Đây không phải lần đầu chị ta tìm tới Trần Tây An nói chuyện, cho nên không cần biết vấn đề là gì, dẫu cho có là việc riêng tư đi nữa, Trần Tây An cho rằng mình đều có thể đối phó được.
– Không phải. – Vương Nguy lắc đầu – Cá nhân anh cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.
Nhưng hắn không ngờ rằng Myles lại mở miệng hỏi Tiền Tâm Nhất là người thế nào?
Tiền Tâm Nhất không hiểu tại sao chị làm bếp ở nhà ăn công ty lại nói những chuyện này với một người đàn ông thoạt nhìn không mấy nhiệt tình như Vương Nguy, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao Vương Nguy phải nói những điều này trong ngày hôm nay?
Trần Tây An kinh ngạc nhấc mí mắt, câu hỏi này quá đột ngột. Mỗi con người đều rất phức tạp, hắn có thể đưa ra cả trăm đáp án, quan trọng phải xem chị ta muốn nghe gì.
Myles mỉm cười nghiêng đầu qua, vẻ mặt có đôi phần bất đắc dĩ:
Hắn có thể đảm bảo Tiền Tâm Nhất không phải gu tìm bạn trăm năm của chị ta, bởi vậy chắc chắn chị ta không muốn tìm hiểu về cuộc sống sinh hoạt của Tiền Tâm Nhất. Trần Tây An suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đáp án ở công việc, hắn đoán hai người họ đã từng có xung đột gì đó.
– Cậu ấy là một người rất kính nghiệp.
Với tính cách của Tiền Tâm Nhất thì đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh không thích hợp để người khác quản thúc, nhất là dưới trướng một người đã sớm không còn thiên về mảng kỹ thuật như Myles. Bất cứ ai lần đầu tiên gặp mặt Myles đều chỉ nghĩ rằng chị ta là quản lý cấp cao, còn người khiến Tiền Tâm Nhất nể phục chỉ có kiểu người như Dương Tân Dân và tiến sĩ Phùng.
– Thật đấy.
Đây không phải lần đầu chị ta tìm tới Trần Tây An nói chuyện, cho nên không cần biết vấn đề là gì, dẫu cho có là việc riêng tư đi nữa, Trần Tây An cho rằng mình đều có thể đối phó được.
Có lẽ chị ta đã từng rất chuyên nghiệp, nhưng hiện tại đa phần tâm tư của chị ta đều đặt ở chuyện xã giao, Tiền Tâm Nhất chỉ quan tâm tới kỹ thuật, anh không làm được những thứ ngoài chuyên ngành của mình, cũng chẳng muốn làm.
Dù vậy, Trần Tây An vẫn hiểu cho ý tốt của chị ta, cho nên chỉ nói một câu cảm ơn. Quay về căn phòng hỗn loạn hắn cũng không ngồi xuống chỗ bên cạnh Tiền Tâm Nhất. Vừa ngồi xuống rút điện thoại ra đã thấy người phụ nữ kia chiếm mất chỗ của hắn.
– Không có chuyện ấy.
Đôi lúc anh già mồm với Cao Viễn đã nói một số lời, đến bây giờ Trần Tây An vẫn còn nhớ rõ. Cao Viễn nói anh không biết cách tạo quan hệ với bên chủ đầu tư, anh nói càng tập trung đi tạo quan hệ thì bản vẽ càng nát, cuối cùng chẳng cần đến bản vẽ vẫn thi công, xảy ra vấn đề thì lại nói chỉ biết bám vào quan hệ không biết vẽ. Thực ra ai mà chẳng biết vẽ, chẳng qua bọn chú không muốn mà thôi.
Thực ra Trần Tây An rất cảm kích, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người thiện ý như thế. Hắn sẽ không dán nhãn “đồng loại” lên người anh ta, từ sau khi hắn và Tiền Tâm Nhất ở bên nhau, hắn cũng không có ý đồ tìm kiếm thứ gọi là “nhóm đồng giới”, bọn họ chỉ cần sống những ngày tháng của riêng mình mà thôi.
Nội tâm chị ta bỗng dưng thấy hoang mang và thất bại. Vào cái thưở chị ta nhỏ hơn Tiền Tâm Nhất của hiện tại một hai tuổi, cũng đã từng cắn răng chịu đựng ăn cơm kỹ thuật mà không nói một lời, chị ta đã từng làm một số chuyện… sau đó chứng minh đó chỉ là một giấc mơ không thiết thực.
Thực tình thì mỗi ngành nghề đều cần những kẻ ngốc, những người thông minh đã quá đông rồi.
Với tính cách của Tiền Tâm Nhất thì đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh không thích hợp để người khác quản thúc, nhất là dưới trướng một người đã sớm không còn thiên về mảng kỹ thuật như Myles. Bất cứ ai lần đầu tiên gặp mặt Myles đều chỉ nghĩ rằng chị ta là quản lý cấp cao, còn người khiến Tiền Tâm Nhất nể phục chỉ có kiểu người như Dương Tân Dân và tiến sĩ Phùng.
Hết chương
Nếu Myles có dạy bảo anh, chắc chắn % anh sẽ nghe tai trái, ra tai phải. Người kỹ tính sẽ cho rằng anh bướng, nhưng đó cũng là điểm đặc biệt của anh.
– Em có tự nguyện đâu cơ chứ? Chị cũng thấy chuyện cười rồi đấy, đừng nhắc nữa có được không?
Trần Tây An ngồi một mình ở ghế phụ, cúi đầu dùng điện thoại nói chuyện với Dương Giang. Anh ta cũng đã vào một công ty mới, đang công tác bên ngoài, nói rằng hai ngày nữa sẽ về, bảo Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất ra ngoài ăn cơm.
Có lẽ anh sẽ đắc tội rất nhiều lãnh đạo, cuối cùng người thiệt thòi vẫn là anh. Chẳng qua Trần Tây An cảm thấy không phải lo lắng, tính cách của anh đã sớm thành hình, không phải không chịu được áp lực. Mỗi một phút kiên trì đều sẽ nhận được đền đáp xứng đáng. Trên thế giới này chắc chỉ có mình Cao Viễn mới khiến anh chịu đựng làm con lừa kéo cối xay, con ở ngoài mà không chịu đựng được là anh đi luôn. Nếu như đã có kiểu người này thì đương nhiên cũng sẽ có ông chủ tán thưởng anh.
Có lẽ chị ta đã từng rất chuyên nghiệp, nhưng hiện tại đa phần tâm tư của chị ta đều đặt ở chuyện xã giao, Tiền Tâm Nhất chỉ quan tâm tới kỹ thuật, anh không làm được những thứ ngoài chuyên ngành của mình, cũng chẳng muốn làm.
Vương Nguy khẽ cười:
Trần Tây An suy nghĩ, đưa cho Myles một đáp án rất ổn thỏa, hắn nói:
– Tiền Tâm Nhất, cậu có cảm thấy mỗi ngày tôi đều lái xe ra ngoài đưa lá trà, thẻ mua sắm cho người khác rất buồn cười không?
– Cậu ấy là một người rất kính nghiệp.
Nhưng hắn không ngờ rằng Myles lại mở miệng hỏi Tiền Tâm Nhất là người thế nào?
Myles mỉm cười nghiêng đầu qua, vẻ mặt có đôi phần bất đắc dĩ:
Vương Nguy đan hai tay vào nhau đặt lên bụng, giống như ông cụ ngồi trên chiếc ghế mây:
Trái tim Tiền Tâm Nhất run rẩy, hạt điều còn chưa kịp đút vào miệng đã rơi xuống dưới đất.
– Tôi cũng nhìn ra được điều ấy. Nhưng tôi muốn biết những thứ khác hơn, ví dụ như nhân duyên của cậu ấy ở công ty cũ, quan hệ với cấp trên có hòa hợp không, tác phong làm việc thế nào, giao tiếp với chủ đầu tư ra sao.
Đệt, chị ấy biết rồi!!! Trong lòng anh như núi rung đất chuyển. Nhìn sang dáng vẻ ung dung của Trần Tây An, anh chợt nghĩ rằng mình không nên mất bình tĩnh như vậy. Anh cúi người mò hạt điều dưới gầm bàn tối om lên, nhấc cổ tay quăng vào sọt rác.
Trong mắt anh ta có thứ gì đó rất sâu, nhưng không phải ác ý. Tiền Tâm Nhất nhớ tới đống mặt nạ và dán mắt không phù hợp với tính cách của anh ta, nháy mắt hiểu ra. Anh quay sang nhìn Trần Tây An, cả hai đều quan sát được thông tin từ trong ánh mắt đối phương: Anh ấy nhận ra rồi.
Cho dù Trần Tây An có lòng khen anh lên đến tận trời xanh thì dần dà qua ngày tháng anh cũng sẽ rơi xuống trước mặt Myles, cho nên hắn nghĩ thoáng qua rồi quyết định từ bỏ ý định ấy.
Mọi người vừa quý vừa sợ anh, quan hệ với Cao Viễn không giống cấp trên cấp giới, tác phong làm việc cứng rắn, giao tiếp với chủ đầu tư không có tính tự giác… nghe có vẻ giống như con nhím giương nanh múa vuốt.
– Có chứ, hỏi cậu có muốn sang nhóm K không?
– Cậu ấy sẽ không sang đâu.
Myles trố mắt ra nhìn, đến cả chị ta cũng chưa từng phóng khoáng như vậy. Chị ta hiểu được có lẽ Tiền Tâm Nhất không cố ý giấu giếm chuyện Trạch Nham, mà anh vốn dĩ là người như vậy.
Tiền Tâm Nhất không nghĩ ra, bỗng anh nhớ tới câu nói đùa của Trần Tây An hôm nọ. Anh cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ họng, ngừng một lát mới nói:
Trần Tây An kinh ngạc nhấc mí mắt, câu hỏi này quá đột ngột. Mỗi con người đều rất phức tạp, hắn có thể đưa ra cả trăm đáp án, quan trọng phải xem chị ta muốn nghe gì.
Nội tâm chị ta bỗng dưng thấy hoang mang và thất bại. Vào cái thưở chị ta nhỏ hơn Tiền Tâm Nhất của hiện tại một hai tuổi, cũng đã từng cắn răng chịu đựng ăn cơm kỹ thuật mà không nói một lời, chị ta đã từng làm một số chuyện… sau đó chứng minh đó chỉ là một giấc mơ không thiết thực.
– Quan hệ của hai người rất tốt, đây là chuyện tốt. Cậu biết tôi vẫn luôn hi vọng có thể kéo cậu gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi chứ. – Ánh mắt Myles dần trở nên nghiêm túc – Nhưng mà thứ cho tôi nói nhiều một câu, JMP có quy định của nó, không chung một nhóm thì đừng nên quá thân mật, lỡ như xuất hiện vấn đề tranh cãi về lợi ích, bạn của cậu có thể trở thành dáng vẻ mà đến cậu cũng không nhận ra.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất định hỏi Trần Tây An và Myles đã nói gì với nhau, nhưng e ngại có Vương Nguy ở đây, anh chỉ có thể dựa vào ghế nghỉ ngơi. Dù sao đối với những người ngày ngày chỉ ngồi văn phòng như anh thì hát Karaoke cũng là chuyện tiêu hao thể lực vô cùng nhiều, bạn cùng phòng Vương Nguy chẳng khá hơn là bao.
Chúng tôi không phải bạn bè, Trần Tây An thầm nói, em ấy biết mật mã thẻ ngân hàng của tôi, nếu như không phân biệt rõ ràng, tôi không chỉ mất đi một người bạn, tôi sẽ mất tất cả.
Myles bước đi như siêu mẫu đến gần, ngồi xuống chỗ bên cạnh Tiền Tâm Nhất, hương thơm thoang thoảng lập tức xộc vào xoang mũi anh, rất thơm song anh lại cảm thấy không quen. Anh lập tức nhấc mông nhích sang bên cạnh cm.
Dù vậy, Trần Tây An vẫn hiểu cho ý tốt của chị ta, cho nên chỉ nói một câu cảm ơn. Quay về căn phòng hỗn loạn hắn cũng không ngồi xuống chỗ bên cạnh Tiền Tâm Nhất. Vừa ngồi xuống rút điện thoại ra đã thấy người phụ nữ kia chiếm mất chỗ của hắn.
– Thật hay giả đều được, dù sao cậu cũng phải nhìn sắc mặt tôi. Mẹ kiếp, tôi thực sự quá mệt mỏi.
Sớm muộn gì thì cũng phải biết cả thôi, Tiền Tâm Nhất nghĩ, nhưng hễ tưởng tượng đến cuộc sống và công việc sau này sẽ rối loạn, động tí thì lại bị nói “Trần Tây An nhà cậu”, nghĩ thôi anh đã muốn thở dài rồi.
Trái tim Tiền Tâm Nhất run rẩy, hạt điều còn chưa kịp đút vào miệng đã rơi xuống dưới đất.
Đệt, chị ấy biết rồi!!! Trong lòng anh như núi rung đất chuyển. Nhìn sang dáng vẻ ung dung của Trần Tây An, anh chợt nghĩ rằng mình không nên mất bình tĩnh như vậy. Anh cúi người mò hạt điều dưới gầm bàn tối om lên, nhấc cổ tay quăng vào sọt rác.
Biểu hiện né tránh quá rõ ràng, Myles vắt chân lên, liếc xéo anh một cái với vẻ không vui:
Sớm muộn gì thì cũng phải biết cả thôi, Tiền Tâm Nhất nghĩ, nhưng hễ tưởng tượng đến cuộc sống và công việc sau này sẽ rối loạn, động tí thì lại bị nói “Trần Tây An nhà cậu”, nghĩ thôi anh đã muốn thở dài rồi.
Myles bước đi như siêu mẫu đến gần, ngồi xuống chỗ bên cạnh Tiền Tâm Nhất, hương thơm thoang thoảng lập tức xộc vào xoang mũi anh, rất thơm song anh lại cảm thấy không quen. Anh lập tức nhấc mông nhích sang bên cạnh cm.
Biểu hiện né tránh quá rõ ràng, Myles vắt chân lên, liếc xéo anh một cái với vẻ không vui:
Myles trố mắt ra nhìn, đến cả chị ta cũng chưa từng phóng khoáng như vậy. Chị ta hiểu được có lẽ Tiền Tâm Nhất không cố ý giấu giếm chuyện Trạch Nham, mà anh vốn dĩ là người như vậy.
– Cậu còn hôn cả đàn ông nhóm K, tôi ngồi gần một tí không được sao?
Tiền Tâm Nhất ngồi ở nhóm F còn chưa ấm mông, chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhảy sang nhóm khác. Anh đang ngồi nghĩ xem anh Chung là ai, chợt buột miệng nói:
Khác nhau hoàn toàn thưa chị, Tiền Tâm Nhất không biết có phải chị ta đang thăm dò mình hay không:
– Em có tự nguyện đâu cơ chứ? Chị cũng thấy chuyện cười rồi đấy, đừng nhắc nữa có được không?
Myles ngả người ra sau, nhớ tới dáng vẻ trai nhà lành vừa rồi của anh mà bật cười. Chị ta thầm nghĩ, hình như mình say mất rồi cho nên mới không nhịn được hỏi vấn đề ngu ngốc ấy.
– Tiền Tâm Nhất, cậu có cảm thấy mỗi ngày tôi đều lái xe ra ngoài đưa lá trà, thẻ mua sắm cho người khác rất buồn cười không?
Tiền Tâm Nhất vẫn đang nghĩ tới chuyện bị phát hiện, bất ngờ khi bị chị ta hỏi một câu thật lòng đến vậy, hơn nữa còn gọi anh bằng cả họ lẫn tên, anh nhất thời sửng sốt.
Đôi lúc anh già mồm với Cao Viễn đã nói một số lời, đến bây giờ Trần Tây An vẫn còn nhớ rõ. Cao Viễn nói anh không biết cách tạo quan hệ với bên chủ đầu tư, anh nói càng tập trung đi tạo quan hệ thì bản vẽ càng nát, cuối cùng chẳng cần đến bản vẽ vẫn thi công, xảy ra vấn đề thì lại nói chỉ biết bám vào quan hệ không biết vẽ. Thực ra ai mà chẳng biết vẽ, chẳng qua bọn chú không muốn mà thôi.
Bởi vì ai cũng uống rượu, tất cả mọi người xếp thành hàng đứng bên đường gọi xe. Tất cả phụ nữ di hết rồi, sau đó mới tới những người đàn ông có vợ có con. Nhằm mục đích sử dụng tài nguyên với hiệu quả cao, Vương Nguy cùng đường về nên lên chung một chiếc xe taxi với hai người.
Anh thực sự rất kinh ngạc, mặc dù nơi đây ồn ào, nhưng anh chắc chắn mình không nghe nhầm, người phụ nữ khôn khéo mạnh mẽ đang hỏi có phải anh khinh thường chị ta không?
Anh nhanh chóng hồi tưởng về biểu hiện từ lúc mình đến công ty mới, cảm thấy mặc dù mình không tới mức dịu dàng như gió xuân, song cũng không đến mức lạnh lùng như gió thu thổi tung lá khô đấy chứ. Nhìn một cách tổng thể thì vẫn coi như nhẫn nhục chịu khó, tại sao tự dưng chị ta lại hỏi câu này.
– Cậu còn hôn cả đàn ông nhóm K, tôi ngồi gần một tí không được sao?
– Tôi cũng nhìn ra được điều ấy. Nhưng tôi muốn biết những thứ khác hơn, ví dụ như nhân duyên của cậu ấy ở công ty cũ, quan hệ với cấp trên có hòa hợp không, tác phong làm việc thế nào, giao tiếp với chủ đầu tư ra sao.
Tiền Tâm Nhất không nghĩ ra, bỗng anh nhớ tới câu nói đùa của Trần Tây An hôm nọ. Anh cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ họng, ngừng một lát mới nói:
– Anh Vương, anh lấy đâu ra thông tin ấy đấy, em chẳng nghe thấy bóng gió gì cả.
– Không có chuyện ấy.
– Chị Dương làm ở bếp đã nói, chị ấy là đồng hương của anh Chung.
Nói xong còn sợ chị ta không tin, còn thận trọng bổ sung thêm một câu:
Anh thực sự rất kinh ngạc, mặc dù nơi đây ồn ào, nhưng anh chắc chắn mình không nghe nhầm, người phụ nữ khôn khéo mạnh mẽ đang hỏi có phải anh khinh thường chị ta không?
– Thật đấy.
Quả thực anh không thích cách làm việc của Myles, nhưng không dám xem thường chị ta, cũng không có tư cách ấy.
Rốt cuộc chị ấy biết hay là chưa biết nhỉ?
Anh nhìn vào mắt Vương Nguy, giờ mới phát hiện đôi mắt anh ta vừa hay giấu dưới cặp kính phản chiếu ánh đèn đường, không thể nhìn thấu từ góc độ này, Tiền Tâm Nhất ngừng một lát:
Tiền Tâm Nhất biết mình đang đứng ở vị trí nào, cho nên mới không dám làm hai chuyện cùng lúc. Trước giờ anh không phải kiểu thiên tài chỉ cần học chơi chơi một chút là thoải mái nhận được điểm cao, cho nên anh bắt buộc phải nghiêm túc làm việc đâu ra đấy. Anh cố gắng hết sức cũng chỉ có thể làm tốt được một mảng kỹ thuật, bắt anh phải quan tâm tới chuyện xã giao của công ty, vậy thì chuyên ngành chính của anh sẽ qua loa sơ sài.
Myles đã cân bằng rất tốt trên chiếc bập bênh công việc, Tiền Tâm Nhất kính trọng chị ta.
Trần Tây An kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Nguy:
Mọi người vừa quý vừa sợ anh, quan hệ với Cao Viễn không giống cấp trên cấp giới, tác phong làm việc cứng rắn, giao tiếp với chủ đầu tư không có tính tự giác… nghe có vẻ giống như con nhím giương nanh múa vuốt.
Mặt Myles vẫn lạnh tanh, chẳng biết tin được bao nhiêu, im lặng một lát, chị ta bỗng thở dài một hơi rất khẽ:
Suốt khoảng thời gian khá dài, trong xe chỉ có tiếng radio mà lái xe mở. Ngay lúc Tiền Tâm Nhất sắp ngủ thiếp đi, Vương Nguy chợt nói:
– Thật hay giả đều được, dù sao cậu cũng phải nhìn sắc mặt tôi. Mẹ kiếp, tôi thực sự quá mệt mỏi.
Chúng tôi không phải bạn bè, Trần Tây An thầm nói, em ấy biết mật mã thẻ ngân hàng của tôi, nếu như không phân biệt rõ ràng, tôi không chỉ mất đi một người bạn, tôi sẽ mất tất cả.
Quả thực anh không thích cách làm việc của Myles, nhưng không dám xem thường chị ta, cũng không có tư cách ấy.
Tiền Tâm Nhất: ….
Tiền Tâm Nhất vẫn đang nghĩ tới chuyện bị phát hiện, bất ngờ khi bị chị ta hỏi một câu thật lòng đến vậy, hơn nữa còn gọi anh bằng cả họ lẫn tên, anh nhất thời sửng sốt.
Rốt cuộc chị ấy biết hay là chưa biết nhỉ?
Bởi vì ai cũng uống rượu, tất cả mọi người xếp thành hàng đứng bên đường gọi xe. Tất cả phụ nữ di hết rồi, sau đó mới tới những người đàn ông có vợ có con. Nhằm mục đích sử dụng tài nguyên với hiệu quả cao, Vương Nguy cùng đường về nên lên chung một chiếc xe taxi với hai người.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất định hỏi Trần Tây An và Myles đã nói gì với nhau, nhưng e ngại có Vương Nguy ở đây, anh chỉ có thể dựa vào ghế nghỉ ngơi. Dù sao đối với những người ngày ngày chỉ ngồi văn phòng như anh thì hát Karaoke cũng là chuyện tiêu hao thể lực vô cùng nhiều, bạn cùng phòng Vương Nguy chẳng khá hơn là bao.
Thứ treo lơ lửng trên đỉnh đầu cuối cùng cũng rơi xuống. Chẳng qua không phải nước lạnh như trong dự đoán mà một lời đề nghị hợp lý hóa.
Hắn có thể đảm bảo Tiền Tâm Nhất không phải gu tìm bạn trăm năm của chị ta, bởi vậy chắc chắn chị ta không muốn tìm hiểu về cuộc sống sinh hoạt của Tiền Tâm Nhất. Trần Tây An suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đáp án ở công việc, hắn đoán hai người họ đã từng có xung đột gì đó.
Trần Tây An ngồi một mình ở ghế phụ, cúi đầu dùng điện thoại nói chuyện với Dương Giang. Anh ta cũng đã vào một công ty mới, đang công tác bên ngoài, nói rằng hai ngày nữa sẽ về, bảo Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất ra ngoài ăn cơm.
Suốt khoảng thời gian khá dài, trong xe chỉ có tiếng radio mà lái xe mở. Ngay lúc Tiền Tâm Nhất sắp ngủ thiếp đi, Vương Nguy chợt nói:
Tiền Tâm Nhất: ….
Tiền Tâm Nhất cảm thấy bản thân mình phải quay cuồng trong gió mới đúng. Nhưng hai người còn lại đều vô cùng bình thường, không giật mình giống như anh, khiến anh bị biến thành người bất bình thường. Anh há miệng nói:
– Tiểu Tiền, anh Chung trong nhóm bọn anh chuẩn bị di dân, chậm nhất thì trước tháng Tư năm sau sẽ sắp xếp ổn thỏa. Cậu suy nghĩ thử xem, hay là nhảy sang nhóm K đi.
Tiền Tâm Nhất ngồi ở nhóm F còn chưa ấm mông, chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhảy sang nhóm khác. Anh đang ngồi nghĩ xem anh Chung là ai, chợt buột miệng nói:
– Hả?
– Hả?
Hết chương
Trần Tây An kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Nguy:
Myles ngả người ra sau, nhớ tới dáng vẻ trai nhà lành vừa rồi của anh mà bật cười. Chị ta thầm nghĩ, hình như mình say mất rồi cho nên mới không nhịn được hỏi vấn đề ngu ngốc ấy.
– Anh Vương, anh lấy đâu ra thông tin ấy đấy, em chẳng nghe thấy bóng gió gì cả.
Vương Nguy đan hai tay vào nhau đặt lên bụng, giống như ông cụ ngồi trên chiếc ghế mây:
– Chị Dương làm ở bếp đã nói, chị ấy là đồng hương của anh Chung.
Anh nhanh chóng hồi tưởng về biểu hiện từ lúc mình đến công ty mới, cảm thấy mặc dù mình không tới mức dịu dàng như gió xuân, song cũng không đến mức lạnh lùng như gió thu thổi tung lá khô đấy chứ. Nhìn một cách tổng thể thì vẫn coi như nhẫn nhục chịu khó, tại sao tự dưng chị ta lại hỏi câu này.
Tiền Tâm Nhất không hiểu tại sao chị làm bếp ở nhà ăn công ty lại nói những chuyện này với một người đàn ông thoạt nhìn không mấy nhiệt tình như Vương Nguy, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao Vương Nguy phải nói những điều này trong ngày hôm nay?
Anh nhìn vào mắt Vương Nguy, giờ mới phát hiện đôi mắt anh ta vừa hay giấu dưới cặp kính phản chiếu ánh đèn đường, không thể nhìn thấu từ góc độ này, Tiền Tâm Nhất ngừng một lát:
– Đây là ý của Vic ạ?
Cho dù Trần Tây An có lòng khen anh lên đến tận trời xanh thì dần dà qua ngày tháng anh cũng sẽ rơi xuống trước mặt Myles, cho nên hắn nghĩ thoáng qua rồi quyết định từ bỏ ý định ấy.
– Đây là ý của Vic ạ?
– Không phải. – Vương Nguy lắc đầu – Cá nhân anh cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.
– Cảm ơn anh Nguy.
Trong mắt anh ta có thứ gì đó rất sâu, nhưng không phải ác ý. Tiền Tâm Nhất nhớ tới đống mặt nạ và dán mắt không phù hợp với tính cách của anh ta, nháy mắt hiểu ra. Anh quay sang nhìn Trần Tây An, cả hai đều quan sát được thông tin từ trong ánh mắt đối phương: Anh ấy nhận ra rồi.
Thứ treo lơ lửng trên đỉnh đầu cuối cùng cũng rơi xuống. Chẳng qua không phải nước lạnh như trong dự đoán mà một lời đề nghị hợp lý hóa.
Thực ra Trần Tây An rất cảm kích, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người thiện ý như thế. Hắn sẽ không dán nhãn “đồng loại” lên người anh ta, từ sau khi hắn và Tiền Tâm Nhất ở bên nhau, hắn cũng không có ý đồ tìm kiếm thứ gọi là “nhóm đồng giới”, bọn họ chỉ cần sống những ngày tháng của riêng mình mà thôi.
– Cảm ơn anh Nguy.
Khác nhau hoàn toàn thưa chị, Tiền Tâm Nhất không biết có phải chị ta đang thăm dò mình hay không:
Đầu óc Tiền Tâm Nhất bị tấn công bất ngờ, bấy giờ vẫn rất hỗn loạn, kinh ngạc phát hiện ra tư duy của mình đang chạy dần về hướng Vương Nguy là đồng tính luyến ái. Chẳng lẽ đây là… “đồng chí” đầu tiên anh gặp khi đi nhầm đường lạc lối sau? Cũng có thể không phải, hay chỉ do anh ấy khá thông minh?
– … Anh không có gì muốn hỏi hay sao?
Tiền Tâm Nhất cảm thấy bản thân mình phải quay cuồng trong gió mới đúng. Nhưng hai người còn lại đều vô cùng bình thường, không giật mình giống như anh, khiến anh bị biến thành người bất bình thường. Anh há miệng nói:
– … Anh không có gì muốn hỏi hay sao?
Vương Nguy khẽ cười:
– Có chứ, hỏi cậu có muốn sang nhóm K không?
Tiền Tâm Nhất còn chưa nói gì, Trần Tây An đã tiếp lời, hắn bật cười nói:
Tiền Tâm Nhất biết mình đang đứng ở vị trí nào, cho nên mới không dám làm hai chuyện cùng lúc. Trước giờ anh không phải kiểu thiên tài chỉ cần học chơi chơi một chút là thoải mái nhận được điểm cao, cho nên anh bắt buộc phải nghiêm túc làm việc đâu ra đấy. Anh cố gắng hết sức cũng chỉ có thể làm tốt được một mảng kỹ thuật, bắt anh phải quan tâm tới chuyện xã giao của công ty, vậy thì chuyên ngành chính của anh sẽ qua loa sơ sài.
– Cậu ấy sẽ không sang đâu.
– Cảm ơn anh Nguy.– Hả?Hết chương