ dáng ủy khuất, nước mắt lã chã của con trai trước khi ra cửa, lòng chợt xiết chặt, rất đau.
Cô là một người mẹ đơn thân, năm ấy hai mươi tuổi bất ngờ mang thai, đứa trẻ năm nay đã ba tuổi, mặc dù con đường này bấp bênh, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.
Cô vô cùng yêu tiểu bảo bối Ân Ân!
Thế nhưng, sáng sớm hôm nay, cô lại để cho bé thương tâm.
Bởi vì cần phải ra ngoài đi làm, cô không thể không nhẫn tâm bỏ bé đang bị bệnh khó chịu lại, bất chấp bé khổ sở kêu khóc khàn cả giọng, quyết tuyệt để cho chính mình biến mất khỏi tầm mắt của bé.
” Uh uh, đúng….”
Cô còn chưa kịp nói nhận lỗi, Ân Ân đã giành trước một bước mở miệng nói: “Mẹ, đi làm phải cố gắng lên nha, Ân Ân sẽ ngoan ngoãn cùng bà ở nhà chờ mẹ trở lại, Ân Ân không khóc, thật sự không khóc, mẹ không cần lo lắng.” Giọng đứa trẻ tựa như đang hạ quyết tâm thật lớn.
Đới Nghi Thuần cảm thấy hai con mắt nóng lên, giống như có chất lỏng gì đó ở trước mắt điên cuồng đọng lại, cô cố nén nước mắt rơi khỏi tròng mắt, hít mũi một cái, hạ giọng nói: “Mẹ sẽ cố gắng hơn, Ân Ân cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy đau đớn mới có thể nhanh nhanh không thấy nữa, mẹ đáp ứng con, sau khi tan việc liền lập tức đi đón Ân Ân về nhà.”
Nhận được cam kết của mẹ, tâm tình được trấn an, Ân Ân ở trong điện thoại mềm mại làm nũng nói: “Mẹ, con yêu mẹ nhất.”
Cô trong lòng ấm áp, “Mẹ cũng yêu Ân Ân.”
Con trai yêu, cô áy náy an ủi cùng tự trách, cũng để cho dũng khí chiến đấu tràn ngập trong lòng cô.
Cô thề, cho dù tương lai cuộc sống có khổ đi chăng nữa, chỉ cần vì tiểu bảo bối của cô, cô cũng sẽ cắn răng chống đỡ, không bao giờ bỏ cuộc!
Cuộc đời này cô không có cách nào cho bé tình thương của cha, nhưng tuyệt đối có thể cho bé tình thương của mẹ gấp bội lần.
Chỉ cần là người có mắt liền nhìn ra được, văn phòng này đã khá lâu năm.
Nói trắng ra chính là — đủ cũ, đủ già.
Không có ai biết, văn phòng luật sư tầm thường này, thật ra là do thành viên thế hệ thứ hai của nhà họ Khương tiếng tăm lừng lẫy giới kinh doanh ở phía nam Đài Loan thành lập.
Khương Duệ Minh là người lãnh đạo thứ hai của văn phòng, cũng là con trai trưởng đời thứ ba nhà họ Khương.
Hơn một năm trước, anh thừa văn phòng nho nhỏ gần sụp đổ này từ trong tay chú Tư mà mình sùng bái từ bé, bất chấp ông nội cùng ba vì hành động này mà giận đến mức máu dồn lên não, anh ngày ngày vui vẻ giúp người khác làm thủ tục ly dị, trở thành người kế tục chú Tư, thành con cừu đen thứ hai của gia tộc nhà họ Khương.
Văn phòng không có thiết kế nội thất thời thượng, cũng không có bảng hiệu vừa kêu vang vừa sáng chói, chỉ dùng một tấm gỗ loang lỗ, bên trên là bút pháp thư pháp tùy tiện viết ‘Văn phòng luật sư Khương’.
Bên trái bảng hiệu là một cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, ở giữa là một cánh cửa thủy tinh mờ kiểu cũ, hiển nhiên không muốn để cho người ngoài nhìn thấy nhất cử nhất động đằng sau cánh cửa.
Ở trong mắt Khương Duệ Minh, đây thật đúng là vẽ vời thêm chuyện, nhưng mà, không chỉ có như vậy –
Càng làm anh không thể tưởng tượng nổi là, cánh cửa kiểu đứa nhỏ ba tuổi đụng vào cũng có thể đổ ngay tại chỗ này, rốt cuộc là cùng người ta khóa cái gì? Có cần thiết không? Chiếc khóa được xưng là kết tinh trí tuệ của tổ tiên, là bị lấy ra để sỉ nhục như vậy à?
Đúng vậy, vào hai phút trước anh dùng ngón tay thon dài động vào tay nắm trên cửa.
Theo lý thuyết, nhân viên mở cửa hẳn đã tới trước mới đúng. Cho dù anh có đem tay nắm xoay trái xoay phải, cũng không cách nào mở ra cánh cửa này, lại e sợ dùng lực quá mức, tay sẽ làm hỏng cánh cửa lung lay sắp đổ này,cuối cùng rơi vào kết quả thiếu hụt suy yếu ví tiền của mình, không thể làm gì khác hơn là ảm đạm thu tay lại.
Giống với đạo lý nhiều người ghét mang theo tiền lẻ trong người, Khương Duệ Minh cũng ghét chìa khóa, nặng trĩu không nói, chỉ cần hai chiếc chìa khóa trở lên móc cùng một chỗ, thì sẽ leng keng leng keng ồn ào chết người. Vì để cho chính mình mỗi ngày chỉ cần mang theo một chiếc chìa khóa xe, anh không tiếc bỏ nhiều tiền đem cửa chính nhà mình đổi thành hệ thống nhận biết công nghệ cao. Thế nhưng, ý tưởng giống nhau ở văn phòng lại không thể thực hiện được. Bởi vì từ sau khi anh tiếp nhận, chị
Uông quản lý kế toán hành chính lại không cho phép anh ông chủ mới thay đổi nửa kiểu đồ bên trong, bao gồm khóa cửa, lý do là – văn phòng này nghiêm cấm lãng phí.
Nói cách khác, chi tiêu không cần thiết coi như lãng phí, phải chịu sự quản chế nghiêm khắc nhất.
Khương đại thiếu thật muốn đi chết! Trời ạ, có cần phải tiết kiệm đến vậy không?
“Được, có thể không động, vậy dứt khoát cũng không cần khóa cửa kỹ, bớt chuyện lại thuận tiện!” Khương đại thiếu tức giận la ầm lên.
“Không được.” Chị Uông kiên trì, so với ông chủ còn giống ông chủ hơn.
“Chị Uông, nếu như ăn trộm đến cả địa phương quái quỷ này cũng ghé thăm, thì chỉ có thể chứng minh tên trộm đó đã đến bước đường cùng cộng thêm chỉ số thông minh có vấn đề!” Anh đối với chị Uông ngoan cố ngay thẳng tận tình khuyên bảo.
“Biết rõ trên thế giới này có loại người ngu đó còn không gia tăng đề phòng, đó mới là người ngu xuẩn nhất.” Chị Uông không cảm kích, vẫn nhấn mạnh việc phải đem cánh cửa khóa lại.
Giỏi cho chị Uông nữ sĩ, nhớ kỹ cho tôi!
Nếu không phải có chú Tư dặn dò, riêng nhân viên này tuyệt đối không thể đuổi, Khương Duệ Minh thật muốn mời chị Uông so với mẹ anh còn càu nhàu hơn này về nhà ăn chính mình.
Để ngăn chặn nhân viên lâu năm cường hãn này, Khương Duệ Minh không cam lòng yếu thế bắt đầu triệt để thi hành “Mỗi ngày chỉ mang một chiếc chìa khóa xe ra cửa”, về phần chìa khóa văn phòng … liền miễn. Dù sao mỗi ngày chị Uông đều đi làm đúng giờ, anh cũng vui vẻ làm ông chủ tốt số.
Nhưng anh vạn phần không nghĩ tới, kháng nghị của anh bây giờ hại bản thân bị chặn ở ngoài cửa!
“Đáng ghét, bây giờ muốn mình diễn đứa nhỏ không nhà để về sao?”
Trời sinh Khương Minh Duệ không đủ kiên nhẫn, oán giận liếc đồng hồ cơ giới trên cổ tay một cái –
Cách giờ làm việc còn có năm phút.
Tốt, đừng bảo anh không có nhẫn nại cùng không lương tâm, hôm nay anh quá tốt bụng, tuyệt không gọi điện thoại thúc giục, ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài văn phòng chờ người phụ nữ trung niên kia đi làm. Dựa vào cái này huấn luyện bày ra sự văn minh của bản thân, cũng tốt bày cho chị Uông xem khí độ và phong phạm đàn ông chín chắn của mình.
Khương Minh Duệ mặc ba kiện âu phục được đặt làm thủ công tại Ý, lộ ra đôi chân thon dài, khoanh hai tay trước ngực, thân thể cao lớn ưu nhã dựa nghiêng ngoài cửa, dáng vẻ mị hoặc lại không kém phần tiêu sái phảng phất như đang chụp ảnh.
Mới bắt đầu, anh còn rất hưởng thụ không khí này, nhưng mà theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh bắt đầu cảm thấy sáng sớm vứt bỏ chăn, hy sinh giấc ngủ tốt đẹp, bản thân đứng ở chỗ giống như người ngu vậy!
Cánh tay vốn khoanh trước ngực nhịn không được rút ra, ngón trỏ chuyển sang để trên cánh cửa đơn bạc, cốc cốc cốc gõ nhẹ theo tiết tấu.
Khương Duệ Minh rất cao, nhìn qua ít nhất cao hơn m, một đầu tóc ngắn thời thượng, làm cho anh trong ấn tượng của mọi người nhìn hoàn toàn không giống một luật sư, ngược lại càng giống như người mẫu trên sàn diễn thời trang. Mà lại ngũ quan anh thâm thúy, tuấn mỹ vô cùng, một đôi mắt đẹp đào hoa không lúc nào không phóng điện, cho dù anh bởi vì thời gian chờ đợi không ngừng kéo dài mà đen mặt ánh mắt đó vẫn điện lực mười phần, cuồn cuồn không dứt.
Lông mi anh lay động, lại lần nữa liếc đồng hồ cơ giới một cái –
Chín giờ năm phút, điều này có nghĩa là anh đã đứng ở cửa mười phút, còn bắt được bằng chứng chị Uông đi làm trễ.