Editor: Lam
Sau khi lần bẻ hết mười ngón tay, Khương Duệ Minh lấy điện thoại ra gọi cho chị Uông.
Làm gì? Còn phải hỏi, đương nhiên là nắm chặt cơ hội bày ra uy phong của ông chủ rồi!
Ngay tại lúc anh định nhân cơ hội bày ra cái giá của ông chủ, mạnh trừng trị chị Uông một trận thì vạn lần không nghĩ tới chị Uông thế nhưng tắt máy, cuộc gọi trực tiếp chuyển vào hộp thư thoại.
Phản rồi phản rồi, đầu năm nay ông chủ cũng phải nhìn sắc mặt nhân viên, ngay cả muốn gọi điện thoại mắng chửi người cũng không tìm được biện pháp, quả thực là không có thiên lý.
Ra vẻ ông chủ không có chỗ trút, Khương Duệ Minh bực bội suýt nội thương, quyết định đi tới quán cafe bên cạnh uống cà phê, cũng tốt hơn tiếp tục ở chỗ này giống như một học sinh tiểu học bị phạt đứng ngây ngốc.
Tức giận lấy kính đen trong túi áo khoác ra đeo lên sống mũi, Đại thiếu gia bực mình bước đi.
Văn phòng nằm ở tầng ba của một tòa nhà cũ ba mươi năm, không có cầu thang máy, lúc Khương Duệ Minh xuống lầu, giữa cầu thang vang lên tiếng bước chân lộn xộn của một người khác, từ dưới đi lên, từ xa đến gần…
Chị Uông
Không thể nào, người phụ nữ trung niên kia không có thân thủ linh hoạt như vậy.
Chốc lát, Khương Duệ Minh quả nhiên nhìn thấy bóng người gầy nhỏ hoàn toàn bất đồng với thân hình mượt mà của chị Uông, hốt ha hốt hoảng chạy thẳng lên phía trên lầu.
Bởi vì đối phương cúi đầu, anh không cách nào nhìn thấy khuôn mặt của cô, chỉ nhìn ra được một hàng mái tóc chỉnh tề, tóc dài qua vai, quần áo giản dị, thân hình gầy yếu, có vẻ như học sinh cấp .
Hai bên vào lúc lướt qua nhau ngắn ngủi ở cầu thang giữa tầng và tầng hai, tầm mắt vẫn chưa giao nhau., Khương Minh Duệ tiếp tục xuống lầu, đối phương thì tiếp tục đi lên, sau đó anh rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn chợt dừng lại ở tầng —
Anh nhíu mày thầm nghĩ, chẳng lẽ là người đến tìm anh ủy thác làm thủ tục ly dị?
Giả thiết này rất nhanh liền bị chính anh phủ định, bởi vì bóng dáng kia nhìn qua còn quá trẻ, quá giống học sinh, thậm chí ngay cả tốt nghiệp trung học chưa cũng không biết, nhìn thế nào cũng không giống phụ nữ đã kết hôn cần làm thủ tục ly dị.
Chẳng lẽ thực sự chạy tới một tên trộm chỉ số thông minh có vấn đề, muốn đến thăm văn phòng của anh?
Vậy anh phải nắm chặt cơ hội, cấp thật tốt cho đối phương xem chút nhan sắc mới được, lại chọn tới ngay thời điểm tâm tình anh đang khó chịu, bị bắt cũng chỉ là vừa khéo mà thôi.
Một là không làm hai là phải làm tới cùng, Khương Minh Duệ lập tức xoay người lên lầu.
Khi anh lần nữa đứng trên nền nhà lầu ba, chỉ thấy một cô gái đang đưa tay vào trong túi sách lục lọi gì đó. Chỉ chốc lát, lại thần kỳ móc ra một cái chìa khóa dài bằng đồng giống y đúc chiếc chìa khóa của văn phòng.
Khương Duệ Minh nhìn một cái liền nhận ra món phụ kiện ở trên chìa khóa là đồ treo trang sức hellokitty của chị Uông mua trước kia khi đến Nhật Bản.
Cô là ai? Tại sao cô có thể có chìa khóa của văn phòng? Đây chính là bảo vật chị Uông coi như sinh mạng đấy!
Trong lúc anh vẫn còn hoang mang, cô gái đã bước lên phía trước, tra chìa khóa vào ổ định mở cửa ra.
Ổ khóa cửa gỗ lâu năm, cũng không phải chỉ dùng lực mạnh là có thể dễ dàng mở ra, phải dựa vào kĩ xảo đặc thù cùng động tác tay mới được. Nhìn dáng vẻ vụng về của cô, muốn thực sự ăn trộm, khẳng định cũng là nghiệp dư trong nghiệp dư.
Nhìn cô loay hoay một hồi, từ đầu đến cuối không nắm đúng kĩ xảo, Khương Duệ Minh sợ cánh cửa bị cô làm hỏng, quyết định tiến lên hỗ trợ.
Bởi vì quá mức chuyên chú, Đới Nghi Thuần hoàn toàn không nghe được bất kỳ tiếng bước chân nào, cho đến khi bóng đen bao phủ.
“Theo phương pháp mở cửa này của cô, cánh cửa này sớm muộn cũng bị cô làm hỏng.”
Đột nhiên xuất hiện giọng nam xa lạ làm cho Đới Nghi Thuần giật mình, cơ chế phòng vệ trong thân thể khiến cô rút chìa khóa về theo bản năng, đồng thời nhảy ra bên cạnh kéo dài khoảng cách.
Nhưng mà ngay tại lúc cô quay đầu, mặt đầy phòng bị nhìn lại về phía phát ra tiếng nói, gương mặt người đàn ông trước mắt lại cùng khuôn mặt tuấn mỹ nào đó trong trí nhớ phủ đầy bụi trong nháy mắt chồng chéo lên nhau.
Cô ngây người trong chốc lát, lý trí giống như bị nổ tung, hỗn loạn, rối tinh rối mù, thân thể thì giống như bị điểm huyệt, toàn thân không cách nào nhúc nhích được.
… Là, là anh.
Đới Nghi Thuần nhìn chằm chằm cặp mắt đẹp câu hồn trước mặt, không hề nhúc nhích.
Cơn chấn động dị thường không báo trước này làm cổ họng cô đau đớn kịch liệt, ngực khí huyết sôi trào, không khí trong phổi dường như đều bị rút sạch, cô phát hiện mình hầu như không thở nổi. Sau đó, cô thấy lạnh, lại thấy nóng, cả người hỗn loạn giống như nhiễm căn bệnh lạ không biết tên.
Nhìn một chút, một nỗi ưu tư đau đớn mãnh liệt hung mãnh xông lên, không biết tại sao, cô lại có chút muốn khóc, một trận xung động làm cho ý thức cô hỗn loạn muốn nói với người đàn ông này —
Này, đã lâu không gặp, anh còn nhớ tôi không? Con trai Ân Ân của chúng ta năm nay đã ba tuổi.
Khương Duệ Minh cau mày, khuôn mặt anh tràn đầy không hiểu nhìn gương mặt ảm đạm trước mắt, lại một cô gái cổ quái muốn khóc lã chã.
Anh tự biết mình từ trước đến giờ là vật sáng bắt mắt, phàm là phái nữ từ già đến trẻ thấy anh, có thể kinh ngạc (kinh vi thiên nhân) sùng bái khó hiểu, cũng có thể đỏ mặt thẹn thùng tim đập vô hạn, hết lần này tới lần khác ánh mắt anh liền chưa thấy qua có người phụ nữ nào thấy anh, dáng vẻ quỷ dị muốn chết như cô.
Đây là cái gì, hóa ra coi anh là quỷ sao?
Trong lòng Khương Duệ Minh cảm thấy không vui, tự tôn của đàn ông lần đầu tiên bị nhận đến đả kích hoàn toàn như vậy.
“Cái chìa khóa này ở đâu ra?” Ánh mắt liếc tới chìa khóa bị cô nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Đới Nghi Thuần không trả lời, cách tròng kính, đôi mắt to trắng đen rõ ràng không nói gì đưa mắt nhìn anh.
Anh, quả nhiên không nhận ra cô…
Không nên trách anh, mặc dù bọn họ đã từng làm việc chung một văn phòng, nhưng giữa hai bên không có quá nhiều lần xuất hiện cùng nhau, ngay cả số lần nói chuyện cũng đếm được trên đầu ngón tay, chớ nói chi là đêm hôm đó anh uống say, nên phát sinh loại chuyện đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, bị quên mất triệt để cũng là phải.
Chẳng qua là, cô không ngờ tới, cảm giác bị quên lại khó chịu như vậy…
Cô cũng không biết chính mình vẫn còn mong chờ anh cái gì, đều đã qua nhiều năm như vậy, trong lòng thủy chung vẫn còn một đóm lửa nhỏ, chưa từng bỏ ý định thiêu đốt trong thâm tâm cô.
Khương Duệ Minh bị cô nhìn chăm chú rất buồn bực, không hiểu sao cô gái xa lạ này lại dùng ánh mắt hoang mang ưu thương như vậy nhìn mình, thật giống như giữa bọn họ cũng không phải xa lạ như anh tưởng.
Chẳng lẽ, cô biết anh?
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Khương Duệ Minh trực giác mở miệng hỏi.
Cho dù vẫn còn chờ mong, cũng đều bởi vì câu hỏi này của anh mà hoàn toàn tan rã.
Đới Nghi Thuần ơi Đới Nghi Thuần, sao mày lại tự biến mình thành trò cười? Kinh ngạc đưa mắt nhìn anh trong chốc lát, cuối cùng, cô nuốt xuống sự thật, vẻ mặt thẫn thờ lắc đầu.
Thấy anh dường như thở phào nhẹ nhõm, trong lòng chợt cảm thấy cay đắng.
“Cô vẫn chưa trả lời tôi, tại sao lại có chìa khóa này? Chị Uông đâu?” Anh lại cường thế hỏi.
“Anh, anh biết chị Uông?” Trong lòng hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt anh vẫn như cũ khóa chặt trên mặt cô, trong đầu nghĩ, gương mặt nhợt nhạt của cô cuối cùng xuất hiện chút sinh khí, mặc dù bởi vì kinh ngạc, cũng tốt hơn là không có.
Khương Duệ Minh bước một bước về phía cô, hơi khom người cúi đầu nhìn chăm chú vào cô gái xa lạ gần như không cao đến ngực anh, hai mắt híp thành một đường nhỏ đồng thời nở một nụ cười quỷ dị, lạnh lẽo hỏi: “Cô không làm gì chị ấy rồi đấy chứ?
Mặc dù không biết anh có ý gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện gì tốt, chuyện này làm cho cô có chút tức giận.
“Tôi là trợ lý của chị Uông, tôi sẽ không, cũng không có khả năng làm gì chị ấy!” Đới Nghi Thuần siết chặt hai tay, khuôn mặt đỏ lên phản bác.
Một giây kế tiếp, hậu tri hậu giác ý thức được mình thân là trợ lý, loại giọng điệu này không khỏi quá không lễ phép, vạn nhất anh tố cáo với ông chủ, cô khẳng định mất việc. Vì vậy, chán nản im miệng, trong lòng thấp thỏm bất an.
Anh nhìn cô một cái, lông mày đen không cho là đúng xoi mói, “Tôi không có nghe nói chuyện này.”
“Chị Uông bị thương, hành động bất tiện, cần phải có người trợ giúp chị ấy, hôm nay là ngày thứ ba tôi đi làm.” Sợ anh không tin, Đới Nghi Thuần vội vàng bổ sung thêm, “Tôi không có lừa gạt anh, mặc dù là nhân viên ngắn hạn, nhưng tôi cũng có ký hợp đồng.”
Khương Duệ Minh cau mày. Bị thương? Sách, người phụ nữ trung niên kia cũng thật là, cũng lớn tuổi rồi, anh vừa mới đi công tác mấy ngày, chị ta đã biến mình thành như vậy, nếu để cho chú Tư biết, mọi người cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.
“Làm sao bị thương, chị Uông hiện giờ ở đâu?” Lại hỏi.
“Tai nạn xe cộ. Buổi sáng chị Uông xin nghỉ đến bệnh viện khám lại, ông chủ luật sư Khương còn chưa đến văn phòng, nếu như anh có vấn đề về phương diện pháp luật muốn giáp mặt hội đàm với luật sư Khương, anh có thể lưu lại phương thức liên lạc, tôi sẽ nhờ chị Uông nhanh chóng an bài cho anh.” Không muốn bị xem thường, cô cố gắng để cho mình ứng đối giống với dáng vẻ của một người trợ lý nên có.
Sau khi cô trả lời xong, chợt cảm thấy song phương đối thoại một tới một đi thật là quỷ dị.
Làm gì, bây giờ là cảnh sát đang tra án sao? Ngu xuẩn là, cô còn ngoan ngoãn trả lời.
Nhưng, điều này hiển nhiên chưa phải là ngu xuẩn nhất –
Bởi vì, cô vậy mà lại quên, người đàn ông đứng ở trước mặt cô nhưng là Khương Duệ Minh đại danh đỉnh đỉnh, đối với phần tử tinh anh trước khi tốt nghiệp đã đỗ đặc khảo luật sư, tiến vào ‘văn phòng luật quốc tế Lý Ước’ chưa đến nửa năm đã đạt được thành tựu xuất sắc như anh mà nói, pháp luật là sở trường của anh, chỗ nào cần người khác tư vấn pháp luật cho.
Đới Nghi Thuần ơi Đới Nghi Thuần, mày không thể thông minh thêm một chút nữa sao!
Vậy, tại sao anh đến đây?
Văn phòng luật pháp quốc tế Lý Ước cũng không ở khu vực này, đối với một phần tử tinh anh bận rộn mà nói, anh sẽ không thuần túy bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt, liền chạy tới nơi này tản bộ đi?
Cô lòng tràn đầy buồn bực nhìn về phía anh, nhưng khi ánh mắt vừa chạm tới đôi mắt thâm thúy của anh liền lập tức chột dạ rụt cổ lại, hai con mắt giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía anh, không nói gì cũng không dám càn rỡ nhìn anh nữa.
Cô mong chờ anh như vậy, nhưng mà sau khi khát vọng tới cực hạn, cô phát hiện, chính mình thật ra là sợ anh.
Loại cảm xúc mâu thuẫn này giống như fan cuồng, suốt ngày vắt óc tìm mưu kế truy đuổi thần tượng trong cảm nhận. Nhưng ngày nào đó khi thật sự có thể đối mặt với thần tượng, lại dị thường khiếp sợ, không dám đến gần, thậm chí muốn né tránh.
Cô, chính là fan cuồng đó.
Hóa ra, mất đi sự giúp đỡ của men rượu, cô căn bản không có cách nào giữ vẻ thản nhiên như bình thường ở trước mặt anh. Năm đó như vậy, bây giờ vẫn như vậy, aizz…
Khi cô buồn bã cúi đầu, không tự chủ xoa xoa đôi bàn tay thấm ướt mồ hôi, Khương Duệ Minh nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn cô –
Cô dường như rất sợ anh, ngay cả nhìn anh nhiều hơn một giây đồng hồ cũng không dám.
Anh không nhịn được tà ác nghĩ, cô nhát gan như vậy, nếu biết anh chính là người lãnh đạo của văn phòng luật pháp này, ông chủ trong miệng cô, không biết khuôn mặt nhỏ nhắn này sẽ vặn vẹo thành bộ dáng gì?
Anh hứng thú dạt dào nóng lòng muốn thử, sâu trong đáy mắt lướt qua một chút tà ác.
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.” Khương Duệ Minh giả bộ đón nhận màn thuyết từ khách sáo thường dùng này, từ bên trong âu phục lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô, “Tôi họ Khương, đây là danh thiếp của tôi, phía trên có địa chỉ cùng số điện thoại của văn phòng, đã làm phiền cô.”
“Không có gì.”
Trong khi nhận lấy danh thiếp Đới Nghi Thuần đột nhiên nghĩ, ông chủ luật sư Khương đức cao trọng vọng họ Khương, Khương Duệ Minh trước mắt cũng họ Khương, cộng thêm anh cũng biết chị Uông… Không phải thường nghe nói có luật sư thế gia, bác sĩ thế gia các loại sao? Không chừng anh cùng ông chủ có quan hệ thân thích, nếu là như vậy, anh xuất hiện ở đây cũng không phải là không có hợp lý.
Không nghi ngờ anh cúi đầu liếc nhìn danh thiếp trong tay… Văn phòng luật sư Khương, trong lòng cô hơi ngạc nhiên. Hóa ra, anh đã tự mình thành lập, quả nhiên là không thể khinh thường tinh anh.
Đới Nghi Thuần yên lặng khâm phục trong lòng, luôn cảm thấy kiểu dáng danh thiếp trong tay càng xem càng quen mắt, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe, kiểu dáng danh thiếp của chị Uông cũng giống như kiểu này, đều là nền trắng viền xanh kết hợp với chữ màu đen.
Phải nói hai vị luật sư Khương sở kiến quá giống nhau, hay nên nói là người thiết kế danh thiếp quá lười biếng? Cô không khỏi mỉm cười.
Bởi vì tò mò chỗ làm việc hiện tại của anh, cô dời tầm mắt về chỗ ghi địa chỉ văn phòng viết bằng kiểu chữ màu đen kia. Sau đó, sợ hãi ngay tại chỗ –
Tại sao có thể như vậy, trên danh thiếp Khương Duệ Minh đưa cho cô, số điện thoại, địa chỉ văn phòng lại cùng chỗ làm việc hiện tại của cô giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ…
Ý thức được có lẽ mình đã phạm vào sai lầm trí mạng nào đó, cô vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn to nhìn Khương Duệ Minh cười đến không có ý tốt trước mặt, cả người run run giống như cây lâu sậy nhỏ bị cuồng phong càn quét. Bởi vì nội tâm sợ hãi quá độ, đến mức thật lâu không nói ra lời.
Cô không tự chủ lắc đầu. Không thể nào, không thể nào, ông chủ luật sư Khương phải là một người tính tình có phần cổ quái, mái tóc hoa râm, luật sư già đức cao trọng vọng mới đúng, làm sao có thể là Khương Duệ Minh vừa trẻ tuổi vừa ưu tú được.
Vả lại, văn phòng này vừa nhỏ vừa cũ, cô không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ xuất sắc chói mắt của anh làm việc ở bên trong, cái này, cái này quá mâu thuẫn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt hiện lên vẻ lúng túng cổ quái, Khương Duệ Minh cười xấu xa, nở một nụ cười không có ý tốt, giả nhân giả nghĩa hỏi: “Thế nào, có lời muốn nói?”
“Anh, anh, anh…” Đầu lưỡi như bị thắt lại.
“Ngoan, đừng nóng đừng nóng, chúng ta có thời gian cả một buổi sáng để thảo luận thật tốt, vấn đề liên quan tới đi ở của một vị nhân viên hồ đồ ngay cả ông chủ phát tiền lương cho mình là tròn là dẹt cũng không biết.”