Cháp :
Nó chụp được cành cây gần đó, rồi đu người phóng lên. Nó thủng thỉnh đi trên cành cây mong manh đó mà như đi trên mặt đất. Con này hình như ko biết sợ là j thì phải…
_Sao mày ko nói j hết zậy?? Cứ ngồi im nhìn là sao?? – Tiên bực mình
_Nói nó cũng ko có nghe đâu, tụi bay nói chi phí calo.
_Mày là cái thằng zô tình nhất trên thế gian.
_Tao á hả?? Hồi giờ tao là zậy mà!!
Sao cái tụi này thích đấu khẩu vs nhau zậy nhỉ?? Nó đã đi xa tận km rồi mà vẫn nghe được tiếng tụi hắn cãi nhau, nhức cái đầu thiệt. đành vậy, nó đi tới chỗ khá vắng vẻ trong trường. Ko khí thật yên lặng.
Nơi này như thế vì tin đồn là ở chỗ này ngày trước có người tự tử, hằng đêm người ta nghe tiếng khóc ai oán của cô gái đã tự tử vì thất tình đó. Vì sợ ma nên ít khi có người lai vãng tới chốn này. nơi lí tưởng để học bài…
Nó đang ngồi phía sau cây sồi già, bỗng nhìn thấy bé Trang. Khoảng cách này đủ gần để nó nghe lỏm được câu chuyện, nhưng cũng đủ xa để ko ai phát hiện ra nó nghe lén…
_Cậu đừng theo tôi nữa!! – Trang bực tức chỉ vô mặt Thành
_Nhưng… Thành chỉ là… Thành thực sự thích trag. Còn đối vs anh Cường chỉ là thoáng qua thôi!!
_Cậu nói zậy mà nghe được sao?? Tôi kjnh tởm cậu thật đó!! Chỉ vì tình cảm thoáng qua vs chị Điệp mà cậu nói vs tôi như thế, thử hỏi làm sao tôi chấp nhận cậu được??
_Thành xin lỗi Trang mà!! Nhưng sau khi nói ra thì Thành cảm thấy hối hận zô cùng… cho Thành…
Chát… cái tát nảy đom đóm dành cho Thành… Trang thấy thật kjnh tởm con người này, đã theo nó suốt năm trời, zậy mà chỉ vì tình cảm thoáng qua vs DIệp đã vô tình bỏ rơi con bé. Giờ lại năn nỉ xin quay lại. Nực cười hết sức.
_Tôi nói lại lần chót, tránh xa tôi ra nếu ko anh tôi sẽ xử cậu đây!!
_Con nhỏ này, - Thành xoa má – nói nhẹ ko nghe muốn anh đây giở bạo lực hả???
Nhưng như cắt, Thành kéo tay bé Trang lại rồi đè con bé xuống. Như đã nói, nơi này vì tin đồn nhảm nên ít khi có người tới đây… dù Trang có kêu gào cỡ nào cũng ko có người tới cứu. Mặt con bé từ xanh lè chuyển sang xám ngoét… miệng cứ kêu gào la hét, vùng vẫy hòng thoát khỏi tay của thằng Thành nhưng ko thể… nước mắt con bé cứ tuôn trào ra, miệng hình như đang lẩm bẩm cái j đó…
Thành từ từ cởi nút áo của Trang ra…
cái… cái…
Bất bình trước thái độ sàm sỡ quá đáng của Thành, nó tính nhảy ra nhưng chợt khựng lại.
Anh hùng Thiên nhà ta ko biết từ đâu nhảy ra bụp cho Thành trận nên thân. Đầu tiên, cậu lên gối vào bụng Thành, tiếp theo là “liên hoàn thụi” vô lưng, sau đó nữa, cậu móc ra trong túi quần con dao bấm rách đường dài lên cổ Thành, gằn giọng
_Mày… tao đã lầm tưởng mày là người đàng hoàng nên ko nói ra… nhưng mày dám giở trò vs cô bé này, tao sẽ ko tha ày đâu. Biến đi, nếu còn dám gặp cô bé lần nữa thì đừng trách Thiên này vô tình.
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến nó bất ngờ, thằng Thiên đó ở hốc bờ tó nào chui ra zậy cà?? Còn thằng Thành nữa, lâu nay tưởng hắn là người đàng hoàng, ko ngờ lại là tên sở khanh. Thật sai lầm khi Điệp đã tin tưởng mà giao con bé Trang cho hắn…
Thằng Thành lồm cồm bò dậy chống trả, nhưng vs thực lực của nó thì ko thể nào là đối thủ của Thiên được.
_Tao đã ày cơ hội, chính mày làm mất đó nha!! Đừng trách tao!! – Thiên nhướn mày, nói nhanh.
Cậu nhấc hòn đá ở kế bên (gấp lần hòn gạch xây nhà) ném thẳng vào tay Thành cho tới khi bàn tay hắn nhuốm đầy máu, các ngón tay đó đã bị hết…
Kể ra thì cũng thấy hơi dã man thật nhưng mà đáng đời lắm. Ai bảo dám đi sàm sỡ con gái nhà người ta giữa ban ngày làm chi??
Điệp ngồi đằng sau cây sồi bụm miệng cười để ko thành tiếng. Thiên nhà ta đã ra tay nghĩa hiệp làm anh hùng cứu mĩ nhân bất đắc dĩ lần thứ rùi… hì.
_Anh Thiên… - Trang khóc thút thít
_Đừng nói j hết!! Em mau quên đi, anh đưa em lên phòng y tế!! – Thiên cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Trang. Rồi Thiên bế con bé lên (như hoàng tử bế công chúa í), gương mặt đau khổ… nhìn thấy khuôn mặt đó, nó dám cá là Thiên đã thích nhỏ Trang rùi…
Ngồi thêm lúc nữa, nó cũng chạy lên phòng y tế xem tình hình con bé Trang như thế nào… chắc con nhỏ sock lắm.
Nó nhìn vào trong qua khe cửa đang hé mở. Cô y tá đi đâu mất tiêu rồi, trong đó chỉ còn Thiên và Trang.
Cậu vuốt nhẹ lên khuôn mặt đáng yêu đang sợ sệt của cô bé, thì thầm
_Anh xin lỗi vì đã ko tới sớm hơn… anh xin lỗi vì đã để em phải sợ hãi… anh xin lỗi…
Hình như lần này Thiên ko phải là “anh hùng cứu mĩ nhân bất đắc dĩ” mà đúng là anh hùng thực sự… có lẽ Thiên đi theo Trang chăng??
Nó bất giác mỉm cười, khép nhẹ cánh cửa lại rồi đi lên lớp.
…
_Có chuyện j mà cứ cười tủm tỉm zậy?? - hắn hích vai nó
_Hì, nhà ta chắc sắp có đám cưới…
Nghe tới “đám cưới”, tự nhiên mặt mày hắn đỏ ửng lên. Chắc hắn tưởng nó đang nói về hắn vs nó đây mà.
_Đa… đam… đám cưới j chứ?? - hắn lắp bắp
_Hì, là đám cưới bé Trang đó… - nó ko để ý tới thái độ của hắn
_Thì ra!! Mà cưới ai??
_Thì thằng…
_Thằng Thành hả?? Ko đời nào… tôi ko chấp nhận thằng đó làm em rể đâu!! - hắn nhảy vô
_Điên à, tôi chưa nói hết mà!! Là thằng Thiên đó!! Hí hí (giống ngựa kêu quá)
_Thằng Thiên?? Tại sao, hồi giờ có thấy tụi nó kết nhau đâu??
_Từ từ rồi cũng sẽ biết!! – nó vẫn mơ màng.
…
Tan học, Trang vẫn còn ngủ chưa dậy. Thiên thì nghĩ cô bé tỉnh dậy ko thấy ai sẽ sợ hãi nên cứ ngồi đó mà cầm tay cô bé. Pó tay thiệt.
_Ông có định zề hok?? – Thư bước vô – mà con nhỏ bị sao zậy???
_Ko sao!! Chừng nào Trang tỉnh tui sẽ zề. Bà zới Điệp về trước đi.
_Ờ… - Thư gật đầu, mặt thoáng buồn.
Nó nhăn nhó khi suốt dọc đường Thư ko chịu nói lời nào hết. Thật ko giống vs Thư ngày thường chút nào.
_Nè bà sao zậy??
_Tui hok sao!! Chỉ hơi mệt thui…
_Chết thật!! Để tui đưa bà zìa.
_Hok sao, tui muốn đi mình. Bà zìa trước yk… - giọng Thư trầm hẳn, nghe như có cái j nghèn nghẹn ở cổ.
_Ờ, vậy bà cẩn thận đi!! – nó nheo mắt
Thư đi rồi, nó rảo bước mình trên đường.
“Tưởng chị khờ hả em?? Tui thừa biết bà thích thằng Thiên rùi, nhưng mà ko được đâu… bà mà thích nó thì chỉ có bà đau khổ thôi!! Haizz, đứa là em gái đứa là bạn thân… khó xử quá”
…
_Chị!! – bé Trang mệt mỏi bước vào phòng nó.
_Sao zậy em?? – nó giả bộ hỏi nhưng trong lòng thừa biết con bé muốn nói j rồi.
_Em… em… hức hức…
_Ngoan nào, nín đi. Kể chị nghe đã có chuyện j?? Đứa nào bắt nạt em?
_Em… thằng Thành… nó… nó dám sàm sỡ em… hức hức… huhhh
_Nó dám zậy sao?? Thôi nín đi mai chị dần nó cho!! – nó ôm con bé vào lòng.
_Ko sao, anh Thiên đánh nó rồi. Nhưng em tức lắm…
_Thôi em… nó chưa làm j là may rồi!! – nó buột miệng
_Em chưa nói sao chị biết???
_À… ờ… chị… - nó gãi đầu - chị lỡ nhìn thấy
_Hì, nhìn thấy mà lỡ chị??
_Hờ… mà thôi!! Hình như em định nói chuyện j nữa chứ ko phải chỉ chuyện đó ko đúng ko??
_Dạ. Như chị thấy đó, anh Thiên xông ra cứu em làm em cảm kích lắm lắm.
_”Cảm kích”??? _Dạ… em… thực ra em… em thích ảnh lâu rồi!! Mà em hok dám nói!
_Hồi nào??
_Cái hồi ảnh bắt cóc em í. Hình như lúc đó em bị tiếng sét ái tình luôn sao í, cứ nhớ tới ảnh hoài à… nhưng mà ảnh lạnh lùng quá em ko dám nói…
_hahahah… - nó cười nắc nẻ - hớ hớ, hay đó. Rồi sao nữa??
_Rồi lúc mà em cặp vs Thành đó, em cố tình làm zậy để thăm dò tình cảm của ảnh dành cho em. Nhưng ảnh lại ko phản ứng j, có lẽ ảnh chỉ coi em là em gái của bạn của chị thôi…
_Hơ hơ… khục khục… - nó ko thể nhịn nổi nữa bèn cười như con điên.
_Chị kì quá… tự nhiên cười em!!! – con bé giận dỗi
_Hì, thôi chị hok cười nữa… mà em làm zậy hok ăn thua đâu… thằng đó nó sĩ diện cao lắm. Giờ cho dù nó có thích em đi nữa mà thấy em đã có bạn trai rùi thì nó cũng sẽ im lặng chứ ko lên tiếng đâu… em làm zậy là bậy hết sức
_Giờ em phải làm sao chị??
_Zầy đi, ngày mai tan học, em đợi nó ở cổng trường đi. Chị kêu nó ra cho em, rùi tùy em xử lí.
_Chị này kì quá, lỡ ảnh ko thích em thì sao??
_Yên tâm. Có chị đây mà…
…
Vừa ms tới lớp, nó đã nhảy tót qua lớp bên cạnh tìm Thiên.
Tụi nó xuống căn teen ngồi nói chuyện.
_Có chuyện j zậy??
_Thì… ông thích bé Trang hử??
_Ừ. Rùi sao? - Mặt Thiên đanh lại. Chắc cậu tưởng nó định trêu chọc cậu đây mà.
_Ờ thì… zầy, ông tỏ tình vs nó đi!!
_Thôi ko được. Chuyện hôm qua còn làm cô bé sock lắm.
_Sr nha, nhưng mà tui hiểu nó hơn ông. Chuyện hôm qua tui cũng thấy hết từ đầu tới cuối. Ông cứ làm theo lời tui đi. Có j tui chịu
_Bà nhớ nha!! Chuyện này ko thành là tui giết bà.
_Ừ…
Tan học, Trang đứng ngoài cổng chờ Thiên theo lời dặn của nó.
Thiên từ trên lớp đã nhìn thấy cô bé. Cậu nhanh chóng thu xếp sách vở chạy ra ngoài, nhưng bị Thư kéo lại.
_J đây?? – Thiên nhăn nhó
_Tui có chuyện cần nói vs ông…
_Có chuyện j?? Nói luôn đi tui bận lắm.
_Chắc ông cũng biết, tui thích ông.
_Đúng, tui biết nhưng tui ko thể đáp lại. Tui thích người khác.
_Tại sao chứ?? Tui gặp ông trước… tui thích ông trước… mà ôg lại dành tình cảm cho con bé đó??
_Trang hả?? Thì tự nhiên tui bị sét đánh trúng thôi!! Ko có j nữa thì tui đi đây.
Thiên là vậy đó. Ko muốn dây dưa về tình cảm vs bất cứ ai cả. Ko thích thì nhất định sẽ nói ko thích, chứ ko chần chừ nhưng những kẻ khác. Tính tình Thiên thẳng như ruột ngựa vậy… tuy thế cũng tốt nhưng cũng chính vì vậy mà Thiên đã làm ko biết bao nhiêu cô gái phải khóc thảm thiết vì thích mình nhưng bị từ chối cách thẳng thừng…
_Ông đừng đi… hãy ở lại đây đi… tui xin ông mà… - Thư khóc nức lên
_Tui ko thể… Trang đang chờ tui phải đi rồi. Xin lỗi bà.
Thiên nói bằng vẻ mặt đau khổ rồi chạy mất. Thư khụy xuống… ko ngờ là bạn thân lâu như thế mà Thiên cũng ko có tình cảm đặc biệt vs Thư… cô ko cam tâm… cô ms là người gặp Thiên trước… và cô là người đã thích Thiên trước… con bé đi từ đâu ra mà dám cướp Thiên của cô?? Ko được…