Triệu Đông Văn vẫn luôn nghĩ, tại sao mình lại châm điếu thuốc tội lỗi kia.
Triệu Đông Văn ở đầu dây bên kia vừa ghi nhoay nhoáy, vừa chột dạ hỏi:
Có thể nói biệt thự là dự án nghiêm chỉnh đầu tiên trong kiếp nghề nghiệp của cậu ta, cộng thêm nỗi oan của Tiền Tâm Nhất khiến tình cảm của cậu ta với khu biệt thự này càng phức tạp hơn. Mỗi lần kiểm tra chẳng khác nào bới móc, rối rắm hơn nửa năm trời, cuối cùng cũng xem như được giải thoát.
Chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến anh, hơn nữa, nếu xảy ra vấn đề cũng không truy cứu tới viện thiết kế được, nhà cung cấp làm giả báo cáo và Cục phòng cháy chữa cháy không kiểm tra ra vấn đề, bọn họ mới là bên phải chịu trách nhiệm. Nhưng giống như điều Triệu Đông Văn sợ hãi, Tiền Tâm Nhất cũng lo có “lỡ như”. Anh đã trải qua một trận hỏa hoạn, biết được nó là địa ngục nhân gian thế nào, nếu có thể né tránh, anh sẽ không keo kiệt vài câu ý kiến.
Trần Tây An để mặt anh dày vò mặt mình:
Kỹ sư giám sát đã theo Trần Thụy Hà đi rồi, nhưng cậu ta vẫn muốn nhìn thêm. Cậu ta đi dọc theo con đường hình vành khăn, cây xanh hóa đều trụi lủi, chẳng thể cản được gió Bắc mạnh thổi khói thuốc bay vào mũi cậu ta. Cậu ta sặc không chịu nổi, thuận tay vứt nó vào chỗ đất trống chất đầy rác vật liệu xây dựng, ống thép, ống nhôm gãy hỏng, khối xi măng cứng cùng với đất cát.
Phản ứng của nhóm F không khác gì nhiều những người anh gặp trên hành lang, cứ như thể đang chào hỏi với người nhiễm HIV. Kiến trúc sư Lý còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, không biết đang thái độ với xu hướng tính dục của anh hay là khu triển lãm nữa.
Ngày đông, năm giờ chiều trời đã xẩm tối, đèn đuốc sáng lên rực rỡ. Cậu ta đi được ba bốn mét, chợt phát hiện chiếc bóng của mình dưới nền xi măng không ngừng dao động, ánh đèn ổn định sẽ không tạo thành bóng thế này. Triệu Đông Văn ngơ ngác mất hai giây, ngay sau đó ngửi thấy mùi gì khen khét.
Dứt lời anh cúp máy quăng lên giường, nhịn rồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được:
Cậu ta không dám tưởng tượng nếu ai đó có ý định phóng hỏa, hoặc sau này thiết bị điện trong nhà dùng lâu bốc cháy, đúng lúc điểm cháy lại ở gần loại vật liệu này, vậy thì sáu căn biệt thự trong ngoài nối liền này phải chăng sẽ biến thành biển lửa?
Cậu ta quay đầu nhìn, đúng ngay chỗ cậu ta vừa vứt tàn thuốc bốc lên một ngọn lửa to bằng miệng chậu. Triệu Đông Văn giật nảy mình, vội vàng chạy qua dập lửa, sau đó ngồi xổm xuống xem, phát hiện thứ bốc cháy là một tấm cách nhiệt vứt đi.
Triệu Đông Văn cười hai tiếng, không dám nói vâng, Tiền Tâm Nhất cảm thấy bản thân mình nói vậy cũng đủ để cúp máy rồi:
“Nên gửi thì gửi, cậu sợ cái gì! Tới lúc có vấn đề tổng thầu cắn ngược lại một miếng nói rằng cậu đã ký tên xác nhận nó là cấp B, cậu sẽ biết ngay có đôi khi “sự đã rồi” lại là một từ ngữ mang ý nghĩa tốt.”
Chỉ là tàn thuốc thôi chứ chẳng phải đốm lửa, vậy mà có thể khiến tấm cách nhiệt cấp B bắt lửa…
Hết chương
Cậu ta gọi điện thoại đến, Trần Nghị Vi không nghe, đuổi tới đó thì bữa cơm đã bắt đầu, lãnh đạo của cậu ta ngồi cạnh chủ đầu tư, hơn nữa quanh đó chẳng còn chỗ trống. Đã mấy lần Triệu Đông Văn muốn gọi anh ta ra để nói phát hiện này, nhưng Trần Nghị Vi kính rượu tới kính rượu lui, bận đến mức cảm thấy cậu ta vướng chân. Triệu Đông Văn càng nghĩ càng thấy sợ, không nhịn được tìm số điện thoại Tiền Tâm Nhất mấy lần.
Tức thì, sống lưng cậu ta lạnh toát, cậu ta không khỏi quay đầu nhìn căn biệt thự sau lưng mình, nó đứng sừng sững giữa đêm đen, sống mái và mái cong vểnh lên như con quái thú mở to chiếc miệng đen ngòm, dường như muốn nhào tới nuốt trọn cậu ta.
Không giữ nhiệt thì lắp thêm mấy chiếc điều hòa trung tâm, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là sếp Hách thích cách điệu, không biết đã dẹp đi bao nhiêu tường phòng cháy bên trong, cũng không cần vách ngăn phòng lửa. Trong phòng trưng bày đa phần là vật liệu giấy, vải cùng với gỗ, nếu bắt lửa thì quả thực sẽ cháy không dừng được.
Có thể nói biệt thự là dự án nghiêm chỉnh đầu tiên trong kiếp nghề nghiệp của cậu ta, cộng thêm nỗi oan của Tiền Tâm Nhất khiến tình cảm của cậu ta với khu biệt thự này càng phức tạp hơn. Mỗi lần kiểm tra chẳng khác nào bới móc, rối rắm hơn nửa năm trời, cuối cùng cũng xem như được giải thoát.
Cậu ta không dám tưởng tượng nếu ai đó có ý định phóng hỏa, hoặc sau này thiết bị điện trong nhà dùng lâu bốc cháy, đúng lúc điểm cháy lại ở gần loại vật liệu này, vậy thì sáu căn biệt thự trong ngoài nối liền này phải chăng sẽ biến thành biển lửa?
– Em về nhà ngủ đi, không muốn chạy đi chạy lại thì ở tạm nhà nghỉ cũng được. Giường này bé quá, ngày mai em còn phải đi làm, anh ở một mình không sao.
Triệu Đông Văn hoảng hốt chạy vào phòng họp, phát hiện bên trong đã chẳng còn một ai. Cậu ta kiểm tra điện thoại mới thấy Trần Nghị Vi đã nhắn lại với cậu ta rằng đi dạo xong thì tự gọi xe tới nhà hàng Quốc tế Cửu Châu ăn tối.
“Không thì quay hết lại làm bằng chứng, tiếp đó hỏi công ty quản lý số liệu thi công, bảo người ta gửi văn bản chính xác cho GAD, đồng thời gửi lại báo cáo kiểm định tấm cách nhiệt cùng với số liệu độ dày tấm cách nhiệt trong giai đoạn thi công. Sau đó cậu cần phải gửi mail trả lời, CC cả công ty, bao gồm những yêu cầu quy chuẩn đối với tấm cách nhiệt và lớp bảo vệ, đính kèm ảnh, gửi cho tất cả những đơn vị khác, yêu cần bọn họ phải thi công theo đúng quy chuẩn, cuối cùng in đậm dòng chữ đen nhấn mạnh, tấm cách nhiệt chỉ có báo cáo kiểm định chứ chưa có thí nghiệm tại hiện trường.”
– Cậu cũng đừng cảm thấy uất ức, nếu như chúng ta thực sự trúng thầu rồi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của cậu, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tác phẩm của cậu sẽ được đặt trên quảng trường trung tâm của khu Tài chính Toàn cầu, được cả nghìn, cả vạn người khen ngợi. Vinh dự như vậy không phải thứ cậu giấu trong máy tính mà cũng có thể có được.
Cậu ta gọi điện thoại đến, Trần Nghị Vi không nghe, đuổi tới đó thì bữa cơm đã bắt đầu, lãnh đạo của cậu ta ngồi cạnh chủ đầu tư, hơn nữa quanh đó chẳng còn chỗ trống. Đã mấy lần Triệu Đông Văn muốn gọi anh ta ra để nói phát hiện này, nhưng Trần Nghị Vi kính rượu tới kính rượu lui, bận đến mức cảm thấy cậu ta vướng chân. Triệu Đông Văn càng nghĩ càng thấy sợ, không nhịn được tìm số điện thoại Tiền Tâm Nhất mấy lần.
Triệu Đông Văn vẫn luôn nghĩ, tại sao mình lại châm điếu thuốc tội lỗi kia.
“Thì làm sao? Sự đã rồi?”
Trong phòng ăn uống linh đình, mỗi mình cậu ta cứ mãi nghẹn trong cổ họng, chỉ đành vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho thầy mình.
Trần Tây An ngửa cằm lên để anh tiện lau cổ:
“Nhưng đã ốp cả lên tường rồi mới phát hiện thì có…”
– Vậy em ngủ ở đâu?
– Không được, em buồn ngủ đến mức không nghe rõ anh nói gì nữa rồi.
Triệu Đông Văn tiến bộ khá nhiều, ít nhất trong việc trình bày vấn đề đã bỏ đi cả đống lời thừa thãi, không cần nói nhiều, Tiền Tâm Nhất vẫn hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện này.
– Cũng đúng.
Anh đã phát hiện ra vấn về tấm cách nhiệt của dự án biệt thự trước lúc nghỉ việc, Hách Kiếm Vân đích thân lựa chọn đội thi công cho nên đã cắt đứt con đường làm ăn của công ty quản lý và tổng thầu, bọn họ muốn kiếm tiền nên chỉ đành vặt cái chân muỗi mang tên tấm cách nhiệt này thôi.
Mặc dù không được bao nhiêu, nhưng nếu tìm xưởng nhỏ bán vật liệu giá rẻ, đồng thời bỏ thêm tiền tìm tới xưởng lớn mua nhãn mác và báo cáo kiểm định, dán lên trên thì chỉ dựa vào mắt thường sẽ chẳng thể phân biệt rõ hàng chính hãng hay hàng nhái.
Mặc dù không được bao nhiêu, nhưng nếu tìm xưởng nhỏ bán vật liệu giá rẻ, đồng thời bỏ thêm tiền tìm tới xưởng lớn mua nhãn mác và báo cáo kiểm định, dán lên trên thì chỉ dựa vào mắt thường sẽ chẳng thể phân biệt rõ hàng chính hãng hay hàng nhái.
– Không nhích.
Đúng chín giờ, Myles bước ra ngoài, phát hiện anh đã đi làm bèn vỗ tay bảo mọi người chuẩn bị họp trong vòng ba mươi phút nữa. Chị ta đã âm thầm chuẩn bị trước, kiến trúc sư Lý sẽ chủ động từ bỏ thiết kế khu triển lãm trong cuộc họp. Dẫu cho trong lòng mọi người đều rõ ràng cả, nhưng Myles vẫn giả vờ như chưa phát hiện ra bươm bướm của Tiền Tâm Nhất, bảo mọi người nhanh chóng đề ra phương án mới, suốt toàn bộ quá trình Tiền Tâm Nhất không nói lời nào.
Chương
Thủ đoạn làm giả này rất thường thấy trên công trường, lớn như vật liệu tường ngoài, nhỏ như đinh vít, chỉ cần có thể dùng thì sẽ có người dám dùng, trong lòng những người này không có “lỡ như”, mà là “may mắn”.
Tiền Tâm Nhất nghe vậy cảm thấy không vui, nhưng vì hắn đang bệnh nên không muốn so đo với hắn, cậy mạnh đẩy hắn:
Thực ra cũng không hẳn chật chội, Tiền Tâm Nhất đặt đầu lên gối là ngủ, rất nhanh sau đó nhịp thở đều đều vang lên. Trần Tây An cũng theo tiết tấu này, ngủ thiếp đi.
Nhưng mà gan tới mức độ thế này cũng cho Tiền Tâm Nhất được mở rộng tầm mắt, hàng giả thì thôi cho qua, đây lại còn tự động hạ xuống hai cấp.
– Không phải, những vấn đề mà em cảm thấy là vấn đề đối với ông ta chẳng đáng nhắc tới.
Không giữ nhiệt thì lắp thêm mấy chiếc điều hòa trung tâm, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là sếp Hách thích cách điệu, không biết đã dẹp đi bao nhiêu tường phòng cháy bên trong, cũng không cần vách ngăn phòng lửa. Trong phòng trưng bày đa phần là vật liệu giấy, vải cùng với gỗ, nếu bắt lửa thì quả thực sẽ cháy không dừng được.
Tức thì, sống lưng cậu ta lạnh toát, cậu ta không khỏi quay đầu nhìn căn biệt thự sau lưng mình, nó đứng sừng sững giữa đêm đen, sống mái và mái cong vểnh lên như con quái thú mở to chiếc miệng đen ngòm, dường như muốn nhào tới nuốt trọn cậu ta.
– Nhích về bên phải cm.
Chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến anh, hơn nữa, nếu xảy ra vấn đề cũng không truy cứu tới viện thiết kế được, nhà cung cấp làm giả báo cáo và Cục phòng cháy chữa cháy không kiểm tra ra vấn đề, bọn họ mới là bên phải chịu trách nhiệm. Nhưng giống như điều Triệu Đông Văn sợ hãi, Tiền Tâm Nhất cũng lo có “lỡ như”. Anh đã trải qua một trận hỏa hoạn, biết được nó là địa ngục nhân gian thế nào, nếu có thể né tránh, anh sẽ không keo kiệt vài câu ý kiến.
– Sai rồi, đỉnh nhất phải là Hách Kiếm Vân mới đúng, ông ta tìm được một lúc ba đội ngũ tệ hại đến vậy, còn dám to gan dùng, anh nói xem, ông ta không sợ xảy ra vấn đề gì hay sao?
“Tiểu Triệu, chuyện này đề cập tới vấn đề an toàn, phải thông qua công ty của cậu, từ Trần Nghị Vi đến Cao Viễn, nhất định đều phải biết. Bọn họ sẽ nói với cậu nên làm thế nào. Cậu gọi điện hỏi tôi không thích hợp, nếu như tôi không thèm để ý đến cậu thì cậu gọi cũng mất công. Mà dù sao gọi thì cũng đã gọi rồi, tôi cho cậu mấy đề nghị, cậu tự liệu mà làm, được không?”
Kết thúc cuộc họp, Myles giữ một mình anh lại, hỏi anh khi nào có thể nộp bản vẽ bươm bướm cho mình, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Tiền Tâm Nhất không trả lời vào câu hỏi:
Phòng bệnh có thêm bệnh nhân mới, hôm nay anh không có phúc ngủ một mình một giường, chỉ đành chen chúc với Trần Tây An. Anh gặm táo xong thì đi đánh răng rửa mặt. Quay lại phát hiện Trần Tây An đang nằm giữa giường, bèn phủ khăn mặt ấm lên mặt hắn:
Trần Tây An đang gọt táo, tự dưng nghe thấy mấy từ liên quan tới GAD, động tác lập tức chậm lại, Tiền Tâm Nhất xua tay với hắn, sau đó nói: “Chắc chắn tấm cách nhiệt có vấn đề, nhưng tấm mà tàn thuốc của cậu làm cháy không thể tính làm bằng chứng bởi vì nó là rác vứt đi, trải qua mưa gió nắng nôi thì thành phần bên trong đã biến đổi rồi. Ngày mai cậu tới công trường một chuyến, hỏi Trần Thụy Hà xin một tấm vật liệu được cung cấp, cạy lớp tráng nhôm ra đốt lên cho anh ta xem.”
Trần Tây An đang gọt táo, tự dưng nghe thấy mấy từ liên quan tới GAD, động tác lập tức chậm lại, Tiền Tâm Nhất xua tay với hắn, sau đó nói: “Chắc chắn tấm cách nhiệt có vấn đề, nhưng tấm mà tàn thuốc của cậu làm cháy không thể tính làm bằng chứng bởi vì nó là rác vứt đi, trải qua mưa gió nắng nôi thì thành phần bên trong đã biến đổi rồi. Ngày mai cậu tới công trường một chuyến, hỏi Trần Thụy Hà xin một tấm vật liệu được cung cấp, cạy lớp tráng nhôm ra đốt lên cho anh ta xem.”
“Không thì quay hết lại làm bằng chứng, tiếp đó hỏi công ty quản lý số liệu thi công, bảo người ta gửi văn bản chính xác cho GAD, đồng thời gửi lại báo cáo kiểm định tấm cách nhiệt cùng với số liệu độ dày tấm cách nhiệt trong giai đoạn thi công. Sau đó cậu cần phải gửi mail trả lời, CC cả công ty, bao gồm những yêu cầu quy chuẩn đối với tấm cách nhiệt và lớp bảo vệ, đính kèm ảnh, gửi cho tất cả những đơn vị khác, yêu cần bọn họ phải thi công theo đúng quy chuẩn, cuối cùng in đậm dòng chữ đen nhấn mạnh, tấm cách nhiệt chỉ có báo cáo kiểm định chứ chưa có thí nghiệm tại hiện trường.”
Triệu Đông Văn hoảng hốt chạy vào phòng họp, phát hiện bên trong đã chẳng còn một ai. Cậu ta kiểm tra điện thoại mới thấy Trần Nghị Vi đã nhắn lại với cậu ta rằng đi dạo xong thì tự gọi xe tới nhà hàng Quốc tế Cửu Châu ăn tối.
Triệu Đông Văn ở đầu dây bên kia vừa ghi nhoay nhoáy, vừa chột dạ hỏi:
Tiền Tâm Nhất cười nhạo:
“Nhưng đã ốp cả lên tường rồi mới phát hiện thì có…”
Tiền Tâm Nhất cười nhạo:
“Thì làm sao? Sự đã rồi?”
Triệu Đông Văn cười hai tiếng, không dám nói vâng, Tiền Tâm Nhất cảm thấy bản thân mình nói vậy cũng đủ để cúp máy rồi:
“Nên gửi thì gửi, cậu sợ cái gì! Tới lúc có vấn đề tổng thầu cắn ngược lại một miếng nói rằng cậu đã ký tên xác nhận nó là cấp B, cậu sẽ biết ngay có đôi khi “sự đã rồi” lại là một từ ngữ mang ý nghĩa tốt.”
Tiền Tâm Nhất biết chị ta nói rất đúng.
Dứt lời anh cúp máy quăng lên giường, nhịn rồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được:
– Đệt, một lũ ngu trong mắt chỉ có tiền!
Thủ đoạn làm giả này rất thường thấy trên công trường, lớn như vật liệu tường ngoài, nhỏ như đinh vít, chỉ cần có thể dùng thì sẽ có người dám dùng, trong lòng những người này không có “lỡ như”, mà là “may mắn”.
Kỹ năng nghe hiểu của Trần Tây An đạt điểm tối đa, đã hiểu được sơ qua mấu chốt vấn đề. Hắn cắt táo thành hai nửa, nhét một nửa vào miệng Tiền Tâm Nhất, cảm thấy buồn cười:
– Đã không còn quan tâm nữa mà vẫn có thể khiến em bực mình, xem ra đội ngũ Hách Kiếm Vân tìm được đỉnh thật đấy.
– Tiền Tâm Nhất, không phải ai cũng quật cường được như cậu đâu. Mọi người làm công kiếm ăn chẳng phải cũng chỉ vì khoản tiền thưởng cuối năm hay sao? Còn cảm giác thành tựu… nó là cái thá gì!
– Đệt, một lũ ngu trong mắt chỉ có tiền!
Tiền Tâm Nhất cắn miếng táo đặt bên miệng, giơ ngón trỏ tay phải lên lắc lư:
– Sai rồi, đỉnh nhất phải là Hách Kiếm Vân mới đúng, ông ta tìm được một lúc ba đội ngũ tệ hại đến vậy, còn dám to gan dùng, anh nói xem, ông ta không sợ xảy ra vấn đề gì hay sao?
Cậu ta quay đầu nhìn, đúng ngay chỗ cậu ta vừa vứt tàn thuốc bốc lên một ngọn lửa to bằng miệng chậu. Triệu Đông Văn giật nảy mình, vội vàng chạy qua dập lửa, sau đó ngồi xổm xuống xem, phát hiện thứ bốc cháy là một tấm cách nhiệt vứt đi.
Trần Tây An túm lấy ngón tay quơ tới quơ lui của anh, dịu dàng ấn nó về, nói trúng vấn đề:
Chỉ là tàn thuốc thôi chứ chẳng phải đốm lửa, vậy mà có thể khiến tấm cách nhiệt cấp B bắt lửa…
– Không phải, những vấn đề mà em cảm thấy là vấn đề đối với ông ta chẳng đáng nhắc tới.
Tiền Tâm Nhất sững người, sau đó nhún vai:
Công ty là chiến trường khác của Tiền Tâm Nhất, cô lễ tân trước đây hay cười hì hì chào buổi sáng với anh, lần này lại cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy anh bước vào cửa. Ấy vậy mà khóe mắt vẫn luôn dõi theo anh với vẻ lúng túng mất tự nhiên.
– Cũng đúng.
Phòng bệnh có thêm bệnh nhân mới, hôm nay anh không có phúc ngủ một mình một giường, chỉ đành chen chúc với Trần Tây An. Anh gặm táo xong thì đi đánh răng rửa mặt. Quay lại phát hiện Trần Tây An đang nằm giữa giường, bèn phủ khăn mặt ấm lên mặt hắn:
– Đã không còn quan tâm nữa mà vẫn có thể khiến em bực mình, xem ra đội ngũ Hách Kiếm Vân tìm được đỉnh thật đấy.
– Nhích về bên phải cm.
Trần Tây An để mặt anh dày vò mặt mình:
Trần Tây An túm lấy ngón tay quơ tới quơ lui của anh, dịu dàng ấn nó về, nói trúng vấn đề:
– Không nhích.
Trong phòng ăn uống linh đình, mỗi mình cậu ta cứ mãi nghẹn trong cổ họng, chỉ đành vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho thầy mình.
Tiền Tâm Nhất kéo khăn mặt xuống, để ánh mắt hắn lộ ra, phát hiện hắn đang cười, anh bèn nhướng mày chất vấn:
– Vậy em ngủ ở đâu?
Trần Tây An ngửa cằm lên để anh tiện lau cổ:
– Em về nhà ngủ đi, không muốn chạy đi chạy lại thì ở tạm nhà nghỉ cũng được. Giường này bé quá, ngày mai em còn phải đi làm, anh ở một mình không sao.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đã chuẩn bị nở nụ cười khoe tám chiếc răng, chip thẻ xong, trong nháy mắt gương mặt chỉ toàn phiền muộn. Anh càng đi vào trong, càng gặp những vẻ mặt đặc sắc hơn. Có người cúi đầu tránh qua, có người lộ vẻ mâu thuẫn, cũng có người thản nhiên chào hỏi anh.
Tiền Tâm Nhất nghe vậy cảm thấy không vui, nhưng vì hắn đang bệnh nên không muốn so đo với hắn, cậy mạnh đẩy hắn:
Tiền Tâm Nhất cắn miếng táo đặt bên miệng, giơ ngón trỏ tay phải lên lắc lư:
– Không được, em buồn ngủ đến mức không nghe rõ anh nói gì nữa rồi.
Myles cụp mi cười cười, đáy mắt mang theo sự bi ai mà đến chị ta cũng không phát hiện ra:
Tiền Tâm Nhất sầm mặt mở máy tính và màn hình, cảm thấy vô cùng khó chịu với bầu không khí kỳ lạ và quái dị ấy. Anh sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bị người ta kỳ thị như chó thế này. Chẳng qua giống như lời Trần Tây An đã nói, cho dù anh hay đồng nghiệp, chỉ cần quen dần sẽ tốt hơn thôi.
Trần Tây An dở khóc dở cười bị anh đẩy đi một đoạn, thấy anh quăng khăn mặt lên lưng ghế dựa bèn bò dậy, chỉ đành lùi về sau một chút.
Thực ra cũng không hẳn chật chội, Tiền Tâm Nhất đặt đầu lên gối là ngủ, rất nhanh sau đó nhịp thở đều đều vang lên. Trần Tây An cũng theo tiết tấu này, ngủ thiếp đi.
Bác Tống rất đúng giờ, nói tám giờ là tám giờ đến. Bác là một người phụ nữ vóc dáng nhỏ gầy, tóc hoa râm búi gọn trên đầu, thoạt nhìn khá khôn khéo. Tiền Tâm Nhất chào hỏi bác, còn mua một phần đồ ăn sáng từ nhà ăn, thuận tiện lặp lại yêu cầu của mình, bữa trưa bữa tối thanh đạm, đủ dinh dưỡng, ít muối.
Bác Tống đồng ý rất sảng khoái, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm, song rốt cuộc cũng phải xách cặp táp đi làm.
Công ty là chiến trường khác của Tiền Tâm Nhất, cô lễ tân trước đây hay cười hì hì chào buổi sáng với anh, lần này lại cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy anh bước vào cửa. Ấy vậy mà khóe mắt vẫn luôn dõi theo anh với vẻ lúng túng mất tự nhiên.
Bác Tống đồng ý rất sảng khoái, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm, song rốt cuộc cũng phải xách cặp táp đi làm.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đã chuẩn bị nở nụ cười khoe tám chiếc răng, chip thẻ xong, trong nháy mắt gương mặt chỉ toàn phiền muộn. Anh càng đi vào trong, càng gặp những vẻ mặt đặc sắc hơn. Có người cúi đầu tránh qua, có người lộ vẻ mâu thuẫn, cũng có người thản nhiên chào hỏi anh.
Kỹ năng nghe hiểu của Trần Tây An đạt điểm tối đa, đã hiểu được sơ qua mấu chốt vấn đề. Hắn cắt táo thành hai nửa, nhét một nửa vào miệng Tiền Tâm Nhất, cảm thấy buồn cười:
Phản ứng của nhóm F không khác gì nhiều những người anh gặp trên hành lang, cứ như thể đang chào hỏi với người nhiễm HIV. Kiến trúc sư Lý còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, không biết đang thái độ với xu hướng tính dục của anh hay là khu triển lãm nữa.
Tiền Tâm Nhất sầm mặt mở máy tính và màn hình, cảm thấy vô cùng khó chịu với bầu không khí kỳ lạ và quái dị ấy. Anh sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bị người ta kỳ thị như chó thế này. Chẳng qua giống như lời Trần Tây An đã nói, cho dù anh hay đồng nghiệp, chỉ cần quen dần sẽ tốt hơn thôi.
Đúng chín giờ, Myles bước ra ngoài, phát hiện anh đã đi làm bèn vỗ tay bảo mọi người chuẩn bị họp trong vòng ba mươi phút nữa. Chị ta đã âm thầm chuẩn bị trước, kiến trúc sư Lý sẽ chủ động từ bỏ thiết kế khu triển lãm trong cuộc họp. Dẫu cho trong lòng mọi người đều rõ ràng cả, nhưng Myles vẫn giả vờ như chưa phát hiện ra bươm bướm của Tiền Tâm Nhất, bảo mọi người nhanh chóng đề ra phương án mới, suốt toàn bộ quá trình Tiền Tâm Nhất không nói lời nào.
Kết thúc cuộc họp, Myles giữ một mình anh lại, hỏi anh khi nào có thể nộp bản vẽ bươm bướm cho mình, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Tiền Tâm Nhất không trả lời vào câu hỏi:
Bác Tống rất đúng giờ, nói tám giờ là tám giờ đến. Bác là một người phụ nữ vóc dáng nhỏ gầy, tóc hoa râm búi gọn trên đầu, thoạt nhìn khá khôn khéo. Tiền Tâm Nhất chào hỏi bác, còn mua một phần đồ ăn sáng từ nhà ăn, thuận tiện lặp lại yêu cầu của mình, bữa trưa bữa tối thanh đạm, đủ dinh dưỡng, ít muối.
– Myles, em muốn biết chị nắm chắc bao nhiêu phần vào khu triển lãm của em? Nếu như chúng ta không trúng thầu, chị đã khuấy tan lòng người rồi đấy, sau này còn hợp tác thế nào?
Hết chương
Myles cụp mi cười cười, đáy mắt mang theo sự bi ai mà đến chị ta cũng không phát hiện ra:
– Tiền Tâm Nhất, không phải ai cũng quật cường được như cậu đâu. Mọi người làm công kiếm ăn chẳng phải cũng chỉ vì khoản tiền thưởng cuối năm hay sao? Còn cảm giác thành tựu… nó là cái thá gì!
Kỹ sư giám sát đã theo Trần Thụy Hà đi rồi, nhưng cậu ta vẫn muốn nhìn thêm. Cậu ta đi dọc theo con đường hình vành khăn, cây xanh hóa đều trụi lủi, chẳng thể cản được gió Bắc mạnh thổi khói thuốc bay vào mũi cậu ta. Cậu ta sặc không chịu nổi, thuận tay vứt nó vào chỗ đất trống chất đầy rác vật liệu xây dựng, ống thép, ống nhôm gãy hỏng, khối xi măng cứng cùng với đất cát.
Chị ta ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:
– Cậu cũng đừng cảm thấy uất ức, nếu như chúng ta thực sự trúng thầu rồi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của cậu, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tác phẩm của cậu sẽ được đặt trên quảng trường trung tâm của khu Tài chính Toàn cầu, được cả nghìn, cả vạn người khen ngợi. Vinh dự như vậy không phải thứ cậu giấu trong máy tính mà cũng có thể có được.
Ngày đông, năm giờ chiều trời đã xẩm tối, đèn đuốc sáng lên rực rỡ. Cậu ta đi được ba bốn mét, chợt phát hiện chiếc bóng của mình dưới nền xi măng không ngừng dao động, ánh đèn ổn định sẽ không tạo thành bóng thế này. Triệu Đông Văn ngơ ngác mất hai giây, ngay sau đó ngửi thấy mùi gì khen khét.
Tiền Tâm Nhất biết chị ta nói rất đúng.
Trần Tây An dở khóc dở cười bị anh đẩy đi một đoạn, thấy anh quăng khăn mặt lên lưng ghế dựa bèn bò dậy, chỉ đành lùi về sau một chút.
– Đệt, một lũ ngu trong mắt chỉ có tiền!Hết chương