Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Qua tết, thời tiết Ôn Thành cũng dần trở nên ấm áp.
Váy cưới được định chế của Phạm Uyển Uyên cũng đã về. Dư Mạn Mạn một mình đi cùng cô nàng thì chê buồn chán, còn tức nữa nên gọi Cố Nam Hề đi cùng.
Chỉ là tâm trạng của Cố Nam Hề cũng không được vui.
Hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, Dư Mạn Mạn nhìn biểu tình này của cô thì tức đến nắm chặt tay, mở miệng nói: “Nếu muốn nghi thức cảm thì cứ nói thẳng với anh Phó của cậu ấy. Với trình độ sủng cậu của anh ấy, còn không đồng ý mà đi làm à?”
Cố Nam Hề chọc chọc tay, mày cũng cau lại tạo thành đường rãnh ở giữa: “Cậu nói xem anh ấy là người thông minh nhạy bén. Sao trong chuyện này lại đầu gỗ thế nhỉ?’
Dư Mạn Mạn: “Nói không chừng còn chuẩn bị bất ngờ cho cậu rồi đấy.”
Cố Nam Hề ngược lại cười nhạt: “Một ngày tiếng, mình ở cùng với anh ấy tiếng. Mình còn không biết anh ấy đang làm gì chắc? Kinh hỉ cái rắm.”
Phạm Uyển Uyển thử xong váy cưới cũng bắt đầu tham gia vào vấn đề này: “Phải xem trình độ lãng mạn của đàn ông đến đâu đã. Nếu anh ta có tâm thì bốn tiếng đồng hồ còn lại là đang âm thầm lên kế hoạch.”
Dư Mạn Mạn cau mày nói: “Cô là người đến cầu hôn cũng là bản thân chủ động thì có tư cách gì mà bình luận chứ?”
“Anh trai cô mặc dù chưa có cầu hôn với tôi nhưng mà người khác thì có.” Phạm Uyển Uyển nhướng mày cười làm Dư Mạn Mạn tức đến hỏng cả người.
“Anh trai tôi làm gì có để ý đến cô chứ?”
“Cô đi hỏi anh ấy xem tôi cũng không biết nữa?’
Đối với việc hai người bọn họ cứ đấu khẩu mọi lúc mọi nơi như thế, Cố Nam Hề bên này cũng đã quen rồi, mở miệng nói: “Thử xong rồi à?”
“Em phải sửa lại nhỏ hơn chút, những thứ khác thì không thành vấn đề.”
Bộ váy cưới này của Phạm Uyển Uyển là Dư Thầm mời nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài thiết kế. Dù dùng thời gian ngắn nhất để làm cho kịp nhưng vẫn đẹp đến nỗi có thể khiến Phạm Uyển Uyển tỏa sáng trong đám người.
Mặc dù Phạm Uyển Uyển nói không biết vì sao Dư Thần lại nhìn trúng cô ấy nhưng anh ta đáp ứng được lòng hư vinh của cô nàng, làm cho cô một hôn lễ hoành tráng.
Vậy mà cái tên đàn ông chó Phó Dĩ Diệu này, một chút tự giác cũng không có.
Một tuần sau, chính là hôn lễ của Phạm Uyển Uyển và Dư Thần.
Phạm Uyển Uyển dính chặt không rời ôm lấy Cố Nam Hề muốn cô làm phù dâu cho mình. Cố Nam Hề không thể từ chối được, cuối cùng cũng đành đồng ý yêu cầu của cô ấy.
Khách sạn nguy nga tráng lệ, đèn đuốc rực rỡ, hào quang tỏa ra bốn phía.
Phạm Uyển Uyển đeo lên bộ trang sức do Cố Nam Hề thiết kế, hào quang áp đảo bốn phía. Đứng dưới là ánh mắt hâm mộ của quần chúng khách mời.
Sau khi Cố Nam Hề giúp cô ấy thay hai bộ lễ phục, có chút buồn chán mà ngồi xuống bàn tiệc.
“Nam Hề! Nam Hề! Đồ trang sức mà hôm nay Uyển Uyển đeo chính là do cô tự mình thiết kế đó à?” Đám chị em hoa nhựa ngồi chung bàn bắt đầu nhao nhao lên hỏi.
Cố Nam Hề nhìn một cái, sau đó cười cười trả lời: “Đúng thế! Nhưng mà chú rể lại không hài lòng với mấy chi tiết nhỏ nên đổi mấy viên đá rồi.”
“Nếu nhìn không nhầm thì viên đá quý trên chiếc nhẫn ở ngón áp út chính là Minh Quang Chi Tinh nhỉ?”
“Ừ! Vốn dĩ tôi thiết kế cho cô ấy là dùng đá Long Tuyền Chi Nhã. Nhưng chú rể cảm thấy như thế thì không được phóng khoáng cho lắm, thế nên đổi thành Quang Minh Chi Tinh.”
Cố Nam Hề vừa dứt câu, biểu tình trên mặt mấy chị em ngồi cùng bàn tiệc bắt đầu trở nên phức tạp.
Long Tuyền Chi Nhãn đã là đá quý thượng phẩm rồi, trong đó cũng có mấy người từng tham gia đấu giá, cuối cùng đã bị thất lạc mất.
Quang Minh Chi Nhãn xuất hiện sau Long Tuyền Chi Nhãn. Sau khi được đưa ra đấu giá thì được trả giá rất cao, chỉ tiếc là chủ nhân của nó khá thần bí, không ai biết được thân phận.
Bây giờ lại nằm trên ngón áp út của Phạm Uyển Uyển, người đấu giá kia là ai thì giờ không cần nói cũng biết.
Phạm Uyển Uyển thật ra chính là vị thiên kim tiểu thư mà bọn họ xem thường nhất. Phạm gia ở vòng thượng lưu của Ôn Thành cũng thuộc hàng thấp yếu. Nhưng cha của Phạm Uyển Uyển đúng là một người quản lý khôn ngoan, mấy năm nay cũng phất lên trông thấy. Vì để củng cố địa vị mà lấy con gái mình làm vật phẩm thương mại mà đẩy đu, đã vậy còn bị trả hàng về.
Từ đó, đây chính là câu chuyện cười lớn nhất cái Ôn Thành này.
Nhưng chưa đến thời gian một tháng, chuyện phát sinh biến hóa kinh người, Dư Thầm muốn cưới cô nàng.
Như thế sao mà người ta không tức đến nghiến răng ken két cho được?
Bây giờ lại thấy quy mô hôn lễ này, mấy cô ả kia đều đố kỵ đến đỏ cả mắt.
Đúng là càng xem càng tức đến nổ ruột mà.
Cố Nam Hề cúi thấp đầu xem điện thoại, cũng không có chút ý đến sự biến hóa của bọn họ, mãi đến khi có người gọi cô.
“Nam Hề! Trước tiên, tôi rất lấy làm ngại khi làm phiền cô. Nhưng mà tôi nhìn bộ trang sức này của Uyển Uyển cũng thật sự nhịn không được. Vậy nên cô có thể thiết kế cho tôi mấy bộ được không?”
Cố Nam Hề hơi ngây người: “Cô không phải thích các nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài à? Trình độ của tôi làm gì bằng người ta.”
“Cô đừng có tự hạ thấp bản thân mình thế. Hôm nay, tôi còn đếm không nổi có bao nhiêu người bình luận về bộ trang sức của Uyển Uyển đấy. Đều là khen không ngớt miệng.”
Ai mà chẳng thích mấy lời êm tai chứ?
Cố Nam Hề nhếch khóe môi: “Ồ? Vậy à?’
Thấy có hy vọng, thái độ của người kia càng mềm dẻo hơn: ‘Tất nhiên rồi! Không chỉ mình tôi đâu. Chúng tôi đều rất thích đó! Chỉ là sợ quý nhân bận bịu thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Nam Hề! Thật ra cô có từng nghĩ sẽ mở một phòng làm việc riêng không? Thiên phú tốt như vậy không thể bỏ xó không dùng chứ.”
Cố Nam Hề: “Phòng làm việc? Tôi ngược lại chưa từng suy nghĩ đến đấy.”
“Nhưng mà tự mình mở phòng làm việc rất mệt. Tiểu Phó tổng nào nỡ đúng không?”
“Nói đến tiểu Phó tổng. Nam Hề! Cô khi nào kết hôn thế? Đến lúc đó nhất định phải mời chúng tôi đó.”
Mặc dù Cố Nam Hề không nể mặt nể mũi như Phạm Uyển Uyển nhưng ở trước đám chị em cây khế này, tất nhiên cũng sẽ nói mấy câu lấy lệ: “Tất nhiên là sẽ thông báo với mọi người rồi.”
Đám chị em kia vẫn cứ tiếp tục phun rắm cầu vồng, Cố Nam Hề cũng chả có tâm tình nghe nữa.
Tầm mắt của cô đang tìm thân ảnh của Phó Dĩ Diệu trong đám người.
Người đàn ông này, bất kể ở đâu đều nổi bật giống như hạc giữa bầy gà vậy.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay mặt lại, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Cố Nam Hề thấy vậy cúi thấp đầu.
Đúng là đẹp trai quá mức.
Đừng tưởng cô không biết hôm nay ở đây có bao nhiêu người có ý định đánh chủ ý lên người anh.
Những người con gái si tâm vọng tưởng kia ở trước mặt cô mà cũng dám nhòm ngó chồng cô, đúng là phải viết trên mặt anh mấy chữ “Tất cả đều là của Cố Nam Hề”.
Ăn uống linh đình, nâng ly cụng chén.
Cố Nam Hề dưới sự thôi thúc của đám chị em kia, rượu uống vào cũng không ít.
Đến lúc sắp tan tiệc, Phó Dĩ Diệu đi qua bên đây phát hiện mặt cô đã đỏ bừng hai mắt híp lại trông rất nguy hiểm.
Anh cúi thấp xuống bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Uống bao nhiêu rồi?”
Phó Dĩ Diệu cũng khó tránh khỏi việc bị chuốc cho một bụng rượu. Nhưng anh là người nộ liễm trầm ổn, người ngoài rất khó có thể nhìn ra tâm tình thật của anh.
Cố Nam Hề cúi đầu cụp mắt, cả đầu đều gục vào trong ngực anh, yêu kiền thấp giọng nói: “Không biết nữa.”
Đám chị em bên cạnh thấy thể thì nhao nhao nói: “Nam Hề hình như rất vui nha, ai mời cũng không từ chối.”
Phó Dĩ Diệu híp híp mắt, sau đó giơ tay ra đỡ lấy bả vai cô.
Hôm nay cô trang điểm rất tỉ mỉ, khuôn mặt yêu kiều không nhiễm bụi trần, một vẻ đẹp trong trẻo.
“Được rồi, về nhà thôi.” Phó Dĩ Diệu thấp giọng dịu dàng nói.
Quần chúng giúp trả lời: “Đi không nổi.”
“Anh bế em.”bg-ssp-{height:px}
Cố Nam Hề khép hờ mắt, giọng nói có chút tức giận: “Không cần anh bế.”
Phó Dĩ Diệu nhẫn nại mà dỗ cô: “Ngoan nào, chúng ta về nhà thôi.”
Đám chị em bên cạnh thấy vậy cũng ngây người hồi lâu. Phó Dĩ Diệu vốn là người đem lại cho người ta cảm giác người sống chớ tới gần, lãnh đạm bạc tình.
Cố Nam Hề hất tay anh ra: “Không muốn về với anh.”
Phó Dĩ Diệu dán lại gần tai cô, đè nhỏ giọng: “Tiểu Hề! Nếu như em không ngoan, anh sẽ hôn em trước mặt mọi người đấy.”
Cố Nam Hề bỗng dưng ngước mắt lên, hốc mắt cũng đỏ lên.
Rượu dường như là cái cớ để người ta muốn làm gì thì làm. Mấy hôm nay, cô không ngừng an ủi bản thân rằng không cầu hôn cũng chả sao cả. Nhưng hôm nay chứng kiến hôn lễ của Dư Thần và Phạm Uyển Uyển thì sự tủi thân của cô như bị phóng đại lên.
Thật ra cô cũng không cần màn cầu hôn kinh thiên động địa gì nhưng đến một chút biểu hiện cũng không có. Dường như anh không để ý đến cảm nhận của cô.
Lúc trước còn nói với cô rằng nếu như đối phương là một người thích hình thức thì anh sẽ đáp ứng hết thảy với người kia.
Đáy mắt cô ngập nước giống như là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cũng giống như như màn sương sớm, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Sau một lúc, cô cũng trở về được trạng thái bình thường, chỉ là hốc mắt hơi phiếm hồng, ngược lại lại có chút điềm đạm đáng yêu.
Cô không muốn khóc trước mặt nhiều người như thế.
Mất mặt thì cũng là bản thân cô mất mặt.
Cố Nam Hề đứng thẳng lên. Cô không biết bản thân đã uống bao nhiêu rượu, cũng không có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, chỉ là thấy trong lồng ngực có chút buồn buồn.
Cô chào hỏi đám chị em kia một tiếng, sau đó nói với Phó Dĩ Diệu: “Về nhà thôi.”
Phó Dĩ Diệu có thể nghe ra được sự lãnh đạm trong lời nói của cô.
Vội vội vàng vàng đi ra khỏi sảnh tiệc, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình một cái.
Anh khẽ nhíu mày đem áo khoác của mình khoác lên vai cô.
Cố Nam Hề cũng không thiểu năng tới nổi đem cơ thể mình ra đùa, kéo áo anh chặt hơn.
Chỉ là cô chưa kịp sải bước thì cả người đã bị anh bế ngang lên.
Cô hơi tức giận nhìn người đàn ông, trong trẻo mà lạnh lùng mở miệng: “Em không say, em tự đi.”
“Nếu như anh không ôm chặt em, chỉ sợ rằng vừa về đến nhà em sẽ đòi chia giường ngủ.”
“Em đúng là có quyết định này.” Cố Nam Hề thẳng thắn thừa nhận.
Người đàn ông không có chút tự giác nào không xứng đáng được ngủ cùng giường với cô.
Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Cái giọng điệu tự đại này, cô muốn ngủ chỗ nào thì anh cũng không quản được.
“Phó Dĩ Diệu! Chẳng lẽ anh còn có thể trói em lại được à?”
Thấy anh lao vào trầm tư, Cố Nam Hề nghẹn họng trân trối: “Anh thật sự đã suy nghĩ đến điều này?”
“Dù sao chúng ta cũng chưa chơi qua mà. Có thể thử xem.”
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cố Nam Hề đem lời anh vừa nói tất cả trả lại cho anh.
“Tiểu Hề, ở trên giường em không làm được gì anh đâu.”
“Anh dám ép em, ngày mai em sẽ ly hôn với anh.”
Hai chữ “ly hôn” này giống như là điều cấm kỵ của Phó Dĩ Diệu, sắc mặt của anh lập tức trầm xuống: “Tiểu Hề! Em phải biết có một số lời tuyệt đối không thể tùy tiện nói.”
“Em mặc kệ anh. Dù sao người ta cũng chả biết chúng ta đã kết hôn, lặng lẽ ly hôn cũng ổn.”
Vừa nói xong, Cố Nam Hề liều mạng giằng ra khỏi anh.
Phó Dĩ Diệu cũng không thể đối phó với kiểu tính cách cá chết lưới rách này của cô nên chỉ có thể bỏ cô xuống.
Vừa được thả tự do, Cố Nam Hề đã tiến lên đá vào bắp chân anh. Uy ực của mũi giày cao gót không thể đùa được đá vào chân anh khiến anh cũng phải bật ra tiếng rên đau đớn.
Đáy lòng cô run lên. Xúc động qua đi thì đầu óc cũng thanh tỉnh trở lại. Thế nhưng cô vẫn quật cường mím môi không nói lời nào.
Phó Dĩ Diệu bước lên trước, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Tức giận giữ trong lòng sẽ làm em càng tức. Vì thế muốn đánh cứ đánh muốn mắng cứ mắng.”
Cố Nam Hề máy móc nắm lấy vạt áo anh, tủi thân nói: “Hôm nay các cô ấy hỏi em khi nào thì kết hôn.”
“Ừ.”
“Nhưng anh cũng chưa cầu hôn qua, em cảm thấy nếu cứ thể gả đi sẽ có chút thiệt thòi.”
Được rồi, quản ai chủ động làm cái gì. Cô để ý việc này. Vậy thì cứ trực tiếp nói ra.
Giống như Mạn Mạn nói, chỉ cần cô nói ra Phó Dĩ Diệu sẽ thỏa mãn cô.
Sau đó có tiếng cười khẽ vang lên, Cố Nam Hề nóng mặt, tức giận nói: “Anh cười cái gì màcười?”
Hai tay anh nắm lấy bả vai cô, đối mặt chăm chú nhìn cô. Quang cảnh ở đây rõ ràng có chút tối nhưng mắt anh lại sáng như sao trời, tô điểm đêm đen.
Anh mở miệng nói: “Tiểu Hề! Đời này người anh sẽ không bao giờ cô phụ chính là em. Vốn dĩ là đang muốn cho em một bất ngờ thôi.”
Cái gì?
Cố Nam Hề ngẩn người, vẫn có chút khó tin, ngây ngốc hỏi: “Bất ngờ gì?”
Phó Dĩ Diệu hôn trán cô, bất mãn nói: “Chỉ có thể nói đến đây thôi. Nếu không thì còn gì là bất ngờ nữa.”
Khóe môi cô lập tức dương lên, vui vẻ hỏi anh: “Anh là chuẩn bị cầu hôn em à?”
“Anh không nói đâu.”
Cô lại níu lấy cánh tay anh, làm nũng: “Không thể tiết lộ chút sao?”
“Ngược lại cũng không phải không thể.” Phó Dĩ Diệu bắt đầu thừa nước đục thả câu.
Cố Nam Hề cong khóe môi: “Nói đi, anh có điều kiện gì?”
Anh lập tức ghé sát vào lỗ tai của cô nói gì đó, mặt cô lập tức đỏ tận mang tai.
Nhưng chỉ suy nghĩ mấy giây, cô lại lên tiếng hỏi: “Có phải em chơi trò này với anh anh sẽ tiết lộ chút không?”
“Ừ.”
Trên mặt Cố Nam Hề bày ra biểu cảm quyết anh dũng hy sinh: “Được! Anh nói được thì làm được đấy nhé.”
Phó Dĩ Diệu: “Em phải nói em mới đúng.”
“Có cái gì to tát chứ, không phải là bị người ta trói chút thôi à?”
“Nửa đường cùng đừng có mà yếu đuối hô ngừng đấy.”
Cô khẽ hất cằm, hừ lạnh nói: “Vẫn chưa chắc đâu. Anh cũng biết uy tín của em không tốt lắm mà.”
“Uổng cho mấy câu thẳng thừng hào khí lúc nãy của em quá.”
Hôm sau tỉnh lại, trên cổ tay mịn màng của Cố tiểu thư có vết máu ứ đọng. Rõ ràng đã dùng khăn lụa mềm rồi nhưng vẫn lưu lại vết tích.
Phó Dĩ Diệu chắc là đã giúp cô thoa tinh dầu xoa bóp rồi. Hương thơm nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi.
Nhưng mà tên đầu sỏ cũng không ở trên giường nữa rồi.
Cô nghĩ thế nào cũng thấy mình lỗ. Rõ ràng tối qua ở trên giường, cô mặc anh thích làm gì thì làm nhưng mà chả moi ra được tin tức gì.
Trong lúc đang ảo não, màn hình điện thoại sáng lên báo cuộc gọi đến, là Phó Dĩ Diệu.