Ngày tháng là ngày kỷ niệm thành lập JMP, theo thường lệ buổi sáng lãnh đạo sẽ lên nói chuyện, buổi chiều đến lượt nhân viên ưu tú phát biểu, tối đến sẽ liên hoan chúc mừng.
Bao năm qua đi nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn không thể quen được với cảnh xã giao này. Anh trà trộn trong đám người cùng nhóm đi ngang qua bàn số chỗ Myles ngồi, quay về thì ngồi yên tại chỗ, chỉ nhìn ngó quanh quất tìm kiếm bóng dáng Trần Tây An. Anh thấy Trần Tây An bị tiến sĩ Phùng kéo tới hỏi chuyện, dáng vẻ cười nói của hắn còn ung dung hơn người đại biểu ngồi bên cạnh.
– Cảm ơn cô đã quan tâm.
Những người mới vào đây làm việc năm đầu tiên còn chưa có tư cách lên làm đại biểu, Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất đảm đương vai trò người qua đường trong đại đội vỗ tay cổ vũ. Vừa vỗ tay vừa thừa nhận, những người này quả nhiên danh xứng với thực.
– Trần Nghị Vi hả? Tôi không thân với anh ta lắm, ông chủ của GAD rất coi trọng anh ta, chắc vẫn ổn.
Vị đại biểu đứng trước máy chiếu cải biên một câu danh ngôn để kết thúc bài phát biểu trong tiếng BGM được anh ta chuẩn bị kỹ càng, vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
Bầu không khí sôi động kch thich đến Tiền Tâm Nhất. Trong giai điệu phấn chấn lòng người ấy, anh quay sang nhìn Trần Tây An, đối phương quay lại bắt gặp ánh mắt anh như thể có thần giao cách cảm. Đáy mắt mỗi người đều mang theo dã tâm. Nơi đây khác với GAD, áp lực nơi đây sinh ra từ sâu thẳm trong tim. Thứ mang tên “không chịu cam lòng” ngủ say trong nhân tính cũng phải thức giấc
– Không tìm được người một ngày trôi qua như cả năm. – Trần Tây An nói ẩn ý. Tiền Tâm Nhất không chịu nổi cái giọng này, đưa mắt nhìn từ đầu bên trái chiếc bàn đến đầu bên phải.
Hắn thầm nghĩ chuyện không hay rồi đây, mình phải theo dõi gắt gao hơn mới được.
“Tôi đi qua nơi nào đều để lại nơi đó một công trình tiêu biểu.” Đúng là một lời tuyên thệ giác ngộ đầy cuồng vọng.
Vị đại biểu đứng trước máy chiếu cải biên một câu danh ngôn để kết thúc bài phát biểu trong tiếng BGM được anh ta chuẩn bị kỹ càng, vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
Cuối cùng thì tiến sĩ Phùng cũng xuất hiện trong buổi tiệc liên hoan, cán bộ cấp cao trong công ty ngồi tập trung ở bàn số . Mọi người kính tới kính lui, mấy lời khách sáo không mất tiền nên cứ vung tứ tung, song kỳ thực ngày thường anh đi cầu độc mộc của anh, tôi đi đường xán lạn của tôi, chẳng ai liên quan ai.
– Tôi cưới anh nhé.
Trần Tây An cũng mỉm cười trong đám người, hắn cách Tiền Tâm Nhất rất gần, Tiền Tâm Nhất chỉ cần đi chưa tới một mét là có thể bước tới hôn hắn.
Tiền Tâm Nhất không nói thêm gì, đợi một lát mà không thấy cô có dấu hiệu hồi hồn về, anh đang chuẩn bị tìm cái cớ nào đó để quay vào trong, trên vai bỗng xuất hiện thêm một cánh tay. Giọng Trần Tây An vang lên ngay sát phía sau:
Bao năm qua đi nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn không thể quen được với cảnh xã giao này. Anh trà trộn trong đám người cùng nhóm đi ngang qua bàn số chỗ Myles ngồi, quay về thì ngồi yên tại chỗ, chỉ nhìn ngó quanh quất tìm kiếm bóng dáng Trần Tây An. Anh thấy Trần Tây An bị tiến sĩ Phùng kéo tới hỏi chuyện, dáng vẻ cười nói của hắn còn ung dung hơn người đại biểu ngồi bên cạnh.
Chỉ có Trần Tây An mới thích ăn thứ này, Tiền Tâm Nhất thà ăn ớt còn hơn. Anh từ chối:
Mọi người đều nhao nhao cười nhạo tiết mục của bọn họ đã xưa rồi. Vic vô cùng thất vọng, nóng lòng hô hào rút bài tiếp, cửa này coi như qua. Tiền Tâm Nhất không chơi nữa, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt mới giảm bớt nhiệt độ trên gương mặt nóng hầm hập kia.
Thực ra sảnh tiệc không lớn, vậy mà chẳng biết tại sao, Tiền Tâm Nhất bỗng nảy sinh cảm giác Trần Tây An đang cách bản thân rất xa, phải chăng là do ánh đèn rực rỡ, bóng người mờ ảo?
– Qian cưng à, tôi có thể giúp cậu.
Linda chọc nát bấy bánh kem trong đĩa, ngập ngừng muốn nói lại thôi:
– Cả buổi hả, tôi mới ra ngoài đây được ba phút thôi.
Cũng may cảm giác này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất, tựa như phù dung sớm nở tối tàn. Đúng lúc này trên vai anh truyền tới cảm giác đụng chạm mềm mại. Tiền Tâm Nhất quay đầu, phát hiện một cô gái mảnh mai đang đứng trước mặt mình. Nếu như anh nhớ không nhầm thì cô gái này phụ trách mảng giá thành của nhóm M, tên… tên… Linda thì phải?
Trần Tây An nhanh chóng hiểu ra một phần nguyên do khiến Trần Nghị Vi nhảy sang GAD là vì chuyện tình cảm.
Tiền Tâm Nhất xiên đại hai miếng bánh bỏ vào đĩa, cũng chẳng cần chiếc nĩa luôn. Anh chào tạm biệt Linda còn Trần Tây An thì tỉnh bơ lấy thêm hai miếng bánh nữa. Trần Tây An không thể theo kịp bởi vì Linda đã chuyển hướng ánh mắt thăm dò sang đây. Nhờ sự bồi dưỡng văn hóa, hắn không thể không hỏi một câu “có chuyện gì?”
Cô đưa ly rượu vang đế cao qua, cười híp mắt nói:
– Qian, anh quen Sean đúng không, anh ấy… anh ấy vẫn khỏe chứ?
– Qian, tôi nghe nói anh từ GAD tới đây. – Linda cười ngại ngùng, xúc một thìa bánh nhưng không ăn – Anh đã quen với công ty mới chưa?
– Qian, tôi có thể làm phiền anh năm phút được không?
Tiền Tâm Nhất vẫn chưa chắc chắn tên tiếng Anh của cô, vì thế không gọi tên, chỉ hoang mang cụng ly với cô:
Phần hát của Trần Tây An tạm qua cửa, Tiền Tâm Nhất cười ngốc dùng lục lạc gõ nhịp cho hắn, trái tim đập thình thịch, gương mặt nóng lên đỏ bừng dưới ánh đèn neon chuyển động, may sao không ai nhìn thấy.
– Có thể, xin chào.
Những thành viên trong nhóm ngồi chung bàn lập tức đưa ánh mắt rác rưởi qua đây, đồng thời phát ra tiếng huýt sáo cảm thán. Tiền Tâm Nhất không phải nhóc con, không thèm để ý tới trò đùa cợt tẻ nhạt này. Linda thấy vậy cũng hiểu ra anh không biết tên mình. Chuyện này cũng rất bình thường, JMP người đông, xã giao ít, cô hào phóng tự giới thiệu tên mình, sau đó mời anh ra ngoài nói chuyện.
Những người mới vào đây làm việc năm đầu tiên còn chưa có tư cách lên làm đại biểu, Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất đảm đương vai trò người qua đường trong đại đội vỗ tay cổ vũ. Vừa vỗ tay vừa thừa nhận, những người này quả nhiên danh xứng với thực.
Tiền Tâm Nhất có giọng hát bình thường, dùng bài “Biển rộng” để vượt qua màn ép hát. Sóng âm cuồn cuộn hướng về nhóm K, Trần Tây An cầm mic đứng lên bục nhỏ, chọn một ca khúc. Tiền Tâm Nhất nhìn hai từ đơn hiện lên trên màn hình, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Trên hành lang có buffet bánh ngọt và hoa quả, Linda lấy một miếng bánh ngọt nhỏ, mở màn rất nhiệt tình:
Chút kiêng dè về luật cấm yêu đương chẳng thể nào áp chế được sức hấp dẫn và kch thich khi Tiền Tâm Nhất hôn hắn trước mặt quần chúng.
– Bánh này độ ngọt vừa phải, anh có muốn nếm thử không?
“Tôi đi qua nơi nào đều để lại nơi đó một công trình tiêu biểu.” Đúng là một lời tuyên thệ giác ngộ đầy cuồng vọng.
Myles cảm thấy dáng vẻ người đàn ông trung trinh của anhđáng yêu hơn dáng vẻ thẳng thắn bình thường rất nhiều, chị ta cười lớn, bĩu đôi môi đỏ mọng:
Chỉ có Trần Tây An mới thích ăn thứ này, Tiền Tâm Nhất thà ăn ớt còn hơn. Anh từ chối:
– Cô cứ tự nhiên, đừng để ý đến tôi làm gì, cô tìm tôi có chuyện gì hả?
Hắn đứng yên tại chỗ không cử động, chỉ nói với Tiền Tâm Nhất:
– Qian, tôi nghe nói anh từ GAD tới đây. – Linda cười ngại ngùng, xúc một thìa bánh nhưng không ăn – Anh đã quen với công ty mới chưa?
Vic phấn khích huýt sáo. Anh ta rất thích tiến triển thế này. Bình thường Trần Tây An từ tốn không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, anh ta chờ mong nhìn thấy một Trần Tây An khác. Cảm giác này khiến anh ta thấy rất vui, hơn nữa chuyện đàn ông hôn nhau anh ta cũng đã được xem nhiều rồi nên chẳng có gì lạ lẫm nữa. Những người khác cũng hưng phấn tới chết lặng. Dù sao cũng chỉ là nói đùa, trước đó còn có vụ sờ ngực phụ nữ đã kết hôn, bây giờ hôn một người đàn ông cũng chẳng quá đáng.
Tiền Tâm Nhất cúi đầu cất giọng khàn khàn:
Tiền Tâm Nhất ừ một tiếng, bầu không khí nhất thời nguội lạnh, vì thế anh chỉ đành nói thêm một câu:
– Cậu muốn hôn tôi thì phải qua đây mới đúng.
– Cô cứ tự nhiên, đừng để ý đến tôi làm gì, cô tìm tôi có chuyện gì hả?
– Cảm ơn cô đã quan tâm.
Dẫu vậy anh chỉ diễu võ dương oai trong suy nghĩ, bước tiếp theo phải đóng cửa mới làm được. Anh chỉ chạm một cái tượng trưng rồi lùi xuống, ngại ngùng tới mức không nói được gì trong tiếng hò reo nổi lên xung quanh.
– Bánh này độ ngọt vừa phải, anh có muốn nếm thử không?
Cuối cùng thì tiến sĩ Phùng cũng xuất hiện trong buổi tiệc liên hoan, cán bộ cấp cao trong công ty ngồi tập trung ở bàn số . Mọi người kính tới kính lui, mấy lời khách sáo không mất tiền nên cứ vung tứ tung, song kỳ thực ngày thường anh đi cầu độc mộc của anh, tôi đi đường xán lạn của tôi, chẳng ai liên quan ai.
Linda chọc nát bấy bánh kem trong đĩa, ngập ngừng muốn nói lại thôi:
Những thành viên trong nhóm ngồi chung bàn lập tức đưa ánh mắt rác rưởi qua đây, đồng thời phát ra tiếng huýt sáo cảm thán. Tiền Tâm Nhất không phải nhóc con, không thèm để ý tới trò đùa cợt tẻ nhạt này. Linda thấy vậy cũng hiểu ra anh không biết tên mình. Chuyện này cũng rất bình thường, JMP người đông, xã giao ít, cô hào phóng tự giới thiệu tên mình, sau đó mời anh ra ngoài nói chuyện.
– Qian, anh quen Sean đúng không, anh ấy… anh ấy vẫn khỏe chứ?
Tiền Tâm Nhất quay lại sảnh tiệc, tiến hành màn đối thoại vô nghĩa với Myles kiểu như “Nhóm trưởng, chị tìm em có việc gì không ạ?”, “Ơ tôi tìm cậu hả? Chắc là có nhưng mà tôi không nhớ nữa rồi.”
Sean là ai anh không biết. Song anh phản ứng rất nhanh, hơn nữa từ sau khi ở bên Trần Tây An, dây tình cảm chậm chạp của anh dường như nhạy bén hơn một chút, trong đầu anh lập tức xuất hiện dòng chữ chạy ngang: Cô ấy và Trần Nghị Vi…
Rõ ràng cô gái này đang muốn hỏi thăm Trần Nghị Vi, Tiền Tâm Nhất là một người đơn giản và thẳng thắn, anh không muốn trở thành nguồn tin tức kiểu này. Anh nói:
– Vậy… tốt quá.
– Có thể, xin chào.
– Trần Nghị Vi hả? Tôi không thân với anh ta lắm, ông chủ của GAD rất coi trọng anh ta, chắc vẫn ổn.
Bầu không khí sôi động kch thich đến Tiền Tâm Nhất. Trong giai điệu phấn chấn lòng người ấy, anh quay sang nhìn Trần Tây An, đối phương quay lại bắt gặp ánh mắt anh như thể có thần giao cách cảm. Đáy mắt mỗi người đều mang theo dã tâm. Nơi đây khác với GAD, áp lực nơi đây sinh ra từ sâu thẳm trong tim. Thứ mang tên “không chịu cam lòng” ngủ say trong nhân tính cũng phải thức giấc
Linda không hiểu về GAD, nghe nói không thân lập tức áp đặt hình thức của công ty mình lên, tưởng rằng hai người thực sự không có liên quan gì đến nhau, thấy dường như Tiền Tâm Nhất không muốn nói nhiều, cô cũng không nói được ra miệng, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ:
Người “bạn” kia giật mình sợ hãi, định thần lại theo giai điệu âm nhạc quen thuộc, anh vẫn còn nhớ bài hát này. Khi anh còn ở Dubai, Trần Tây An đã đàn guitar và hát cho anh nghe. Tiền Tâm Nhất xoa xoa trái tim mình, cảm thấy nơi đó như đang chất than củi rót đầy mật ong, nó cháy phừng phừng khiến anh chẳng biết phải làm sao, ấy vậy mà thứ khói bốc ra lại mang hương vị ngọt ngào. Chẳng ngờ khi còn sống anh cũng sẽ được một người công khai hát tặng tình ca giữa chốn đông người.
– Vậy… tốt quá.
– Qian, cậu mà còn không đưa ra sự lựa chọn nữa, vậy tôi chỉ đành hi sinh bản thân, dù sao chúng ta vẫn phải tiếp tục trò chơi này.
Tiền Tâm Nhất không nói thêm gì, đợi một lát mà không thấy cô có dấu hiệu hồi hồn về, anh đang chuẩn bị tìm cái cớ nào đó để quay vào trong, trên vai bỗng xuất hiện thêm một cánh tay. Giọng Trần Tây An vang lên ngay sát phía sau:
Đầu Tiền Tâm Nhất như nổ tung, dường như máu ở tim đều dồn hết lên mặt. Trên phương diện này da mặt anh rất mỏng, hôn Trần Tây An mà bị người lạ nhìn thấy thôi anh cũng đã cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu rồi. Anh nổi điên ngay tại chỗ, trừng mắt nhìn mọi người bắt người ta im miệng. Nhưng những người đang bung xõa quá đà ở đây chỉ coi anh như hổ giấy.
– Cậu đã cướp đi sự trong trắng của tôi, cậu phải phụ trách với tôi.
– Tìm cậu cả buổi, hóa ra trốn đến đây. Linda, chào buổi tối nhé.
Linda hoảng hốt che giấu cảm xúc, cười nói với hắn:
– Chào buổi tối.
Tiền Tâm Nhất nghe thấy giọng nói của hắn, tự dưng lại ngứa tay. Anh cầm cây nĩa lên liếc nhìn xung quanh, cảm nhận chủ quan cho rằng cái nào cũng ngọt muốn chết:
Sean là ai anh không biết. Song anh phản ứng rất nhanh, hơn nữa từ sau khi ở bên Trần Tây An, dây tình cảm chậm chạp của anh dường như nhạy bén hơn một chút, trong đầu anh lập tức xuất hiện dòng chữ chạy ngang: Cô ấy và Trần Nghị Vi…
Tia sáng lạ kỳ xẹt qua đáy mắt Trần Tây An, tình cảm vẫn luôn bị trói buộc trong căn phòng nho nhỏ giờ đây được đưa ra ngoài ánh sáng khiến hắn có một cảm giác gấp gáp khác thường. Người này là của hắn, nhưng tất cả mọi người đều không biết điều ấy.
– Cả buổi hả, tôi mới ra ngoài đây được ba phút thôi.
– Không tìm được người một ngày trôi qua như cả năm. – Trần Tây An nói ẩn ý. Tiền Tâm Nhất không chịu nổi cái giọng này, đưa mắt nhìn từ đầu bên trái chiếc bàn đến đầu bên phải.
Tiền Tâm Nhất vẫn chưa chắc chắn tên tiếng Anh của cô, vì thế không gọi tên, chỉ hoang mang cụng ly với cô:
Trần Tây An và tiến sĩ Phùng nói với nhau mấy câu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng Tiền Tâm Nhất và một người phụ nữ khác sóng vai ra ngoài. Chuyện khác không nói, song ít nhất nhìn từ chiều cao và dáng dấp cứ có cảm giác trai tài gái sắc. Mặc dù lý trí nói với hắn rằng không cần lo lắng, nhưng tâm lý không thể làm được điều ấy. Nghe nói yêu đương sẽ ngốc ba năm, Trần Tây An lập tức lờ đi IQ sắp rơi xuống mức ± của mình, vội tìm lý do đi ra ngoài cửa.
Ngày tháng là ngày kỷ niệm thành lập JMP, theo thường lệ buổi sáng lãnh đạo sẽ lên nói chuyện, buổi chiều đến lượt nhân viên ưu tú phát biểu, tối đến sẽ liên hoan chúc mừng.
Kết quả tự dưng lại ghen tuông không đâu. Cô nàng phụ trách giá thành bên nhóm M buồn rầu như thể vừa bị từ chối lời tỏ tình, hắn đưa mắt đánh giá anh người yêu ngày nào mình cũng gặp, ngạc nhiên khi bỗng dưng phát hiện ra thoạt nhìn Tiền Tâm Nhất cũng là đối tượng đàn ông kinh tế, thích hợp để kết hôn.
Hắn thầm nghĩ chuyện không hay rồi đây, mình phải theo dõi gắt gao hơn mới được.
Phu xướng có phu tùy, Trần Tây An cũng cầm chiếc đĩa lên đỡ lấy bánh, còn sai sử:
Linda hoảng hốt che giấu cảm xúc, cười nói với hắn:
– Cái kia, còn cả cái kia nữa, à đúng rồi, Myles đang tìm cậu đấy.
Tiền Tâm Nhất xiên đại hai miếng bánh bỏ vào đĩa, cũng chẳng cần chiếc nĩa luôn. Anh chào tạm biệt Linda còn Trần Tây An thì tỉnh bơ lấy thêm hai miếng bánh nữa. Trần Tây An không thể theo kịp bởi vì Linda đã chuyển hướng ánh mắt thăm dò sang đây. Nhờ sự bồi dưỡng văn hóa, hắn không thể không hỏi một câu “có chuyện gì?”
Tiền Tâm Nhất sợ tới mức tè ra quần mất:
Trần Tây An nhanh chóng hiểu ra một phần nguyên do khiến Trần Nghị Vi nhảy sang GAD là vì chuyện tình cảm.
– Tìm cậu cả buổi, hóa ra trốn đến đây. Linda, chào buổi tối nhé.
Tiền Tâm Nhất quay lại sảnh tiệc, tiến hành màn đối thoại vô nghĩa với Myles kiểu như “Nhóm trưởng, chị tìm em có việc gì không ạ?”, “Ơ tôi tìm cậu hả? Chắc là có nhưng mà tôi không nhớ nữa rồi.”
Theo thói quen của người Mỹ, sau bữa cơm không đi quẩy sẽ không thể gọi là một buổi chúc mừng hoàn mỹ được. Hội trường di chuyển tới KTV, bắt đầu cuộc chiến giành mic hát khàn giọng xen lẫn những trò chơi mưu trí.
Tiền Tâm Nhất nghe thấy giọng nói của hắn, tự dưng lại ngứa tay. Anh cầm cây nĩa lên liếc nhìn xung quanh, cảm nhận chủ quan cho rằng cái nào cũng ngọt muốn chết:
Tiền Tâm Nhất có giọng hát bình thường, dùng bài “Biển rộng” để vượt qua màn ép hát. Sóng âm cuồn cuộn hướng về nhóm K, Trần Tây An cầm mic đứng lên bục nhỏ, chọn một ca khúc. Tiền Tâm Nhất nhìn hai từ đơn hiện lên trên màn hình, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
– Chào buổi tối.
Ngay sau đó Trần Tây An nói:
– Bài hát này tôi tặng các bạn, hi vọng… – Hắn cười cười, ánh mắt nhìn xung quanh nháy mắt tập trung về góc phòng – Bạn sẽ thích.
Người “bạn” kia giật mình sợ hãi, định thần lại theo giai điệu âm nhạc quen thuộc, anh vẫn còn nhớ bài hát này. Khi anh còn ở Dubai, Trần Tây An đã đàn guitar và hát cho anh nghe. Tiền Tâm Nhất xoa xoa trái tim mình, cảm thấy nơi đó như đang chất than củi rót đầy mật ong, nó cháy phừng phừng khiến anh chẳng biết phải làm sao, ấy vậy mà thứ khói bốc ra lại mang hương vị ngọt ngào. Chẳng ngờ khi còn sống anh cũng sẽ được một người công khai hát tặng tình ca giữa chốn đông người.
Trên đường về phòng thì thấy Trần Tây An rẽ vào và biến mất cuối hành lang đối diện anh, mười mấy phút sau mới theo sau Myles vào phòng.
Phần hát của Trần Tây An tạm qua cửa, Tiền Tâm Nhất cười ngốc dùng lục lạc gõ nhịp cho hắn, trái tim đập thình thịch, gương mặt nóng lên đỏ bừng dưới ánh đèn neon chuyển động, may sao không ai nhìn thấy.
Trò chơi sinh ra là để chỉnh người khác. Tiền Tâm Nhất nơm nớp lo sợ nhìn một đồng nghiệp sờ vào ngực của một đồng nghiệp nữ khác với biểu cảm như thể giây tiếp theo sẽ đi tự sát. Kết quả nhận được phần thưởng là những cái tát tới tấp. Anh thấy những người này điên cả rồi. Mỗi vòng anh đều thấp thỏm lo âu, thầm nghĩ biết đâu xui xẻo phải đi sờ Trần Tây An, hi vọng hắn sẽ rụt rè một chút, đừng để bị sờ ra phản ứng.
Nhưng anh chẳng thể ngờ tới, anh lại thua trong tay quân bài vua của Vic. Người đàn ông này chơi đùa chẳng biết giới hạn, hình phạt anh ta đưa ra sau nụ cười xấu xa còn quá trớn hơn cả sờ ngực. Gã bắt Tiền Tâm Nhất phải tìm một người… để hôn.
Hm mun bảo vệ lại dâng lên trong lòng Trần Tây An. Hắn khoác vai Tiền Tâm Nhất, thuận thế tiếp tục trò đùa:
Đầu Tiền Tâm Nhất như nổ tung, dường như máu ở tim đều dồn hết lên mặt. Trên phương diện này da mặt anh rất mỏng, hôn Trần Tây An mà bị người lạ nhìn thấy thôi anh cũng đã cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu rồi. Anh nổi điên ngay tại chỗ, trừng mắt nhìn mọi người bắt người ta im miệng. Nhưng những người đang bung xõa quá đà ở đây chỉ coi anh như hổ giấy.
Trần Tây An cũng mỉm cười trong đám người, hắn cách Tiền Tâm Nhất rất gần, Tiền Tâm Nhất chỉ cần đi chưa tới một mét là có thể bước tới hôn hắn.
Những người ngây thơ xem kịch vui lập tức dấy lên một làn sóng cổ vũ, Tiền Tâm Nhất căng thẳng bước tới gần. Khi đến trước mặt Trần Tây An, anh chợt bình tĩnh, cảm giác lúc này giống với cái lần anh đứng trước quốc kỳ của trường học, phát biểu trước đông đảo học sinh vì đã tiến bộ vượt bậc.
Chút kiêng dè về luật cấm yêu đương chẳng thể nào áp chế được sức hấp dẫn và kch thich khi Tiền Tâm Nhất hôn hắn trước mặt quần chúng.
Quần Tiền Tâm Nhất sắp bị kéo tụt đến nơi rồi mà vẫn không thoát được. Thấy Trần Tây An cũng ở trong đám người cười trên sự đau khổ của người khác, anh lập tức mắng Trần Tây An ăn cây táo rào cây sung.
Myles cảm thấy dáng vẻ người đàn ông trung trinh của anhđáng yêu hơn dáng vẻ thẳng thắn bình thường rất nhiều, chị ta cười lớn, bĩu đôi môi đỏ mọng:
Dứt lời gã cũng học theo Myles vân vê đôi môi. Đống râu xồm xoàm kia khẩu vị nặng tới mức giáng đòn chí mạng. Tiền Tâm Nhất vứt bỏ áo giáp đầu hàng, hai mắt tối sầm, cảm thấy mặt mình như đang bốc khói:
– Qian cưng à, tôi có thể giúp cậu.
– Không cần, không cần, không cần.
Tiền Tâm Nhất sợ tới mức tè ra quần mất:
– Không cần, không cần, không cần.
Vic chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói chen vào:
– Qian, cậu mà còn không đưa ra sự lựa chọn nữa, vậy tôi chỉ đành hi sinh bản thân, dù sao chúng ta vẫn phải tiếp tục trò chơi này.
Dứt lời gã cũng học theo Myles vân vê đôi môi. Đống râu xồm xoàm kia khẩu vị nặng tới mức giáng đòn chí mạng. Tiền Tâm Nhất vứt bỏ áo giáp đầu hàng, hai mắt tối sầm, cảm thấy mặt mình như đang bốc khói:
– Người quen, người quen, tôi tìm người quen… Trần Tây An, anh qua đây.
Rõ ràng cô gái này đang muốn hỏi thăm Trần Nghị Vi, Tiền Tâm Nhất là một người đơn giản và thẳng thắn, anh không muốn trở thành nguồn tin tức kiểu này. Anh nói:
Vic phấn khích huýt sáo. Anh ta rất thích tiến triển thế này. Bình thường Trần Tây An từ tốn không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, anh ta chờ mong nhìn thấy một Trần Tây An khác. Cảm giác này khiến anh ta thấy rất vui, hơn nữa chuyện đàn ông hôn nhau anh ta cũng đã được xem nhiều rồi nên chẳng có gì lạ lẫm nữa. Những người khác cũng hưng phấn tới chết lặng. Dù sao cũng chỉ là nói đùa, trước đó còn có vụ sờ ngực phụ nữ đã kết hôn, bây giờ hôn một người đàn ông cũng chẳng quá đáng.
Tia sáng lạ kỳ xẹt qua đáy mắt Trần Tây An, tình cảm vẫn luôn bị trói buộc trong căn phòng nho nhỏ giờ đây được đưa ra ngoài ánh sáng khiến hắn có một cảm giác gấp gáp khác thường. Người này là của hắn, nhưng tất cả mọi người đều không biết điều ấy.
Hắn đứng yên tại chỗ không cử động, chỉ nói với Tiền Tâm Nhất:
Trần Tây An và tiến sĩ Phùng nói với nhau mấy câu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng Tiền Tâm Nhất và một người phụ nữ khác sóng vai ra ngoài. Chuyện khác không nói, song ít nhất nhìn từ chiều cao và dáng dấp cứ có cảm giác trai tài gái sắc. Mặc dù lý trí nói với hắn rằng không cần lo lắng, nhưng tâm lý không thể làm được điều ấy. Nghe nói yêu đương sẽ ngốc ba năm, Trần Tây An lập tức lờ đi IQ sắp rơi xuống mức ± của mình, vội tìm lý do đi ra ngoài cửa.
– Cậu muốn hôn tôi thì phải qua đây mới đúng.
Những người ngây thơ xem kịch vui lập tức dấy lên một làn sóng cổ vũ, Tiền Tâm Nhất căng thẳng bước tới gần. Khi đến trước mặt Trần Tây An, anh chợt bình tĩnh, cảm giác lúc này giống với cái lần anh đứng trước quốc kỳ của trường học, phát biểu trước đông đảo học sinh vì đã tiến bộ vượt bậc.
Đôi môi đặt trên độ ấm quen thuộc, Tiền Tâm Nhất ôm đầu hắn, không ai nhìn thấy anh khẽ lim khe môi Trần Tây An. Anh thầm nghĩ, đây chính là quyền lợi của anh.
Dẫu vậy anh chỉ diễu võ dương oai trong suy nghĩ, bước tiếp theo phải đóng cửa mới làm được. Anh chỉ chạm một cái tượng trưng rồi lùi xuống, ngại ngùng tới mức không nói được gì trong tiếng hò reo nổi lên xung quanh.
Hm mun bảo vệ lại dâng lên trong lòng Trần Tây An. Hắn khoác vai Tiền Tâm Nhất, thuận thế tiếp tục trò đùa:
– Cái kia, còn cả cái kia nữa, à đúng rồi, Myles đang tìm cậu đấy.
– Cậu đã cướp đi sự trong trắng của tôi, cậu phải phụ trách với tôi.
– Bài hát này tôi tặng các bạn, hi vọng… – Hắn cười cười, ánh mắt nhìn xung quanh nháy mắt tập trung về góc phòng – Bạn sẽ thích.
Cô đưa ly rượu vang đế cao qua, cười híp mắt nói:
Tiền Tâm Nhất cúi đầu cất giọng khàn khàn:
– Tôi cưới anh nhé.
Mọi người đều nhao nhao cười nhạo tiết mục của bọn họ đã xưa rồi. Vic vô cùng thất vọng, nóng lòng hô hào rút bài tiếp, cửa này coi như qua. Tiền Tâm Nhất không chơi nữa, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt mới giảm bớt nhiệt độ trên gương mặt nóng hầm hập kia.
Đôi môi đặt trên độ ấm quen thuộc, Tiền Tâm Nhất ôm đầu hắn, không ai nhìn thấy anh khẽ lim khe môi Trần Tây An. Anh thầm nghĩ, đây chính là quyền lợi của anh.
Trên đường về phòng thì thấy Trần Tây An rẽ vào và biến mất cuối hành lang đối diện anh, mười mấy phút sau mới theo sau Myles vào phòng.
Cuối cùng thì tiến sĩ Phùng cũng xuất hiện trong buổi tiệc liên hoan, cán bộ cấp cao trong công ty ngồi tập trung ở bàn số . Mọi người kính tới kính lui, mấy lời khách sáo không mất tiền nên cứ vung tứ tung, song kỳ thực ngày thường anh đi cầu độc mộc của anh, tôi đi đường xán lạn của tôi, chẳng ai liên quan ai.Người “bạn” kia giật mình sợ hãi, định thần lại theo giai điệu âm nhạc quen thuộc, anh vẫn còn nhớ bài hát này. Khi anh còn ở Dubai, Trần Tây An đã đàn guitar và hát cho anh nghe. Tiền Tâm Nhất xoa xoa trái tim mình, cảm thấy nơi đó như đang chất than củi rót đầy mật ong, nó cháy phừng phừng khiến anh chẳng biết phải làm sao, ấy vậy mà thứ khói bốc ra lại mang hương vị ngọt ngào. Chẳng ngờ khi còn sống anh cũng sẽ được một người công khai hát tặng tình ca giữa chốn đông người.Trên đường về phòng thì thấy Trần Tây An rẽ vào và biến mất cuối hành lang đối diện anh, mười mấy phút sau mới theo sau Myles vào phòng.Hết chương