Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Cố Nam Hề cảm thấy Phó Dĩ Diệu chính là kiểu mặc đồ vào thì trông văn nhã nghiêm túc, cởi đồ ra thì không bằng cầm thú.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần kỳ nghỉ này sẽ làm chuyện đó với anh rồi. Nhưng ở phương diện này, nhu cầu của anh thực sự cao quá tưởng tượng của cô.
Sau khi bị anh lật qua lật lại làm mấy lần, Cố Nam Hề tức giận, bất mãn nhìn về phía người đàn ông vừa được thỏa mãn kia.
Cô tỏ vẻ có lòng mà không có sức, mềm mại hỏi anh: “Phó Dĩ Diệu! Anh không sợ tinh tẫn nhân vong à?”
Tình triều trong mắt anh vẫn chưa tan, đôi mắt bình thường trông có vẻ bạc tình giờ đây lại nóng rực, anh cúi đầu nhìn cô: “Có muốn kiểm tra chút xem tinh anh có tẫn không?”
Cố Nam Hề bị anh nói cho nghẹn, sợ hãi thấp giọng: “Không cần.”
Cô sợ mình chết trước anh.
Trên giường bừa bộn đại biểu cho trận kích tình vừa rồi rất kịch liệt, cô nhắm mắt lại. Cũng may kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi, nếu không cô cũng có chút chịu không nổi sự đòi hỏi vô độ này của người đàn ông.
Sau khi tắm rửa xong, cô lại thấy tin nhắn của Phạm Uyển Uyển gửi đến, trợn tròn mắt.
Lôi kéo Phó Dĩ Diệu hỏi: “Phạm Uyển Uyển sắp kết hôn với anh trai của Mạn Mạn à?”
Phó Dĩ Diệu cũng mới nhận được thiệp mời của Dư Thần, chẳng qua anh rất bình tĩnh tự nhiên, không nóng không lạnh trả lời: “Chắc là vậy.”
“Sao lại đột nhiên thế? Đến một chút dấu hiệu cũng không có mà sao lại nhanh thế nhỉ? Không phải có thai rồi mới kết hôn chứ?”
Giọng điệu của anh vẫn như vậy, trả lời cô: “Không biết.”
“Anh bình thường không phải có quan hệ rất tốt với anh của Mạn Mạn à?”
“Tốt đến mức vợ cậu ta có thai cũng báo với anh à?”
Nghe có chút kỳ quái.
Cố Nam Hề bỗng dưng ngồi dậy, chỉ là đứng lên quá nhanh cũng bởi vì mới hoan triều xong mà cơ thể có chút tê dại.
Mặt cô ửng đỏ, lại nhịn không được mà lườm kẻ đầu sỏ kia.
Phó Dĩ Diệu lấy một cái gối đặt sau lưng cô: “Tự làm tình làm tội.”
“Em bị thế này là vì ai hả?”
Phó Dĩ Diệu: “Bởi vì em vừa có tài vừa có sắc.”
Cố Nam Hề: “…”
Được rồi, cũng không thể trách anh.
Dù sao cô cũng là người được hưởng lợi.
Cố Nam Hề lại hỏi Phó Dĩ Diệu: “Vậy hẳn là anh phải biết vì sao anh của Mạn Mạn lại cưới Phạm Uyển Uyển chứ? Trong số thiên kim danh viện trong vòng, cô ấy cũng đâu phải sự lựa chọn tốt. Nhất là mới đó cô ấy và hôn phu trước còn làm loạn cả lên, nói khó nghe chút thì cũng được xem là bê bối, cùng nhà họ Dư là môn không đăng hộ không đối. Có chút không đúng nha.”
“Em đây là lo cho Dư Thần hay lo cho chị em tốt của em đây?”
Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên nhìn Phó Dĩ Diệu, sau đó cười giảo hoạt: “Anh Phó, chẳng lẽ anh ghen với anh trai của Mạn Mạn à?”
Phó Dĩ Diệu lạnh như băng lườm cô.
Cố Nam Hề lấy lòng ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu nói: “Thắt lưng em đau, anh xoa cho em đi.”
Một giây sau, cô liền cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông, chầm chậm xoa bóp phần eo của cô, cô nở nụ cười xán lạn nhìn anh.
Phó Dĩ Diệu: “Phạm gia tuy kém thua Dư gia một khoảng lớn, xem như tương lai có xung đột thì cũng là nhà họ Dư nắm được nhà họ Phạm. Quyền chủ động cũng nắm trong tay, với lại Phạm Uyển Uyển cũng là người hiểu chuyện, sẽ không gây phiền toái gì cho Dư Thần. Ở hai phương diện này mà nói thì Phạm Uyển Uyển đúng là đối tượng lý tưởng để kết hôn.”
Nghe Phó Dĩ Diệu phân tích như thế, Cố Nam Hề không khỏi có chút kích động.
Người khác ao ước xuất thân của họ cũng chỉ là muốn hưởng thụ quyền lợi nên phải thực hiện nghĩa vụ tương ứng. Thông gia cũng là một quan hệ trục lợi mà thôi.
Cố Nam Hề có chút nghi ngờ hỏi: “Nếu như em không kết hôn với anh. Anh sẽ lấy người khác à?”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô một chút. Dưới ánh đèn, hàng mi xinh đẹp cong cong rũ xuống nhưng hơi run rẩy, nói rõ cô vẫn có chút khẩn trương.
“Thôi vậy. Anh cũng không cần trả lời em, em cũng không muốn biết.”
“Sẽ không lấy ai cả.”
Sau một phút, Cố Nam Hề nghe thấy được câu trả lời trầm thấp của anh.
Cô bỗng dưng ngẩng đầu liền gặp ngay ánh mắt của anh đang nhìn cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, kiên định nói: “Bởi vì em nhất định phải gả cho anh.”
Cố Nam Hề giật mình, sau đó khinh thường cười lạnh: “Anh dựa vào đâu mà chắc chắn như thế?”
“Dựa vào…” Anh hơi kéo dài âm cuối, trong đó xem lẫn chút cười cợt chậm rãi nói “Em bây giờ đang nằm trên giường của anh, mặc anh muốn gì được nấy.”
Cố Nam Hề: “Em thật chẳng thể nhìn ra bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ ở trên người anh.”
“Là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, vợ chồng chúng ta ân ái là hợp pháp, chẳng có liên quan gì đến lễ nghĩa liêm sỉ cả.”
Cố Nam Hề: “…”
Luận về độ đàn hồi của da mặt, cô chẳng thể bằng anh.
Quay về Ôn Thành, Phó Dĩ Diệu lại vùi đầu vào công việc.
Cố Nam Hề lại bị Phạm Uyển Uyển lôi vào tham gia các hạng mục chuẩn bị cho hôn lễ của cô nàng.
Nói đến người khó chịu với cái hôn sự này nhất thì phải kể đến Dư Mạn Mạn.
Cô ấy từ đầu cảm thấy Phạm Uyển Uyển rất ngứa mắt. Bây giờ thì hay rồi, lắc mình một cái, cô nàng lại trở thành chị dâu của cô ấy luôn rồi.
Đây là chuyện quái gì vậy?
Mà hết lần này đến lần khác anh trai cô còn bảo cô đến giúp Phạm Uyển Uyển làm này làm kia, cô nàng có yêu cầu gì cũng phải đáp ứng hết.
Đúng là làm cô ấy tức điên lên.
Thiết kế trang sức lúc trước Phạm Uyển Uyển nhờ Cố Nam Hề thiết kế cho mình bây giờ đã có thành phẩm. Hôm nay, cô bảo Cố Nam Hề xem giúp xem có vấn đề gì nữa không.
Dư Mạn Mạn tức giận đến thở phì phò: “Đây không phải đồ làm chuẩn bị cho lúc cô đính ước với hôn phu trước à? Sao bây giờ cùng anh trai tôi kết hôn vẫn dùng bộ này?”
Phạm Uyển Uyển nhìn sang cô ấy: “Thế nhưng tôi thích bộ này, hơn nữa còn là Nam Hề thiết kế mà.”
“Cô đây không phải là đánh vào mặt anh trai tôi à? Ai cho cô cái dũng khí đó?”
Phạm Uyển Uyển liếc nhìn cô một cái giống như cố ý chọc giận cô nàng, nói nói cười cười: “Anh cô để cô đến không phải để khoa tay múa chân với tôi nha, là đáp ứng với các yêu cầu của tôi mà. Nghe hiểu ý chứ?”bg-ssp-{height:px}
“Người phụ nữ này! Đúng là cầm lông gà mà tưởng mũi tên à!”
“Mạn Mạn! Cô tốt nhất nên thích nghi với thân phận chị dâu này của tôi đi, khỏi phải làm bản thân tức giận.”
Phạm Uyển Uyển chính là bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi khiến Dư Mạn Mạn càng tức.
Anh trai cô bị mù à? Sao lại cưới người này chứ?
Cố Nam Hề nghiệm thu thành phẩm. Trên cơ bản đều phù hợp với yêu cầu bản thiết kế của cô, mở miệng nói: “Cô chắc chắn muốn dùng bộ này à?”
Cái này mặc dù là cô thiết kế nhưng Dư Mạn Mạn nói cũng không sai. Cái này dù sao cũng là đồ đính hôn với người trước, tình cảnh cũng không dễ nhìn.
Phạm Uyển Uyển ngắm nghĩa đồ trang sức sáng chói, ung dung trả lời: “Dư Thần nói thích bộ này. Tôi cũng thích. Đã thế còn tiết kiệm tiền thay nhà họ Dư mà.”
“Nhà tôi có tiền, không cần cô lo.”
“Vậy giữ lại làm hồi môn cho cô đi.”
Dư Mạn Mạn: “…”
Dư Mạn Mạn: “Mình đi toilet!”
Cố Nam Hề nhìn Phạm Uyển Uyển, cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi: “Cô sẽ không hối hận về quyết định này chứ?”
Với quan hệ của các cô, căn bản không cần cô quản đến việc này. Nhưng cô từng thấy qua bộ dạng chật vật của Phạm Uyển Uyển, không biết thế nào nhưng lại có thêm vào phần đồng tình với cô ấy.
Phạm Uyển Uyển nhẹ nhàng nói: “Đây là điều bao người cầu còn không được. Sao tôi phải hối hận?”
“Kết hôn là chuyện cả một đời, chẳng lẽ không nên suy nghĩ chút sao? Thật sự cũng đâu cần vội vàng như thế?”
Phạm Uyển Uyển nhìn Cố Nam Hề, trong mắt có chút tự giễu: “Nam Hề! Không phải ai cũng may mắn như cô, có thể tự chủ được chuyện hôn nhân đại sự của mình. Mà lại cô cũng rõ tính của tôi rồi đấy, mặt mũi còn quan trọng hơn cả. Tôi gả cho Dư Thần không chỉ có thể kéo tôi ra khỏi căn nhà kia, mà còn khiến những người xem thường tôi lúc trước có tức cũng phải nuốt xuống.”
Có thể vì chuẩn bị chuyện kết hôn của Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu nên Hai nhà Phó – Cố gần đây cũng không có hoạt động du lịch gì.
Bữa tối hôm nay tổ chức tại Phó gia, Cố Chi Sâm và Phó Bách Nghiệp tự tay xuống bếp.
Cố Nam Hề sinh ra và lớn lên trong môi trường này, vì vậy yêu cầu đối với nửa kia của mình cũng rất cao.
Cô dùng chân đá đá Phó Dĩ Diệu, sau đó dùng ánh mắt ám chỉ phía phòng bếp, mở miệng nói: “Anh không đi học mấy chiêu à?”
Phó Dĩ Diệu: “Em ngược lại là được một tấc lại muốn thêm một thước ấy nhỉ?”
Cố Nam Hề khẽ nâng cằm, kiêu căng nói: “Em nói cho anh biết, nuôi em gái và nuôi vợ không giống nhau đâu nhé! Phải tinh thông tất cả.”
“Á, vậy giờ anh còn có cơ hội hối hận không?”
Cố Nam Hề đứng lên ồn ào: “Mọi người chú ý! Mọi người chú ý! Phó Dĩ Diệu muốn đào hôn!”
Thẩm Ấu Kỳ và Tô Ôn Du bên này cùng cười, đứng dậy rời xa chiến trường.
Phó Dĩ Diệu ngẩng đầu lên cười với ý tứ sâu xa: “Đến đây.”
“Anh cũng hối hận rồi! Em có ngốc đâu mà còn đưa người đến cửa cho anh chà đạp.”
Phó Dĩ Diệu nắm lấy mắt cá chân cô kéo về phía trước, thân thể cô đứng không vững ngã vào lòng anh.
“Thế này không phải là đưa mình đến cửa rồi sao?”
Cố Nam Hề trừng mắt hờn dỗi anh: “Bây giờ em hối hận rồi.”
Phó Dĩ Diệu vuốt ve đôi môi cô, cười cười, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Muốn hối hận? Nằm mơ đi.
Bởi vì phòng khách nên Cố Nam Hề bị hành động to gan này của anh dọa sợ. Đôi mắt to trừng lớn, quên mất cả phản kháng.
Lúc đầy Phó Dĩ Diệu chỉ định lướt qua cho đỡ nghiện nhưng tiếc là chỉ hôn bên ngoài còn chưa đủ, thừa dịp cô đang ngu ngơ mà tiến nhanh vào.
Trận bóng trên TV đang đến hồi kích động, tiếng tivi hoàn toàn che lại tiếng hôn mờ ám của hai người.
Mãi đến Khi Phó Dĩ Diệu có phản ứng, Cố Nam Hề mới như từ trong mộng tỉnh lại, che miệng đỏ mặt chất vấn anh: “Có phải anh điên rồi không hả?”
Bởi vì nụ hôn nồng nhiệt này khiến hô hấp của anh trở nên rối loạn, dừng một chút rồi trả lời: “Bọn họ không thấy đâu.”
Ghế salon vừa vặn che lị tầm nhìn, anh đã suy nghĩ chu toàn rồi.
Cố Nam Hề: “Vậy cũng không được.”
Phó Dĩ Diệu: “Nói một đằng mà cơ thể phản ứng một nẻo.”
“Cái gì…có ý gì?”
“Em đoán xem.”
Lúc này Phó Bách Nghiệp gọi anh qua giúp để Cố Nam Hề bối rối ngồi đó.
Nửa phút sau cô mới hiểu ra lời anh nói.
Không phải ý bảo cô ngoài miệng bảo không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật ư?
Là cô bị anh hôn đến ý thức không rõ được chưa hả??
Trách cô không có nghị lực, đáng bị xem thường.
Tức đến khóc.
Trên bàn cơm, mọi người rất tự nhiên bàn bạc chuyện hôn lễ.
Nhưng đôi bên đều không phải kiểu chuyên chế gia trưởng nên mọi người đều hỏi qua ý kiến của Cố Nam Hề.
Cố Nam Hề liền nhớ lại những lời lúc sáng Phạm Uyển Uyển nói, đúng thế hoàn toàn không có ai được may mắn như cô.
Sinh ra ở Cố gia, sau đó gả đến Phó gia.
Cố Nam hề cười yếu ớt nói: “Thật ra con sao cũng được, mọi người xem đó rồi lo liệu là được.”
Tô Ôn Du lập tức lên tiếng phản đối: “Không thể thế được! Kết hôn là chuyện đại sự cả đời. Nhất định phải làm đến mức con cảm thấy hài lòng nhất mới được.”
Phó Dĩ Diệu: “Đúng thế, em có yêu cầu gì thì cứ nói ra.”
Người đàn ông đến cầu hôn cô cũng chưa từng làm qua sao có quyền nói điều này chứ?
Nghĩ đến đây, cô liền có chút uể oải.
Ai mà không phải một tiểu công chúa thích lễ nghi chứ?