Bàn tay vẽ chuyên nghiệp của Trần Tây An cũng không cản được tốc độ của mẹ mình. Tập Quyên híp mắt nghi ngờ, ăn một miếng phát hiện mùi vị cũng khá ổn.
Tập Quyên lập tức ngắm thẳng ống kính vào anh:
Con người ta phải hào phóng một chút mới được người khác tôn trọng, nhưng đối với một số người mà nói, sự hào phóng lại mang ý nghĩa có cơ hội để lợi dụng.
Bác Tống sống vô cùng tiết kiệm. Lần đầu gặp mặt Trần Tây An đã nhận ra điểm này rồi. Hộp cơm mà Tiền Tâm Nhất đưa vào trưa hôm phỏng vấn đầu tiên được bà giữ lại đến tối mang về nhà.
Thực ra cơm canh cũng có thể tạm chấp nhận, dù sao cũng là cơm tập thể của nhà ăn bệnh viện, thức ăn của rất nhiều bệnh nhân còn chưa đạt được mức độ này.
Tập Quyên vừa định hỏi không ăn được gì, chủ nhân của chiếc dạ dày ốc vít không muốn tiếp tục chủ đề nữa, bèn nói chen vào lừa cả hai bên:
Tuy rằng có những chuyện không vui, song đến cuối cùng Trần Tây An đã sống sót sau kiếp nạn, hắn cảm thấy tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Bươm bướm được đưa ra, ổ gà tiếp tục kiên trì, hắn sẽ khỏi bệnh, Tiền Tâm Nhất cũng có thể nghỉ ngơi.
Tuy nhiên với tình trạng của Trần Tây An hiện tại, đồ ăn vẫn khá mặn. Muối sẽ làm sưng phù cơ thể và tăng gánh nặng cho thận, với hắn thì chẳng khác nào độc tố.
Rất nhiều năm sau này, Trần Tây An cũng không nghĩ ra, Tập Quyên tới vào thời khắc ấy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh với Tiền Tâm Nhất.
Tiền Tâm Nhất bao luôn ăn uống cho bà, Trần Tây An có ăn có uống, hơn nữa có người khác mở to mắt nhìn, trong giá trị quan của anh thì không còn gì để nói.
Y tá xem trọng phong thái của hắn, cũng quan tâm tới hắn nhiều hơn. Trong giai đoạn nguy hiểm y tá đã dặn là đồ ăn phải tự lo liệu, thức ăn của nhà ăn bệnh viện không phù hợp với hắn, vì lẽ đó Tiền Tâm Nhất mới mời riêng bác Tống. Cũng vì phải nấu cơm riêng nên anh đã đưa gấp đôi số tiền công.
Tiền Tâm Nhất nuốt cơm trong miệng xuống, lời lẽ như con buôn phá vỡ thương cảm của Tập Quyên:
Tiền Tâm Nhất ngây ra mất mấy giây trước hành động của hai người, sau đó nghiêng đầu lườm Trần Tây An. Tập Quyên vội tới đây thăm hắn, chắc hẳn trước lúc gặp được con trai sẽ không để ý tới chuyện ăn uống. bác Tống nói chưa ăn thì là chưa ăn, anh còn tưởng rằng Trần Tây An cho Tập Quyên ăn món cháo ngũ cốc thập cẩm.
– Đánh úp gì… ôi sao đầu cháu bết thế.
Hai ngày đầu tiên bác Tống khá để tâm tới bữa cơm, có thể do bà tự làm, cũng có thể mua bên ngoài. Tiền Tâm Nhất gặp được lần đầu tiên, cực kỳ hài lòng với bà, nhưng sau chẳng lần nào đến kịp giờ cơm trưa.
Trần Tây An chăm chỉ đã quen, khi đổ bệnh cũng không chịu rảnh rang, ban ngày hắn ngủ rất ít, cả ngày không đọc sách thì cũng kê bàn ăn ngồi vẽ phác họa kiến trúc. Hắn nhìn thấy hết mấy động tác mờ ám của bác Tống, chẳng qua giả vờ như không thấy mà thôi.
Bữa trưa của JMP bắt đầu vào lúc mười hai giờ, anh cũng phải mất ít nhất nửa tiếng để qua đây. Mùa đông tan làm vào năm giờ, những lúc không bận rộn bọn họ đều có thói quen ở lại công ty thêm một tiếng huống hồ còn trong giai đoạn gấp rút chuẩn bị đấu thầu khu Tài chính, trước bảy giờ tối anh có thể xuất hiện ở bệnh viện cũng phải trốn làm để đêm làm tiếp.
Tập Quyên thoắt cái trở mặt, trưng ra biểu cảm “cậu còn non lắm”:
Bà chỉ nghe chứ không đưa ra lời khuyên, đường đời khúc khuỷu với vô vàn lối rẽ, mỗi người đều bước đi lẻ loi trên con đường của riêng mình, không có con đường tắt nào đi tới sự thoải mái, giống như uống nước, ấm lạnh tự biết.
Cộng thêm chuyện vốn dĩ anh không phải người tinh tế, Trần Tây An mà muốn giấu giếm anh một vài biến động nhỏ trong phòng bệnh cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tối ngày hôm trước gọi điện bà nói vẫn đang đợi xét duyệt, Căn cứ cách thành phố C gần hai nghìn cây số, bà không thể ngồi tên lửa đến đây ngay, nhìn cách ăn mặc có lẽ là từ văn phòng tới thẳng sân bay luôn.
Anh vẫn chưa quen với lối tư duy dùng để nghiên cứu phát triển tên lửa của mẹ vợ.
Bác Tống sống vô cùng tiết kiệm. Lần đầu gặp mặt Trần Tây An đã nhận ra điểm này rồi. Hộp cơm mà Tiền Tâm Nhất đưa vào trưa hôm phỏng vấn đầu tiên được bà giữ lại đến tối mang về nhà.
Tập Quyên bận gửi ảnh cho Trần Hải Lâu, kèm theo cả bức ảnh đầu bết của Tiền Tâm Nhất, bà chỉ “ừ” một tiếng cũng không ngẩng đầu lên.
Tiền Tâm Nhất bị đuổi về gội đầu, khi quay lại bệnh viện thì cũng đặt xong phòng cho Tập Quyên. Anh đưa thẻ phòng và chứng minh thư cho bà rồi mới về công ty làm việc.
Tiền Tâm Nhất bao luôn ăn uống cho bà, Trần Tây An có ăn có uống, hơn nữa có người khác mở to mắt nhìn, trong giá trị quan của anh thì không còn gì để nói.
– Khi cô bà bố thằng bé sống trong lán trồng dưa ở nông thôn thì còn chưa có cháu đâu… này, vừa nãy cháu xoa đầu đã rửa tay chưa đấy?
Và Trần Tây An cũng nghĩ tương tự như vậy. Thỉnh thoảng hắn cần phải bổ sung vitamin, khi ăn hoa quả đương nhiên cũng sẽ đưa cho bà một phần, khi không ăn cũng sẽ khách sáo bảo bà muốn ăn thì cứ lấy.
– Đệt, mười giờ rồi, anh nên ngủ đi thôi.
– Anh lớn đùng như vậy rồi, ở trong phòng bệnh còn xảy ra chuyện gì được đây. Anh muốn ngủ rồi, em về đi.
Con người ta phải hào phóng một chút mới được người khác tôn trọng, nhưng đối với một số người mà nói, sự hào phóng lại mang ý nghĩa có cơ hội để lợi dụng.
Tiền Tâm Nhất: …
– Anh với mẹ ăn rồi, em cứ ăn của em đi, có ăn cháo không?
Không phải bác Tống cẩu thả, chẳng qua khẩu vị mặn hay nhạt khác nhau tùy từng người, bà tới từ khu không cay không vui, mắm muối của nhà ăn bệnh viện trong mắt bà đã thanh đạm lắm rồi. Bà không hiểu về loại bệnh sốt xuất huyết, dẫu sao thì người bà chăm sóc cũng không phải người nhà, không thể để bụng từng ly từng tí tới mức bản thân đều sợ hãi giống như Tiền Tâm Nhất được.
Điều kiện nhà bác Tống không được tốt, nắm bắt cơ hội có kiểu người nhà không tiếc tiêu tiền và không thường xuyên xuất hiện, hơn nữa bệnh nhân cũng dễ nói chuyện, dần dần cũng khó tránh khỏi suy nghĩ tham lợi vặt.
Tập Quyên từ xa xôi đến đây, thực ra cũng chỉ có ba ngày nghỉ, đi đi về về đã mất một ngày rưỡi, sáng sớm ngày kia bà đã phải về rồi.
Trần Tây An chăm chỉ đã quen, khi đổ bệnh cũng không chịu rảnh rang, ban ngày hắn ngủ rất ít, cả ngày không đọc sách thì cũng kê bàn ăn ngồi vẽ phác họa kiến trúc. Hắn nhìn thấy hết mấy động tác mờ ám của bác Tống, chẳng qua giả vờ như không thấy mà thôi.
Cộng thêm chuyện vốn dĩ anh không phải người tinh tế, Trần Tây An mà muốn giấu giếm anh một vài biến động nhỏ trong phòng bệnh cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lấy mấy quả táo, mấy quả lê, thời gian trông bệnh nhân thì lấy cớ đi dạo ra ngoài kiếm tiền, mấy chuyện này không tới mức hắn phải vạch trần để làm ảnh hưởng tới hòa khí đôi bên. Bởi thời gian hắn ở viện có hạn, thời gian cũng là tiền bạc, bắt Tiền Tâm Nhất mất công tìm một hộ lý mới thì mất nhiều hơn được.
Con người đều có tính lười, huống hồ tuổi bà cũng không còn trẻ nữa, có thể tiết kiệm thời gian chạy đi chạy lại, là ai cũng muốn vậy thôi. Bà liền mua đồ ăn ở nhà ăn gần đó.
Trần Tây An tự dưng lại phải mang tội bất hiếu, hắn thầm nghĩ phải để bác Tống đi trước mới được:
Thời gian bác Tống ra ngoài ngày một dài, Trần Tây An ở một mình cũng cảm thấy thanh tịnh, hắn không phàn nàn gì về chuyện này hết. Dẫu vậy khi lần đầu tiên thức ăn trong hộp cơm biến thành thức ăn của nhà ăn bệnh viện, hắn gác đũa xuống, mỉm cười nhắc nhở một câu, “đồ ăn hơi mặn”.
Bàn tay vẽ chuyên nghiệp của Trần Tây An cũng không cản được tốc độ của mẹ mình. Tập Quyên híp mắt nghi ngờ, ăn một miếng phát hiện mùi vị cũng khá ổn.
Ánh mắt bác Tống né tránh, bà nói lỡ tay cho hơi nhiều gia vị, buổi tối sẽ chú ý hơn. Quả nhiên tối đến đồ ăn nhạt đi nhiều, nhưng tối ngày hôm sau lại quay về như cũ.
Tuy nhiên với tình trạng của Trần Tây An hiện tại, đồ ăn vẫn khá mặn. Muối sẽ làm sưng phù cơ thể và tăng gánh nặng cho thận, với hắn thì chẳng khác nào độc tố.
Không phải bác Tống cẩu thả, chẳng qua khẩu vị mặn hay nhạt khác nhau tùy từng người, bà tới từ khu không cay không vui, mắm muối của nhà ăn bệnh viện trong mắt bà đã thanh đạm lắm rồi. Bà không hiểu về loại bệnh sốt xuất huyết, dẫu sao thì người bà chăm sóc cũng không phải người nhà, không thể để bụng từng ly từng tí tới mức bản thân đều sợ hãi giống như Tiền Tâm Nhất được.
– Ở đây có người rồi, chiều nay bác không cần tới đây đâu, về nghỉ ngơi đi.
Con người đều có tính lười, huống hồ tuổi bà cũng không còn trẻ nữa, có thể tiết kiệm thời gian chạy đi chạy lại, là ai cũng muốn vậy thôi. Bà liền mua đồ ăn ở nhà ăn gần đó.
Tiền Tâm Nhất không biết thoạt nhìn bản thân chẳng khác nào con tôm giãy dụa trong nồi, bàn tay vô thức nện lng nguc, ngồi thụp xuống tìm kiếm cửa thoát ra. Ngay giây phút anh cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết đến nơi thì mọi cảm giác quay về với cơ thể anh.
Hết chương
Trần Tây An có thể hiểu, nếu như đổi thành một loại bệnh khác nhẹ hơn thì chắc chắn chuyện này cứ thế qua đi. Nhưng bệnh sốt xuất huyết cần chú ý nhiều, hắn đang trong giai đoạn hồi phục sức khỏe, nội tạng tổn thương, cơ thể không cho phép hắn thấu hiểu người khác. Hắn nói thêm một lần nữa, dẫu vậy quá tam ba bận, hắn cũng không nhắc nữa.
– Bố con đã trả lời chưa ạ?
Nhắc nhiều sẽ bị người khác nghe thấy, Tiền Tâm Nhất sẽ phát hiện ra. Gần đây trạng thái tinh thần của anh hơi hoảng loạn. Trần Tây An không nỡ, thầm nghĩ sẽ duy trì trạng thái “hòa bình” này tới khi hắn có thể tự lo cho mình.
Nhìn thấy Tiền Tâm Nhất, gương mặt bác Tống thoáng vẻ chột dạ, chẳng qua bà nhanh chóng che đi bằng nụ cười nhiệt tình. Bà không cho rằng mình mắc sai lầm lớn, bởi vậy cũng không áy náy là bao. Bà bước tới nói với Tập Quyên:
Hắn nhất định phải ăn uống thanh đạm, ăn ít và chia ra làm nhiều bữa. Vốn dĩ phòng bệnh không cho phép dùng đồ điện, cho nên hắn nhờ quan hệ, bệnh nhân cùng phòng đều biết cạnh hắn chỉ có mỗi một hộ lý, không có bạn bè thân thích gì nhiều cho nên không báo cáo hắn. Y tá cũng chỉ nhắc mấy lần nhưng không thu, không thực sự động vào nồi của hắn. May sao hắn dùng cũng không nhiều, mỗi ngày uống sữa bò và ăn hoa quả cũng tương đương với ba bốn bữa.
Trần Tây An hiểu tính cách của mẹ mình, nếu để bà biết bác Tống làm ăn qua loa như vậy, bà sẽ không làm gì bác Tống hết, nhưng sẽ lải nhải “tại sao bà ta lại có thể như vậy” sau đó khóc đến tối, muốn cho Tiền Tâm Nhất không biết cũng khó.
Tuy rằng có những chuyện không vui, song đến cuối cùng Trần Tây An đã sống sót sau kiếp nạn, hắn cảm thấy tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Bươm bướm được đưa ra, ổ gà tiếp tục kiên trì, hắn sẽ khỏi bệnh, Tiền Tâm Nhất cũng có thể nghỉ ngơi.
Anh không hỏi Trần Tây An, nhưng người kia ung dung ngắt lời anh:
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, vậy mà sự xuất hiện của Tập Quyên mang tới cho hắn một bất ngờ, cũng tình cờ phá hỏng cảnh tượng giả dối mà hắn vẫn luôn cố gắng duy trì.
Thực ra cơm canh cũng có thể tạm chấp nhận, dù sao cũng là cơm tập thể của nhà ăn bệnh viện, thức ăn của rất nhiều bệnh nhân còn chưa đạt được mức độ này.
Rất nhiều năm sau này, Trần Tây An cũng không nghĩ ra, Tập Quyên tới vào thời khắc ấy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh với Tiền Tâm Nhất.
Anh nghe thấy Trạch Nham gọi mình, tay chân anh tê cứng, tim đập dữ dội bất thường. Anh thở hồng hộc, bấy giờ nỗi sợ hãi mới từ từ kéo đến, nó tự cao tự đại bao trùm lên ý thức của anh, cười nhạo anh nhỏ bé chẳng khác gì con kiến.
Tập Quyên không biết rõ về tình trạng sức khỏe của con trai mình, bà thu dọn những tờ nháp trừu tượng trên bàn, bày đồ ăn trong hộp cơm lên, sau đó giục hắn ăn.
Bữa trưa của JMP bắt đầu vào lúc mười hai giờ, anh cũng phải mất ít nhất nửa tiếng để qua đây. Mùa đông tan làm vào năm giờ, những lúc không bận rộn bọn họ đều có thói quen ở lại công ty thêm một tiếng huống hồ còn trong giai đoạn gấp rút chuẩn bị đấu thầu khu Tài chính, trước bảy giờ tối anh có thể xuất hiện ở bệnh viện cũng phải trốn làm để đêm làm tiếp.
Trần Tây An hiểu tính cách của mẹ mình, nếu để bà biết bác Tống làm ăn qua loa như vậy, bà sẽ không làm gì bác Tống hết, nhưng sẽ lải nhải “tại sao bà ta lại có thể như vậy” sau đó khóc đến tối, muốn cho Tiền Tâm Nhất không biết cũng khó.
Đúng lúc Tập Quyên chưa ăn cơm, Trần Tây An bèn lấy cớ nửa tiếng trước vừa mới ăn bữa nhỏ, bảo Tập Quyên ăn trước, lát nữa hắn đói sẽ mua đồ nóng ăn.
Tập Quyên cảm thấy cũng có lý, bèn cầm đũa lên.
Tiền Tâm Nhất dời ánh mắt như dao khỏi người Trần Tây An:
Trần Hải Lâu chưa trả lời tin nhắn, nhưng bác Tống thì về rồi, trong tay bà còn cầm một hộp cơm. Mí mắt Trần Tây An giật giật, lập tức lên tinh thần, chuẩn bị đối phó với mẹ mình.
Bây giờ Trần Tây An ăn ít như mèo, lượng đồ ăn trong hộp vừa hay phù hợp với anh, Tập Quyên ăn mấy miếng, chưa tới mười phút đã quét sạch đồ ăn. Khi Tiền Tâm Nhất đến thì bà đã ăn hoa quả tráng miệng rồi, còn xúi Trần Tây An pose dáng yếu ớt để chụp cho Trần Hải Lâu xem con trai mình đáng thương thế nào.
Thời gian bác Tống ra ngoài ngày một dài, Trần Tây An ở một mình cũng cảm thấy thanh tịnh, hắn không phàn nàn gì về chuyện này hết. Dẫu vậy khi lần đầu tiên thức ăn trong hộp cơm biến thành thức ăn của nhà ăn bệnh viện, hắn gác đũa xuống, mỉm cười nhắc nhở một câu, “đồ ăn hơi mặn”.
Trần Tây An dựa vào tường cười bất đắc dĩ, làm lơ chỉ đạo động tác quá lố của bà.
Tiền Tâm Nhất chợt nhớ tới căn bệnh ung thư phổi của bố, nó là cái giá phải trả cho sự lơ là đối với cơ thể mình.
Tiền Tâm Nhất thích nghe câu ấy, qua thời kỳ tiểu ít vậy chứng minh hắn bắt đầu hồi phục rồi, anh vui vẻ chạy tới đỡ. Cả người Trần Tây An mệt mỏi không sức lực, làm gì cũng tốn công, cộng thêm hắn còn muốn xà nẹo với người yêu cho nên khi hai người bước ra khỏi phòng vệ sinh, chủ đề đã biến thành khi nào gội đầu và đặt phòng.
Tiền Tâm Nhất xách hộp cơm của anh bước vào, nhìn thấy người phụ nữ đang cầm điện thoại chỉ giang sơn, ngây ra một lát rồi lập tức bật cười:
Hắn bảo muốn ăn mỳ, Tập Quyên chỉ đành đi mua. Có điều bà cũng xót con cho nên chạy thẳng tới ô bán đồ xào đắt đỏ của nhà ăn bệnh viện, yêu cầu tận ba lần là phải thanh đạm một chút, cuối cùng bưng về một bát mì sườn Trần Tây An có thể ăn được.
– Cô Tập chơi trò đánh úp ạ.
Nhắc nhiều sẽ bị người khác nghe thấy, Tiền Tâm Nhất sẽ phát hiện ra. Gần đây trạng thái tinh thần của anh hơi hoảng loạn. Trần Tây An không nỡ, thầm nghĩ sẽ duy trì trạng thái “hòa bình” này tới khi hắn có thể tự lo cho mình.
Tối ngày hôm trước gọi điện bà nói vẫn đang đợi xét duyệt, Căn cứ cách thành phố C gần hai nghìn cây số, bà không thể ngồi tên lửa đến đây ngay, nhìn cách ăn mặc có lẽ là từ văn phòng tới thẳng sân bay luôn.
– Mới bảy giờ bốn mươi anh ngủ cái gì! Xem giúp em làm thế nào để kéo cái cổ chết yểu này ra.
Nhưng Trần Tây An đã sớm coi đó là chuyện bình thường, hắn vội vàng chuyển đề tài, để tránh ảnh hưởng tới khẩu vị:
Tiền Tâm Nhất hưởng thụ cảm giác thả lỏng đã lâu không thấy. Cho dù kỹ năng chăm sóc người khác của Tập Quyên còn không bằng anh. Nhưng sự lo lắng của bà với Trần Tây An thì chẳng hề thua kém. Mấy ngày đêm hắn ốm, giường bệnh vắng tanh, cuối cùng cũng có một người khách trong nhà đến thăm.
Anh vẽ phác họa qua vài đường nét đơn giản, hai người xúm vào thảo luận rôm rả, hết anh đến em cầm bút thêm nét vào trên. Càng nói càng cảm thấy nếu muốn sửa cho thòi cái cổ ra thì tòa nhà này phải sửa từ Trương Tam thành Lý Tứ, nói trắng ra thì phải vẽ lại.
Và Trần Tây An cũng nghĩ tương tự như vậy. Thỉnh thoảng hắn cần phải bổ sung vitamin, khi ăn hoa quả đương nhiên cũng sẽ đưa cho bà một phần, khi không ăn cũng sẽ khách sáo bảo bà muốn ăn thì cứ lấy.
– Cháu sẽ về gội đầu ngay, thuận tiện đặt phòng cho cô luôn. Cháu nói trước nhé, phòng không có sao nào đâu.
Tập Quyên lập tức ngắm thẳng ống kính vào anh:
Công việc không chất thành đống thì không cảm thấy nhiều, khi anh bận quay cuồng đầu óc, tứ hợp viện chen ngang, nói rằng sườn mái ngói của lầu quan sát có sai sót, cắt mất chiếc cổ mang phong cách cổ kính, bảo anh ngày mai tới hiện trường nghĩ cách.
– Đánh úp gì… ôi sao đầu cháu bết thế.
Tuy nhiên, thời gian bà nghiêm túc làm mẹ cũng không duy trì được lâu, khi bà bắt đầu buôn tới chuyện riêng tư của hai người, đúng lúc này Trần Tây An kêu đói.
Tách.
Không chỉ tóc, Tiền Tâm Nhất ngủ tạm ở nhà nghỉ bốn năm ngày, dáng vẻ chẳng giống người, quần u đầy nếp nhăn, làn da tái xám, trên trán và má trái còn nổi mấy cục mụn cứng, quả thực hình tượng không được chỉn chu.
Y tá xem trọng phong thái của hắn, cũng quan tâm tới hắn nhiều hơn. Trong giai đoạn nguy hiểm y tá đã dặn là đồ ăn phải tự lo liệu, thức ăn của nhà ăn bệnh viện không phù hợp với hắn, vì lẽ đó Tiền Tâm Nhất mới mời riêng bác Tống. Cũng vì phải nấu cơm riêng nên anh đã đưa gấp đôi số tiền công.
Lấy mấy quả táo, mấy quả lê, thời gian trông bệnh nhân thì lấy cớ đi dạo ra ngoài kiếm tiền, mấy chuyện này không tới mức hắn phải vạch trần để làm ảnh hưởng tới hòa khí đôi bên. Bởi thời gian hắn ở viện có hạn, thời gian cũng là tiền bạc, bắt Tiền Tâm Nhất mất công tìm một hộ lý mới thì mất nhiều hơn được.
Anh không nhận ra, Trần Tây An cũng không thể tỏ ra chê bai anh một cách lộ liễu, chỉ nói nhìn anh có vẻ mệt mỏi, bảo anh chú ý nghỉ ngơi. Tiền Tâm Nhất gật đầu như giã tỏi, nhưng vừa rời khỏi phòng bệnh đã bị biển hồ sơ dự thầu vùi cho tới tận rạng sáng.
Hắn nhất định phải ăn uống thanh đạm, ăn ít và chia ra làm nhiều bữa. Vốn dĩ phòng bệnh không cho phép dùng đồ điện, cho nên hắn nhờ quan hệ, bệnh nhân cùng phòng đều biết cạnh hắn chỉ có mỗi một hộ lý, không có bạn bè thân thích gì nhiều cho nên không báo cáo hắn. Y tá cũng chỉ nhắc mấy lần nhưng không thu, không thực sự động vào nồi của hắn. May sao hắn dùng cũng không nhiều, mỗi ngày uống sữa bò và ăn hoa quả cũng tương đương với ba bốn bữa.
Tiền Tâm Nhất cào cào đầu như không có chuyện gì, thấy hình như cũng hơi bết thật, anh vừa đi vừa nói:
– Lát nữa cháu gội, cô ăn cơm chưa ạ?
Tiền Tâm Nhất hưởng thụ cảm giác thả lỏng đã lâu không thấy. Cho dù kỹ năng chăm sóc người khác của Tập Quyên còn không bằng anh. Nhưng sự lo lắng của bà với Trần Tây An thì chẳng hề thua kém. Mấy ngày đêm hắn ốm, giường bệnh vắng tanh, cuối cùng cũng có một người khách trong nhà đến thăm.
Anh không hỏi Trần Tây An, nhưng người kia ung dung ngắt lời anh:
– Anh với mẹ ăn rồi, em cứ ăn của em đi, có ăn cháo không?
Tách.
Tập Quyên bận gửi ảnh cho Trần Hải Lâu, kèm theo cả bức ảnh đầu bết của Tiền Tâm Nhất, bà chỉ “ừ” một tiếng cũng không ngẩng đầu lên.
Tiền Tâm Nhất ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ngày thường bác Tống hay ngồi đan len, vừa mở hộp cơm vừa xua tay:
– Bây giờ con đói chưa? Nếu không đói thì nhân lúc còn nóng ăn mấy miếng.
– Em tự lo, anh không phải quan tâm đâu.
Trần Tây An không quan tâm thật, quay sang hỏi mẹ hắn ở lại mấy ngày, ngủ ở đâu, hôm nào đi.
Tập Quyên từ xa xôi đến đây, thực ra cũng chỉ có ba ngày nghỉ, đi đi về về đã mất một ngày rưỡi, sáng sớm ngày kia bà đã phải về rồi.
Trong mắt bà dâng lên vẻ áy náy, nhưng đó đã là giới hạn mà ông bà có thể xin được. Khi gia nhập vào tổ chức thì ông bà đã trở thành một khớp trong bánh răng, không thể tự mình quyết định chuyển động hay dừng lại.
Tiền Tâm Nhất nuốt cơm trong miệng xuống, lời lẽ như con buôn phá vỡ thương cảm của Tập Quyên:
Trần Tây An nói về chuyện ổ gà của mình, nói chuyện bươm bướm của Tiền Tâm Nhất. Mặc dù bình thường suy nghĩ của Tập Quyên hơi khác người, nhưng bà là một người phụ nữ có niềm tin, cũng cứng cỏi hơn người bình thường. Cả đời này, bà và chồng mình chỉ cố gắng nỗ lực đưa ra một công thức thành công, bởi vậy cũng thất bại vô số lần, con trai thi thoảng mới vấp ngã một lần, trong mắt bà thì đó cũng coi như luyện tập.
– Cháu sẽ về gội đầu ngay, thuận tiện đặt phòng cho cô luôn. Cháu nói trước nhé, phòng không có sao nào đâu.
Tập Quyên thoắt cái trở mặt, trưng ra biểu cảm “cậu còn non lắm”:
Tối đó Tiền Tâm Nhất đến thay ca, hai người bày mưu để bà về nghỉ ngơi sớm. Mặc dù Trần Tây An không biểu hiện gì nhiều, nhưng dáng vẻ thả lỏng nói lên rằng hắn rất vui, Tiền Tâm Nhất càng vui hơn.
Tiền Tâm Nhất cào cào đầu như không có chuyện gì, thấy hình như cũng hơi bết thật, anh vừa đi vừa nói:
– Khi cô bà bố thằng bé sống trong lán trồng dưa ở nông thôn thì còn chưa có cháu đâu… này, vừa nãy cháu xoa đầu đã rửa tay chưa đấy?
– Bây giờ nhà ăn đang đông người, chị vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi mang cho bà một phần này.
Tiền Tâm Nhất: …
Anh vẫn chưa quen với lối tư duy dùng để nghiên cứu phát triển tên lửa của mẹ vợ.
Hôm nay không chỉ hạ nhiệt, gió còn thổi mạnh, gió trên công trường lạnh thấu xương. Tiền Tâm Nhất mặc áo phao bước vào phòng họp, hợp tác nghiên cứu với các bên rất lâu. Chủ đầu tư đưa ra hết ý này tới ý khác, kết quả thì như anh đã tính trước. Nhưng chống thấm của mái nhà có vấn đề, anh trèo lên mái nhà đã lợp ngói, gió thổi qua lạnh tới mức môi cũng tím tái, một lúc lâu sau chưa thể khôi phục bình thường, nói chuyện run run.
Nhưng Trần Tây An đã sớm coi đó là chuyện bình thường, hắn vội vàng chuyển đề tài, để tránh ảnh hưởng tới khẩu vị:
Không chỉ tóc, Tiền Tâm Nhất ngủ tạm ở nhà nghỉ bốn năm ngày, dáng vẻ chẳng giống người, quần u đầy nếp nhăn, làn da tái xám, trên trán và má trái còn nổi mấy cục mụn cứng, quả thực hình tượng không được chỉn chu.
– Bố con đã trả lời chưa ạ?
Ánh mắt bác Tống né tránh, bà nói lỡ tay cho hơi nhiều gia vị, buổi tối sẽ chú ý hơn. Quả nhiên tối đến đồ ăn nhạt đi nhiều, nhưng tối ngày hôm sau lại quay về như cũ.
Trong lúc ấy Tập Quyên đã xé gói đũa dùng một lần, bỏ hộp nhựa từ trong túi giấy ra, cảm nhận nhiệt độ, ngẩng đầu nhìn Trần Tây An nói:
Trần Hải Lâu chưa trả lời tin nhắn, nhưng bác Tống thì về rồi, trong tay bà còn cầm một hộp cơm. Mí mắt Trần Tây An giật giật, lập tức lên tinh thần, chuẩn bị đối phó với mẹ mình.
Nhìn thấy Tiền Tâm Nhất, gương mặt bác Tống thoáng vẻ chột dạ, chẳng qua bà nhanh chóng che đi bằng nụ cười nhiệt tình. Bà không cho rằng mình mắc sai lầm lớn, bởi vậy cũng không áy náy là bao. Bà bước tới nói với Tập Quyên:
Trong mắt bà dâng lên vẻ áy náy, nhưng đó đã là giới hạn mà ông bà có thể xin được. Khi gia nhập vào tổ chức thì ông bà đã trở thành một khớp trong bánh răng, không thể tự mình quyết định chuyển động hay dừng lại.
– Bây giờ nhà ăn đang đông người, chị vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi mang cho bà một phần này.
Trần Tây An dở khóc dở cười đóng nắp bút máy:
Người ta đã mua rồi thì không có lý gì để từ chối hết, Tập Quyên mỉm cười nhận lấy, hơi xấu hổ về ấn tượng thù địch ban đầu của mình:
– Cảm ơn chị nhé.
– Không đói, mẹ mẹ ăn chưa no thì ăn thêm một ít, đừng để lãng phí. Tâm Nhất, anh muốn đi vệ sinh.
Tiền Tâm Nhất ngây ra mất mấy giây trước hành động của hai người, sau đó nghiêng đầu lườm Trần Tây An. Tập Quyên vội tới đây thăm hắn, chắc hẳn trước lúc gặp được con trai sẽ không để ý tới chuyện ăn uống. bác Tống nói chưa ăn thì là chưa ăn, anh còn tưởng rằng Trần Tây An cho Tập Quyên ăn món cháo ngũ cốc thập cẩm.
– Cảm ơn chị nhé.
Hắn để mẹ hắn ăn uống qua loa thì thôi đi, chuyện này không quan trọng, quan trọng là hắn để người ăn uống qua loa nhìn thấy anh ăn cơm!
Tiền Tâm Nhất ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ngày thường bác Tống hay ngồi đan len, vừa mở hộp cơm vừa xua tay:
Trần Tây An tự dưng lại phải mang tội bất hiếu, hắn thầm nghĩ phải để bác Tống đi trước mới được:
– Ở đây có người rồi, chiều nay bác không cần tới đây đâu, về nghỉ ngơi đi.
Hắn để mẹ hắn ăn uống qua loa thì thôi đi, chuyện này không quan trọng, quan trọng là hắn để người ăn uống qua loa nhìn thấy anh ăn cơm!
Có Tập Quyên ở đây, bác Tống cảm thấy mất tự nhiên, đề nghị này khiến mọi người đều vui, bà khách sáo mấy câu rồi xách túi lên đi về.
Trong lúc ấy Tập Quyên đã xé gói đũa dùng một lần, bỏ hộp nhựa từ trong túi giấy ra, cảm nhận nhiệt độ, ngẩng đầu nhìn Trần Tây An nói:
– Bây giờ con đói chưa? Nếu không đói thì nhân lúc còn nóng ăn mấy miếng.
Tiền Tâm Nhất dời ánh mắt như dao khỏi người Trần Tây An:
Trần Tây An và mẹ mình không có chủ đề gì để nói, chẳng qua Tập Quyên hỏi rất nhiều về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống và công việc, bà nhớ ra thì đều hỏi, dường như muốn bù đắp sự quan tâm thiếu hụt trước đây.
– Cô mau ăn đi ạ, bây giờ dạ dày anh ấy bé như ốc vít, không đói được đâu, hơn nữa anh ấy cũng không ăn được món này.
– Cô mau ăn đi ạ, bây giờ dạ dày anh ấy bé như ốc vít, không đói được đâu, hơn nữa anh ấy cũng không ăn được món này.
Tập Quyên vừa định hỏi không ăn được gì, chủ nhân của chiếc dạ dày ốc vít không muốn tiếp tục chủ đề nữa, bèn nói chen vào lừa cả hai bên:
– Không đói, mẹ mẹ ăn chưa no thì ăn thêm một ít, đừng để lãng phí. Tâm Nhất, anh muốn đi vệ sinh.
Trần Tây An dựa vào tường cười bất đắc dĩ, làm lơ chỉ đạo động tác quá lố của bà.
Tiền Tâm Nhất thích nghe câu ấy, qua thời kỳ tiểu ít vậy chứng minh hắn bắt đầu hồi phục rồi, anh vui vẻ chạy tới đỡ. Cả người Trần Tây An mệt mỏi không sức lực, làm gì cũng tốn công, cộng thêm hắn còn muốn xà nẹo với người yêu cho nên khi hai người bước ra khỏi phòng vệ sinh, chủ đề đã biến thành khi nào gội đầu và đặt phòng.
Tiền Tâm Nhất bị đuổi về gội đầu, khi quay lại bệnh viện thì cũng đặt xong phòng cho Tập Quyên. Anh đưa thẻ phòng và chứng minh thư cho bà rồi mới về công ty làm việc.
Trần Tây An và mẹ mình không có chủ đề gì để nói, chẳng qua Tập Quyên hỏi rất nhiều về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống và công việc, bà nhớ ra thì đều hỏi, dường như muốn bù đắp sự quan tâm thiếu hụt trước đây.
Trần Tây An nói về chuyện ổ gà của mình, nói chuyện bươm bướm của Tiền Tâm Nhất. Mặc dù bình thường suy nghĩ của Tập Quyên hơi khác người, nhưng bà là một người phụ nữ có niềm tin, cũng cứng cỏi hơn người bình thường. Cả đời này, bà và chồng mình chỉ cố gắng nỗ lực đưa ra một công thức thành công, bởi vậy cũng thất bại vô số lần, con trai thi thoảng mới vấp ngã một lần, trong mắt bà thì đó cũng coi như luyện tập.
Hai ngày đầu tiên bác Tống khá để tâm tới bữa cơm, có thể do bà tự làm, cũng có thể mua bên ngoài. Tiền Tâm Nhất gặp được lần đầu tiên, cực kỳ hài lòng với bà, nhưng sau chẳng lần nào đến kịp giờ cơm trưa.
Bà chỉ nghe chứ không đưa ra lời khuyên, đường đời khúc khuỷu với vô vàn lối rẽ, mỗi người đều bước đi lẻ loi trên con đường của riêng mình, không có con đường tắt nào đi tới sự thoải mái, giống như uống nước, ấm lạnh tự biết.
Tuy nhiên, thời gian bà nghiêm túc làm mẹ cũng không duy trì được lâu, khi bà bắt đầu buôn tới chuyện riêng tư của hai người, đúng lúc này Trần Tây An kêu đói.
Có Tập Quyên ở đây, bác Tống cảm thấy mất tự nhiên, đề nghị này khiến mọi người đều vui, bà khách sáo mấy câu rồi xách túi lên đi về.
Hắn bảo muốn ăn mỳ, Tập Quyên chỉ đành đi mua. Có điều bà cũng xót con cho nên chạy thẳng tới ô bán đồ xào đắt đỏ của nhà ăn bệnh viện, yêu cầu tận ba lần là phải thanh đạm một chút, cuối cùng bưng về một bát mì sườn Trần Tây An có thể ăn được.
Tối đó Tiền Tâm Nhất đến thay ca, hai người bày mưu để bà về nghỉ ngơi sớm. Mặc dù Trần Tây An không biểu hiện gì nhiều, nhưng dáng vẻ thả lỏng nói lên rằng hắn rất vui, Tiền Tâm Nhất càng vui hơn.
Công việc không chất thành đống thì không cảm thấy nhiều, khi anh bận quay cuồng đầu óc, tứ hợp viện chen ngang, nói rằng sườn mái ngói của lầu quan sát có sai sót, cắt mất chiếc cổ mang phong cách cổ kính, bảo anh ngày mai tới hiện trường nghĩ cách.
Tất nhiên sẽ không thể nghĩ ra nhanh như vậy được, chắc hẳn đến trưa anh cũng chẳng thể trở về. Trần Tây An không thích làm phiền người khác, có rất nhiều chuyện hắn không muốn nói với hộ lý cho nên mẹ vợ đến thật đúng lúc.
Trần Tây An dở khóc dở cười đóng nắp bút máy:
– Lát nữa cháu gội, cô ăn cơm chưa ạ?
– Anh lớn đùng như vậy rồi, ở trong phòng bệnh còn xảy ra chuyện gì được đây. Anh muốn ngủ rồi, em về đi.
Tiền Tâm Nhất rút cây bút trong tay hắn, tháo nắp bút ra nằm ngoài ra bàn ăn:
Tập Quyên không biết rõ về tình trạng sức khỏe của con trai mình, bà thu dọn những tờ nháp trừu tượng trên bàn, bày đồ ăn trong hộp cơm lên, sau đó giục hắn ăn.
– Mới bảy giờ bốn mươi anh ngủ cái gì! Xem giúp em làm thế nào để kéo cái cổ chết yểu này ra.
Trạch Nham cũng ở hiện trường, mang vấn đề phòng cháy chữa cháy thảo luận với anh. Thấy anh cứ run mãi bèn thuận tay mở điều hòa trung tâm lên, chọn nhiệt độ ở mức °C.
Anh vẽ phác họa qua vài đường nét đơn giản, hai người xúm vào thảo luận rôm rả, hết anh đến em cầm bút thêm nét vào trên. Càng nói càng cảm thấy nếu muốn sửa cho thòi cái cổ ra thì tòa nhà này phải sửa từ Trương Tam thành Lý Tứ, nói trắng ra thì phải vẽ lại.
Đưa ra được kết luận này, Tiền Tâm Nhất yên tâm hơn hẳn. Theo như kinh nghiệm bao nhiêu năm qua của anh, định mệnh đã bắt tòa nhà này phải rụt cổ năm rồi. Anh quăng bút đi, nhìn thời gian thì lập tức nhảy dựng:
– Đệt, mười giờ rồi, anh nên ngủ đi thôi.
Tiền Tâm Nhất về rồi, song bản thân hắn cũng không nghỉ ngơi cẩn thận. Sáng hôm sau, anh tới báo danh, nói rằng mình dự định sẽ cống hiến cả ngày cho tứ hợp viện.
Hết chương
Hôm nay không chỉ hạ nhiệt, gió còn thổi mạnh, gió trên công trường lạnh thấu xương. Tiền Tâm Nhất mặc áo phao bước vào phòng họp, hợp tác nghiên cứu với các bên rất lâu. Chủ đầu tư đưa ra hết ý này tới ý khác, kết quả thì như anh đã tính trước. Nhưng chống thấm của mái nhà có vấn đề, anh trèo lên mái nhà đã lợp ngói, gió thổi qua lạnh tới mức môi cũng tím tái, một lúc lâu sau chưa thể khôi phục bình thường, nói chuyện run run.
Điều kiện nhà bác Tống không được tốt, nắm bắt cơ hội có kiểu người nhà không tiếc tiêu tiền và không thường xuyên xuất hiện, hơn nữa bệnh nhân cũng dễ nói chuyện, dần dần cũng khó tránh khỏi suy nghĩ tham lợi vặt.
Trạch Nham cũng ở hiện trường, mang vấn đề phòng cháy chữa cháy thảo luận với anh. Thấy anh cứ run mãi bèn thuận tay mở điều hòa trung tâm lên, chọn nhiệt độ ở mức °C.
Văn phòng của người phụ trách kỹ thuật rộng không tới bốn mét vuông, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, Tiền Tâm Nhất chịu cảnh thoắt lạnh thoắt nóng, cảm giác khó thở càng rõ ràng hơn. Anh vừa trả lời vấn đề của Trạch Nham vừa nới lỏng cà vạt, tình trạng vẫn không tốt hơn, cảm giác sít chặt ở cổ họng thêm phần nặng nề. Sau đó anh bắt đầu ho, càng ho càng cảm thấy khó chịu, đến cả giọng nói lo lắng của Trạch Nham cũng bị chặn bên ngoài cảm giác ấy.
Thế giới trở nên trống rỗng, không có bản thân, không có Trần Tây An, cũng không có thứ gì đáng sợ, chỉ còn cảm giác chèn ép như có giòi bọ đang ký sinh trong xương cốt lng nguc.
– Cô Tập chơi trò đánh úp ạ.
Tiền Tâm Nhất không biết thoạt nhìn bản thân chẳng khác nào con tôm giãy dụa trong nồi, bàn tay vô thức nện lng nguc, ngồi thụp xuống tìm kiếm cửa thoát ra. Ngay giây phút anh cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết đến nơi thì mọi cảm giác quay về với cơ thể anh.
Anh nghe thấy Trạch Nham gọi mình, tay chân anh tê cứng, tim đập dữ dội bất thường. Anh thở hồng hộc, bấy giờ nỗi sợ hãi mới từ từ kéo đến, nó tự cao tự đại bao trùm lên ý thức của anh, cười nhạo anh nhỏ bé chẳng khác gì con kiến.
Tiền Tâm Nhất chợt nhớ tới căn bệnh ung thư phổi của bố, nó là cái giá phải trả cho sự lơ là đối với cơ thể mình.
Tất nhiên sẽ không thể nghĩ ra nhanh như vậy được, chắc hẳn đến trưa anh cũng chẳng thể trở về. Trần Tây An không thích làm phiền người khác, có rất nhiều chuyện hắn không muốn nói với hộ lý cho nên mẹ vợ đến thật đúng lúc.
Hắn để mẹ hắn ăn uống qua loa thì thôi đi, chuyện này không quan trọng, quan trọng là hắn để người ăn uống qua loa nhìn thấy anh ăn cơm!Tiền Tâm Nhất chợt nhớ tới căn bệnh ung thư phổi của bố, nó là cái giá phải trả cho sự lơ là đối với cơ thể mình.Hết chương