Tiền Tâm Nhất không copy bản vẽ bươm bướm vào trong máy tính, Myles chỉ đợi nó để làm lại bản dự toán giá thành, nên cho phép anh nghỉ nửa buổi về nhà lấy bản vẽ.
– Tới bàn việc công.
Trần Tây An chỉ chỉ về phía cửa, Tập Quyên nhìn theo. Chỉ thấy một người phụ nữ xách hộp giữ nhiệt bước vào, đúng lúc cũng nhìn thấy bà. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với Tập Quyên, người phụ nữ này không dễ ở chung như vẻ bề ngoài.
Trạng thái tâm lý của chị ta rất phấn khởi, Tiền Tâm Nhất sợ sau này chị ta sẽ phải thất vọng càng nhiều, bèn lấy vết xe đổ của ổ gà ra dội cho chị ta một gáo nước lạnh. Myles không thích nghe lời này, xua tay bảo anh đi nhanh lên.
– Không yên tâm, nhưng ông ấy cũng lo cho con, Tiểu Tiền đâu, tại sao nó lại bỏ con một mình ở bệnh viện thế này.
Dùng nửa ngày để về nhà copy tài liệu thì còn thừa thời gian, anh lo cho Trần Tây An bèn đi luôn tới bệnh viện. Trước lúc đi còn nảy ra suy nghĩ, anh lấy mấy quyển sách trên đầu giường và bệ ngồi cửa sổ, đều là những cuốn sách lúc trước Trần Tây An đang đọc.
Dùng nửa ngày để về nhà copy tài liệu thì còn thừa thời gian, anh lo cho Trần Tây An bèn đi luôn tới bệnh viện. Trước lúc đi còn nảy ra suy nghĩ, anh lấy mấy quyển sách trên đầu giường và bệ ngồi cửa sổ, đều là những cuốn sách lúc trước Trần Tây An đang đọc.
– Tại sao cơm canh sơ sài thế này.
Trần Tây An tháo kính xuống, mỉm cười làm máy đọc lại:
Vừa qua giờ, không ngờ Vương Nguy cũng ở đây. Trần Tây An ngồi dựa lưng vào tường, lấy bàn ăn làm bàn làm việc, dùng tay trái không cắm kim truyền dịch để lăn chuột.
Trần Tây An vươn tay bẻ một quả chuối trên tủ đầu giường đưa cho anh:
Trần Tây An sấn tới cắn một miếng, cuối cùng thì gương mặt gần ngay trong gang tấc này cũng mất đi vẻ bông đùa. Dường như hắn đắn đo dùng từ một lát mới nói:
Những người phải vẽ với cường độ công việc lớn thường mắc bệnh viêm bao cơ, cho nên rất nhiều người đã tập sử dụng cả hai tay. Tốc độ tay trái của Trần Tây An cũng rất nhanh, có lẽ xem bản vẽ nhập tâm quá, thỉnh thoảng hắn vô thức vươn tay phải lên định gõ bàn phím, cuối cùng lại đặt về chỗ cũ, chắc hẳn đã chạm phải kim truyền.
Tiền Tâm Nhất thức mấy đêm liên tiếp, còn phải tập trung cao độ cả một buổi chiều để sửa lại thuyết minh và tranh minh họa, mắt căng vô cùng, vừa rời khỏi máy tính đã cảm thấy chóng mặt. Anh lắc đầu, tắt máy rồi chạy tới bệnh viện.
Những người phải vẽ với cường độ công việc lớn thường mắc bệnh viêm bao cơ, cho nên rất nhiều người đã tập sử dụng cả hai tay. Tốc độ tay trái của Trần Tây An cũng rất nhanh, có lẽ xem bản vẽ nhập tâm quá, thỉnh thoảng hắn vô thức vươn tay phải lên định gõ bàn phím, cuối cùng lại đặt về chỗ cũ, chắc hẳn đã chạm phải kim truyền.
Hắn đeo chiếc kính trên sống mũi, nhìn thẳng vào màn hình máy tính, dáng vẻ chăm chú ấy khiến Tiền Tâm Nhất nhìn cũng ngại chẳng dám nổi cáu. Trước đây bọn họ sống rất bận rộn, bây giờ đột ngột rảnh rang, chắc hẳn hắn sẽ buồn lắm.
Tiền Tâm Nhất cắm cọc trước cửa, nhìn hắn và Vương Nguy thỉnh thoảng nhỏ giọng bàn bạc mấy câu, sau đó khe khẽ lắc đầu. Ở góc độ nào đó, chiếc kính không viền phản xạ vảy sáng long lanh. Người không biết còn tưởng rằng hắn là CEO bận rộn lắm.
– Cậu dọa ai đấy?
– Nào, ngồi xuống đi. – Trần Tây An buồn cười – Con đã khỏi rồi mẹ cần gì phải buồn nữa đâu. Có người lo cơm cho con mà, bác ấy đang đi nấu rồi. Con chán quá nên tìm việc để làm, Tâm Nhất chăm sóc con rất vất vả, lát nữa gặp nhau mẹ đừng phàn nàn gì cậu ấy nhé, mẹ đã nghe rõ chưa?
Bác Tống đang ngồi trên chiếc ghế ở chân giường đan len, bà nghe không hiểu chủ đề mà bọn họ nói. Trong quan niệm của bà, chỉ cần người dùng máy tính bàn công việc thì chính là nhân tài.
Gương mặt bác Tống thoáng vẻ ngạc nhiên, thoạt nhìn Tập Quyên không giống như người có đứa con lớn chừng này tuổi. Bác khen Tập Quyên trẻ, sau đó đặt hộp giữ nhiệt bên cạnh chiếc nồi của Trần Tây An, vừa lấy đồ bên trong ra, vừa lịch sử hỏi Tập Quyên có ăn hay không.
Vương Nguy gấp máy tính xuống, vừa ngẩng lên thì thấy anh:
– Em chẳng dọa ai hết, tại sao anh lại đến đây vào giờ này?
– Cậu dọa ai đấy?
Bác Tống đang ngồi trên chiếc ghế ở chân giường đan len, bà nghe không hiểu chủ đề mà bọn họ nói. Trong quan niệm của bà, chỉ cần người dùng máy tính bàn công việc thì chính là nhân tài.
Tiền Tâm Nhất chuyển gói to siết đỏ cả tay sang bên trái, giả vờ như mình vừa mới tới:
– Cậu ấy đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho con.
– Trách em hả?
– Em chẳng dọa ai hết, tại sao anh lại đến đây vào giờ này?
Chương
Tiền Tâm Nhất nháy mắt có ảo giác như mình đang nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng ảo giác cũng chỉ là ảo giác, bây giờ anh tỉnh táo lại mới phát hiện ra bản thân bình tĩnh hơn nhiều.
Trần Tây An tháo kính xuống, mỉm cười làm máy đọc lại:
Năm tuổi Trần Tây An đã bắt đầu ngủ một mình, từ hồi lên cấp hai đã không còn làm nũng với hai người bọn họ nữa. Trước giờ hắn luôn biểu hiện rằng “mình rất ổn”, cho nên Tập Quyên rất yên tâm về hắn. Bà không thể tưởng tượng được cuộc sống lẻ loi một mình ở bệnh viện thế này, bà cảm thấy con trai thật đáng thương, vừa khóc vừa đi vào phòng bệnh.
– Tâm Nhất, em đã từng nghe câu này hay chưa, tất cả ngẫu nhiên đều cần thiết. Khi anh phát hiện ra sự tồn tại của nó anh đã có cảm giác này. Nếu như chú bướm của em đã sinh ra vì đấu thầu dự án khu Tài chính, nó cũng nên bay ra từ đó.
Trạng thái tâm lý của chị ta rất phấn khởi, Tiền Tâm Nhất sợ sau này chị ta sẽ phải thất vọng càng nhiều, bèn lấy vết xe đổ của ổ gà ra dội cho chị ta một gáo nước lạnh. Myles không thích nghe lời này, xua tay bảo anh đi nhanh lên.
– Tại sao em cũng đến đây vào giờ này?
Trần Tây An lập tức bật cười, trong lòng vô cùng cảm động. Tiền Tâm Nhất sống rất tùy ý, hắn đã từng chê anh không để tâm, bản thân anh tự chém gió mình rất đỉnh, không ngờ lại nghiêm túc thực hiện thế này.
Vương Nguy giơ máy tính trong tay lên:
Tập Quyên nức nở bước tới ôm đầu hắn vào lòng:
– Tới bàn việc công.
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới quyết định nhường một bước, tối ra nhà nghỉ ở.
Tiền Tâm Nhất đặt sách lên giường bệnh, anh bỏ bê công việc mà nghe chừng thoải mái lắm:
– Tới bàn việc tư.
– Tới bàn việc tư.
Vương Nguy cười cười:
Tiền Tâm Nhất bóc chuối chậm rì rì:
– Có người nhà đến thì anh cũng nên đi rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện thì gọi điện
– Em đang kể chuyện đắng cay với anh, anh nịnh bợ cái gì.
Tiền Tâm Nhất khoác vai đưa anh ta ra khỏi phòng bệnh, nói lời cảm ơn anh ta. Trần Tây An đứt gánh giữa đường, chắc chắn công việc của hắn sẽ phải đẩy sang cho đồng nghiệp, anh sẽ ghi tạc trong lòng sự quan tâm của Vương Nguy.
Một tiếng đồng hồ sau, bác Tống mang hộp giữ nhiệt quay về phòng bệnh. Tiền Tâm Nhất rất vừa ý với cháo và canh bà mang ra, lấy kỹ năng nấu nướng của anh làm thước đo, anh không có yêu cầu gì về màu sắc và mùi thơm cả, chỉ quan tâm tới mỗi vị, nếm không thấy vị mặn đã thành món ăn đỉnh cao rồi.
Vương Nguy cười cười, không để tâm lắm đến vấn đề này.
Tiền Tâm Nhất vặn vẹo chống cằm lên giường, kể lại toàn bộ quá trình câu chuyện bươm bướm “chuyển chính thức” cho hắn nghe, anh vẫn thấy hơi rầu rĩ, bèn nói:
Tiền Tâm Nhất quay về giường bệnh. Trần Tây An bắt đầu đọc sách, hắn ngẩng đầu khỏi trang sách hỏi:
Bà mặc chiếc áo khoác của căn cứ, xuống máy may một cái là gọi xe thẳng tới bệnh viện luôn. Thấy con trai bà mặc áo bệnh nhân đứng khuấy khuấy gì đó trong chiếc nồi trên tủ đầu giường, cả người gầy rộc đi, Tiền Tâm Nhất không có ở đây, bác hộ lý mất dạng, hình ảnh ấy đâm thẳng vào mắt khiến bà không khỏi rơi lệ.
– Em không bận đi làm à? Tại sao còn từ nhà đến đây làm gì.
– Anh mau ngậm miệng lại đi, định khiến em chết đấy à?
Tiền Tâm Nhất vặn vẹo chống cằm lên giường, kể lại toàn bộ quá trình câu chuyện bươm bướm “chuyển chính thức” cho hắn nghe, anh vẫn thấy hơi rầu rĩ, bèn nói:
– Trách em hả?
Trần Tây An vươn tay bẻ một quả chuối trên tủ đầu giường đưa cho anh:
– Tất nhiên là trách em rồi, ai bảo em có tài như vậy.
Tiền Tâm Nhất được khen mà không biết phải làm gì, chỉ ngây người ngạc nhiên một lát rồi cướp lấy quả chuối, lên giọng mắng hắn:
Trần Tây An vươn một tay ra ôm bà vỗ về an ủi, nói đùa dỗ dành bà:
Bác Tống hơi bất ngờ khi được đối xử tốt như vậy, nhưng cũng không từ chối ý tốt của anh. Bác đặt hộp cơm ở góc tủ nói lát nữa sẽ ăn, Tiền Tâm Nhất cũng không nói gì, anh ở đây tới mười hai rưỡi rồi mới vội về công ty để một giờ kịp đi làm.
– Em đang kể chuyện đắng cay với anh, anh nịnh bợ cái gì.
Trần Tây An trưng ra vẻ mặt nghiêm túc:
Trần Tây An trưng ra vẻ mặt nghiêm túc:
– Không nịnh bợ, đây là lời thật lòng của anh.
Tiền Tâm Nhất chuyển gói to siết đỏ cả tay sang bên trái, giả vờ như mình vừa mới tới:
Tiền Tâm Nhất bóc chuối chậm rì rì:
Trần Tây An truyền dịch nhiều nên miệng đắng ngắt, không có khẩu vị, ăn cũng ít. Tiền Tâm Nhất là một người khẩu vị mặn, cho dù có đồng cam cộng khổ cũng không thể uống được cái thứ nước canh nhạt nhẽo này. Anh tới nhà ăn gọi một phần đồ ăn ngoài, bởi vì không rõ bác hộ lý đã ăn chưa, nên cũng mang về cho bác ta một phần.
– Anh mau ngậm miệng lại đi, định khiến em chết đấy à?
Tiền Tâm Nhất được khen mà không biết phải làm gì, chỉ ngây người ngạc nhiên một lát rồi cướp lấy quả chuối, lên giọng mắng hắn:
Trần Tây An sấn tới cắn một miếng, cuối cùng thì gương mặt gần ngay trong gang tấc này cũng mất đi vẻ bông đùa. Dường như hắn đắn đo dùng từ một lát mới nói:
Tiền Tâm Nhất khoác vai đưa anh ta ra khỏi phòng bệnh, nói lời cảm ơn anh ta. Trần Tây An đứt gánh giữa đường, chắc chắn công việc của hắn sẽ phải đẩy sang cho đồng nghiệp, anh sẽ ghi tạc trong lòng sự quan tâm của Vương Nguy.
– Tâm Nhất, em đã từng nghe câu này hay chưa, tất cả ngẫu nhiên đều cần thiết. Khi anh phát hiện ra sự tồn tại của nó anh đã có cảm giác này. Nếu như chú bướm của em đã sinh ra vì đấu thầu dự án khu Tài chính, nó cũng nên bay ra từ đó.
Trần Tây An phải ở bệnh viện quan sát hai tuần, mấy ngày nay Tiền Tâm Nhất chạy qua chạy lại, cho dù có bác Tống lo việc cơm nước, nhưng anh ăn không vào, buồn ngủ ngã trái ngã phải, cảm giác cân bằng vô cùng kém. Ban ngày đi làm cũng không có tinh thần, không chỉ một lần anh ngồi ngủ gật.
Tiền Tâm Nhất nháy mắt có ảo giác như mình đang nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng ảo giác cũng chỉ là ảo giác, bây giờ anh tỉnh táo lại mới phát hiện ra bản thân bình tĩnh hơn nhiều.
Vừa qua giờ, không ngờ Vương Nguy cũng ở đây. Trần Tây An ngồi dựa lưng vào tường, lấy bàn ăn làm bàn làm việc, dùng tay trái không cắm kim truyền dịch để lăn chuột.
Bác Tống phải chuẩn bị cơm cho bệnh nhân, mười một giờ rời khỏi bệnh viện, trước lúc bác đi, Tiền Tâm Nhất đã đưa cho bà một tờ giấy và một hộp cơm giữ nhiệt. Trên giấy có ghi thực đơn mà anh tìm được trên baidu, đã được thông qua sự xác nhận của y tá.
Một tiếng đồng hồ sau, bác Tống mang hộp giữ nhiệt quay về phòng bệnh. Tiền Tâm Nhất rất vừa ý với cháo và canh bà mang ra, lấy kỹ năng nấu nướng của anh làm thước đo, anh không có yêu cầu gì về màu sắc và mùi thơm cả, chỉ quan tâm tới mỗi vị, nếm không thấy vị mặn đã thành món ăn đỉnh cao rồi.
Hắn đeo chiếc kính trên sống mũi, nhìn thẳng vào màn hình máy tính, dáng vẻ chăm chú ấy khiến Tiền Tâm Nhất nhìn cũng ngại chẳng dám nổi cáu. Trước đây bọn họ sống rất bận rộn, bây giờ đột ngột rảnh rang, chắc hẳn hắn sẽ buồn lắm.
Tiền Tâm Nhất không copy bản vẽ bươm bướm vào trong máy tính, Myles chỉ đợi nó để làm lại bản dự toán giá thành, nên cho phép anh nghỉ nửa buổi về nhà lấy bản vẽ.
Cơ thể Trần Tây An bị mất cân bằng điện giải, giai đoạn đầu cần phải đặc biệt chú ý. Tiền Tâm Nhất không thể ở bên cạnh chăm sóc anh, bỗng dưng mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, bảo Trần Tây An ăn gì cũng phải lên baidu search một lượt, đề phòng ngộ độc.
Vương Nguy cười cười:
Có lẽ bản thân anh cũng phát hiện ra mình nói hơn nhiều, lắc đầu tự ghét bỏ bản thân:
– Em mà trở nên để tâm đến em còn cảm thấy sợ hãi.
Trần Tây An lập tức bật cười, trong lòng vô cùng cảm động. Tiền Tâm Nhất sống rất tùy ý, hắn đã từng chê anh không để tâm, bản thân anh tự chém gió mình rất đỉnh, không ngờ lại nghiêm túc thực hiện thế này.
Ngày đầu tiên chuông báo thức không thể gọi Tiền Tâm Nhất dậy. Anh ngủ thẳng tới chín giờ, râu còn chưa cạo sạch đã nhanh như chớp tới phòng bệnh điểm danh, sau đó vắt chân lên cổ chạy đi làm.
Động tác của bác Tống cứng đờ, hoảng hốt liếc nhìn qua Trần Tây An. Trần Tây An không muốn để bà khó xử bèn nói:
Trần Tây An truyền dịch nhiều nên miệng đắng ngắt, không có khẩu vị, ăn cũng ít. Tiền Tâm Nhất là một người khẩu vị mặn, cho dù có đồng cam cộng khổ cũng không thể uống được cái thứ nước canh nhạt nhẽo này. Anh tới nhà ăn gọi một phần đồ ăn ngoài, bởi vì không rõ bác hộ lý đã ăn chưa, nên cũng mang về cho bà một phần.
Tập Quyên tỏ ý muốn bà để mình làm:
Bác Tống hơi bất ngờ khi được đối xử tốt như vậy, nhưng cũng không từ chối ý tốt của anh. Bà đặt hộp cơm ở góc tủ nói lát nữa sẽ ăn, Tiền Tâm Nhất cũng không nói gì, anh ở đây tới mười hai rưỡi rồi mới vội về công ty để một giờ kịp đi làm.
– Vẫn chưa, đường xá xa xôi đến đây nên tôi cũng không để tâm ăn uống, chị đưa tôi đi, để tôi làm cho.
Báo cáo kết quả kiểm tra của anh đã có rồi, không tìm được anh cho nên y tá đưa thẳng tới đầu giường Trần Tây An. Khả năng lây nhiễm sốt xuất huyết từ người sang người cũng không cao, tiện tâm đồ cũng bình thường.
– Em không bận đi làm à? Tại sao còn từ nhà đến đây làm gì.
Bác Tống phải chuẩn bị cơm cho bệnh nhân, mười một giờ rời khỏi bệnh viện, trước lúc bác đi, Tiền Tâm Nhất đã đưa cho bác một tờ giấy và một hộp cơm giữ nhiệt. Trên giấy có ghi thực đơn mà anh tìm được trên baidu, đã được thông qua sự xác nhận của y tá.
Hồ sơ dự thầu phải thay đổi hoàn toàn, từ tài liệu báo cáo tới giá thành đều phải sửa lại cho khớp với khu triển lãm. Sau hai ngày Tiền Tâm Nhất không có mặt ở vị trí, anh bắt đầu cắm mặt vào sửa thuyết minh phức tạp.
– Mẹ để bác Tống làm đi ạ, mẹ không biết phục vụ người khác.
– Mẹ biết!
Điểm đặc biệt của bươm bướm là tính thay đổi, vật liệu cơ bản cũng không phải dạng thường dùng, mỗi đường cong và mặt cong đều khác nhau. Đồng nghiệp muốn hiểu hết thì chỉ có thể so từng đoạn một, thời gian không cho phép bọn họ làm điều đó. Dù ít dù nhiều thì mọi người đều mang tâm trạng đố kỵ cùng với nghi vấn “tại sao không đưa nó ra sớm hơn”. Còn Myles đã đặt cược hoàn toàn lên người Tiền Tâm Nhất, vô cùng xem trọng anh, mọi người cũng trở nên thong dong để đỡ bị chụp mũ tranh công.
Hình như hoa quả ở đầu giường chẳng còn bao nhiêu, Tiền Tâm Nhất mua, mua, mua cảm thấy rất vui vẻ. Trần Tây An nên ăn nhiều hoa quả. Trần Tây An thấy anh xách về hai túi to, khẽ cau mày, cầm một quả lê qua gọt vỏ cho anh ăn.
Tiền Tâm Nhất thức mấy đêm liên tiếp, còn phải tập trung cao độ cả một buổi chiều để sửa lại thuyết minh và tranh minh họa, mắt căng vô cùng, vừa rời khỏi máy tính đã cảm thấy chóng mặt. Anh lắc đầu, tắt máy rồi chạy tới bệnh viện.
Hình như hoa quả ở đầu giường chẳng còn bao nhiêu, Tiền Tâm Nhất mua, mua, mua cảm thấy rất vui vẻ. Trần Tây An nên ăn nhiều hoa quả. Trần Tây An thấy anh xách về hai túi to, khẽ cau mày, cầm một quả lê qua gọt vỏ cho anh ăn.
Trần Tây An phải ở bệnh viện quan sát hai tuần, mấy ngày nay Tiền Tâm Nhất chạy qua chạy lại, cho dù có bác Tống lo việc cơm nước, nhưng anh ăn không vào, buồn ngủ ngã trái ngã phải, cảm giác cân bằng vô cùng kém. Ban ngày đi làm cũng không có tinh thần, không chỉ một lần anh ngồi ngủ gật.
Trần Tây An thoạt nhìn tốt hơn lúc trước nhiều, còn tự đặt mua trên mạng một chiếc nồi điện đa năng loại nhỏ, trải qua cuộc sống của một tiểu tư sản trong phòng bệnh. Tiền Tâm Nhất không biết anh lấy đâu ra đống hạt ngũ cốc, lúc nấu lên mùi hương tỏa ra tứ phía, còn chia cho cả phòng bệnh đối diện.
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới quyết định nhường một bước, tối ra nhà nghỉ ở.
Ngày đầu tiên chuông báo thức không thể gọi Tiền Tâm Nhất dậy. Anh ngủ thẳng tới chín giờ, râu còn chưa cạo sạch đã nhanh như chớp tới phòng bệnh điểm danh, sau đó vắt chân lên cổ chạy đi làm.
Y tá đề nghị Trần Tây An làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, Tiền Tâm Nhất cứ đợi tới cuối tuần, tuy nhiên trước khi cuối tuần đến, mẹ vợ của anh đã tới trước rồi.
Tập Quyên khóc không thành tiếng:
Tập Quyên còn phóng khoáng hơn những người đàn ông làm xây dựng như bọn họ, bà mang theo mỗi chiếc điện thoại tùy thân, cùng với một chiếc ví tiền dạng gấp nhét vào trong túi áo thì không phát hiện ra. Trần Hải Lâu thay ca cho bà để bà ra ngoài.
Y tá đề nghị Trần Tây An làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, Tiền Tâm Nhất cứ đợi tới cuối tuần, tuy nhiên trước khi cuối tuần đến, mẹ vợ của anh đã tới trước rồi.
Bà mặc chiếc áo khoác của căn cứ, xuống máy may một cái là gọi xe thẳng tới bệnh viện luôn. Thấy con trai bà mặc áo bệnh nhân đứng khuấy khuấy gì đó trong chiếc nồi trên tủ đầu giường, cả người gầy rộc đi, Tiền Tâm Nhất không có ở đây, bác hộ lý mất dạng, hình ảnh ấy đâm thẳng vào mắt khiến bà không khỏi rơi lệ.
Báo cáo kết quả kiểm tra của anh đã có rồi, không tìm được anh cho nên y tá đưa thẳng tới đầu giường Trần Tây An. Khả năng lây nhiễm sốt xuất huyết từ người sang người cũng không cao, tiện tâm đồ cũng bình thường.
Năm tuổi Trần Tây An đã bắt đầu ngủ một mình, từ hồi lên cấp hai đã không còn làm nũng với hai người bọn họ nữa. Trước giờ hắn luôn biểu hiện rằng “mình rất ổn”, cho nên Tập Quyên rất yên tâm về hắn. Bà không thể tưởng tượng được cuộc sống lẻ loi một mình ở bệnh viện thế này, bà cảm thấy con trai thật đáng thương, vừa khóc vừa đi vào phòng bệnh.
Hết chương
Trần Tây An sắm sửa đầy đủ hết mọi thứ từ nồi niêu tới bát đũa, giống như Tiền Tâm Nhất đã nói hắn là tiểu tư sản, hắn sống ở đâu cũng không khiến bản thân phải chịu thiệt. Hắn đậy vung nồi, trong làn hơi mang mùi thơm của đồ ăn, hắn nhìn thấy đôi giày da kiểu nữ trước mắt, hướng lên trên, thấy được người mẹ nước mắt lưng tròng của mình.
– Mẹ và bố con có tiền, cho con hết, con đừng ở viện một mình, đến cơm cũng không có người lo, mẹ đau lòng chết mất.
Trần Tây An ngạc nhiên xong thì bật cười:
– Mẹ, bố con yên tâm để mẹ đi một mình sao?
Tập Quyên nức nở bước tới ôm đầu hắn vào lòng:
– Không yên tâm, nhưng ông ấy cũng lo cho con, Tiểu Tiền đâu, tại sao nó lại bỏ con một mình ở bệnh viện thế này.
Trần Tây An vươn một tay ra ôm bà vỗ về an ủi, nói đùa dỗ dành bà:
– Mẹ, bố con yên tâm để mẹ đi một mình sao?
– Cậu ấy đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho con.
Tập Quyên khóc không thành tiếng:
– Mẹ và bố con có tiền, cho con hết, con đừng ở viện một mình, đến cơm cũng không có người lo, mẹ đau lòng chết mất.
– Nào, ngồi xuống đi. – Trần Tây An buồn cười – Con đã khỏi rồi mẹ cần gì phải buồn nữa đâu. Có người lo cơm cho con mà, bác ấy đang đi nấu rồi. Con chán quá nên tìm việc để làm, Tâm Nhất chăm sóc con rất vất vả, lát nữa gặp nhau mẹ đừng phàn nàn gì cậu ấy nhé, mẹ đã nghe rõ chưa?
– Thật hả? – Tập Quyên tin tưởng hắn theo thói quen.
Trần Tây An chỉ chỉ về phía cửa, Tập Quyên nhìn theo. Chỉ thấy một người phụ nữ xách hộp giữ nhiệt bước vào, đúng lúc cũng nhìn thấy bà. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với Tập Quyên, người phụ nữ này không dễ ở chung như vẻ bề ngoài.
Bác Tống đưa mắt hỏi Trần Tây An, Tập Quyên ngồi thẳng lưng trên giường, tự giới thiệu:
– Xin chào, tôi là Tập Quyên, mẹ của thằng bé.
Gương mặt bác Tống thoáng vẻ ngạc nhiên, thoạt nhìn Tập Quyên không giống như người có đứa con lớn chừng này tuổi. Bà khen Tập Quyên trẻ, sau đó đặt hộp giữ nhiệt bên cạnh chiếc nồi của Trần Tây An, vừa lấy đồ bên trong ra, vừa lịch sử hỏi Tập Quyên có ăn hay không.
Tập Quyên tỏ ý muốn bà để mình làm:
– Vẫn chưa, đường xá xa xôi đến đây nên tôi cũng không để tâm ăn uống, chị đưa tôi đi, để tôi làm cho.
Động tác của bác Tống cứng đờ, hoảng hốt liếc nhìn qua Trần Tây An. Trần Tây An không muốn để bà khó xử bèn nói:
– Mẹ để bác Tống làm đi ạ, mẹ không biết phục vụ người khác.
Tập Quyên thẹn quá hóa giận đánh hắn một cái, nhỏ giọng cảnh cáo:
– Mẹ biết!
Bác Tống bày hộp cơm hai tầng lên bàn ăn, xong xuôi bèn đứng qua một bên. Trần Tây An bảo bà đi ăn đi, Tập Quyên ló đầu vào nhìn, có vẻ không vui:
– Tại sao cơm canh sơ sài thế này.
Trần Tây An sắm sửa đầy đủ hết mọi thứ từ nồi niêu tới bát đũa, giống như Tiền Tâm Nhất đã nói hắn là tiểu tư sản, hắn sống ở đâu cũng không khiến bản thân phải chịu thiệt. Hắn đậy vung nồi, trong làn hơi mang mùi thơm của đồ ăn, hắn nhìn thấy đôi giày da kiểu nữ trước mắt, hướng lên trên, thấy được người mẹ nước mắt lưng tròng của mình.Hết chương