Thấy Lăng Phong thần sắc mê mẩn, Lục Phi Nhi khó có thể áp chế lửa giận trong lòng, quát:
- Tiểu phong tử, ngươi nhìn cái gì?"
Lăng Phong chấn động, nói:
- Không, không có gì, ta, là ta rất thích sư tỷ."
Quỷ mới tin lời ngươi? Lục Phi Nhi cười lạnh nói:
- Thật không, ta xem ra ngươi còn muốn thứ khác."
- Còn có thứ khác?!" Lăng Phong cặp mắt sáng quắc chằm chằm nhìn vào bộ ngực cao vút của Lục Phi Nhi, nói:
- Sư tỷ, ngực của tỷ rất đẹp, ta muốn, muốn hôn." Nói xong cũng không đợi Lục Phi Nhi có đồng ý hay không đã nhào tới, đem Lục Phi Nhi đặt ở trên thạch bích, miệng mở rộng ra, hướng về cặp nhũ phong của nàng cắn xuống.
- A…ngươi, bại hoại!" Lục Phi Nhi dụng hết sức đẩy ra, thế nhưng Lăng Phong vẫn trơ như một ngọn núi, cảm giác được Lăng Phong mút nút thật là thư sướng, nàng bất giác a một tiếng, âm thanh rên rỉ vô cùng tiêu hồn thực cốt.
Bên ngoài trời vẫn sấm sét ầm ầm, mưa như thác đổ, trong hoàn cảnh như vậy tuyệt đối sẽ không có ai lên núi quấy rầy bọn họ. Chỉ thấy Lăng Phong đẩy mỹ thiếu nữ Lục Phi Nhi kiều mỵ, thuần khiết dán vào tường, lột bỏ y phục của nàng, say sưa thưởng thức búp hoa hấp dẫn như ảo mộng. Lục Phi Nhi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, từ phản kháng lúc đầu dần dần chuyển thành hưởng thụ, một tia xuân tình hiện lên trên khuôn mặt, lộ ra vẻ khoan khoái thư sướng, cảm giác được Lăng Phong chinh phục thật là vô cùng ảo diệu.
Khi bàn tay Lăng Phong lướt xuống dưới, muốn cởi bỏ nội khố của mỹ thiếu nữ, thì Lục Phi Nhi còn giữ lại một tia thanh tỉnh vội nắm lấy tay hắn, nói:
- Sư đệ, không được, chúng ta không thể như vậy…"
Lăng Phong lúc này kích động đến mười con trâu cũng không thể kéo lại, nói:
- Ta mặc kệ, sư tỷ, ta thích tỷ." Nói rồi liền nhoài đầu tới, miệng lập tức dán chặt lên hai cánh môi đỏ hồng ướt át đang muốn nói của nàng.
Lăng phong dụng môi phong kín miệng Lục Phi Nhi, tận hưởng hương thơm ngọt ngào, thiếu niên tình hoài hỏa nhiệt bừng bừng khiến cho tiểu sư tỷ Lục Phi Nhi ứng đối vô lực, mặc ý để Lăng Phong mút nút, nàng rõ ràng cảm giác được bàn tay Lăng phong đang từ từ tiến vào nội khố của mình…
Đang khi đôi nam nữ quên đi tất cả, chuyên tâm ăn vụng trái cấm thì, đột nhiên "Oanh…" một tiếng sét giáng xuống, tưởng như đem Ngọc Nữ phong chẻ ra làm đôi vậy.
Lục Phi Nhi nghe tiếng sét thật lớn đánh xuống, lập tức thanh tỉnh lại, đẩy mạnh Lăng phong ra, nói:
- Sư đệ, không thể như vậy…" Nàng vừa nói, vừa sửa sang lại y phục trên người mình.
Lăng Phong vẫn còn tiếc nuối ôm lấy nàng, nhưng Lục Phi Nhi lại trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi thật sự không nghe lời ta sao?"
- Sư tỷ, ta…ta yêu tỷ, chẳng lẽ là không đúng sao?" Lăng Phong vô cùng thành thực nói.
Lục Phi Nhi nhìn ánh mắt Lăng Phong chân thành, tức giận bất giác đều tan biến hết, ôn nhu nói:
- Sư đệ, nếu ngươi yêu ta, cố gắng đợi thêm ba năm nữa, chờ ngươi học nghệ đại thành, ta sẽ gả cho ngươi."
Lăng phong vừa nghe, cực kỳ hưng phấn nói:
- Sư tỷ, tỷ nói thật chứ?"
Lục Phi Nhi gật đầu:
- Nhưng mẫu thân cũng nói qua, nữ hài tử trước khi xuất giá, không thể tùy tiện cho nam nhân được. Sư đệ, dù sao ta sớm muộn cũng là người của ngươi, ngươi cứ nhẫn nại, dụng tâm học võ cho tốt."
Lăng Phong chẳng ngờ Lục Phi Nhi lại có tư tưởng bảo thủ như thế, bất quá nói lại, nàng thật ra vẫn là thiếu nữ chưa thành niên, cho dù võ công cao tới đâu, cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, không thể so với nha đầu Tử Lăng, mình thích cái gì, đều cho mình cái ấy.
Lục Phi Nhi nói:
- Sư đệ, chỉ cần ngươi thật tâm đối với ta, ngày sau ngươi có cưới tiểu thiếp, ta cũng sẽ không phản đối. Nhưng ngươi nhất định phải thật tình yêu ta…"
- Sư tỷ, ta nhất định yêu tỷ cả đời, suốt đời, trọn đời." Lăng Phong nghe xong thì một trận vui mừng, nắm chặt lấy ngọc thủ của Lục Phi Nhi, trong lòng không có nửa điểm tạp niệm, chỉ cảm thấy Lục Phi Nhi đối với mình thật tốt.
Nhìn Lăng Phong, Lục Phi Nhi trong lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, nhưng lại xen lẫn một tia ưu sầu, nói:
- Sư đệ, qua hôm nay, ta không thể lên núi gặp ngươi nữa rồi, ngươi nhất định phải cố gắng bảo trọng, khổ luyện võ công."
- Sư tỷ, tại sao?!" Lăng Phong không hiểu hỏi.
Lục Phi Nhi đáp:
- Vừa rồi ta không phải đã nói rồi sao? Thật ra là ta gạt mẫu thân lên đây gặp ngươi. Mẫu thân phát hiện chuyện ta đưa cơm, liền cấm ta không được lên núi. Còn phái người canh gác ở dưới chân Ngọc Nữ phong, ngoại trừ bá bá câm, không ai có thể lên núi cả. Hôm nay bởi vì mưa to, đệ tử canh gác đều tránh mưa, ta mới có cơ hội đi lên. Bất quá mẫu thân dám chắc sẽ biết, sau này ta còn muốn lên núi, nhất định là không có khả năng."
Lăng Phong hiểu rõ ngọn nguồn, đối với một tấm chân tình của Lục Phi Nhi, càng thêm cảm động nói:
- Sư tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ ở nơi này chăm chỉ luyện tập, sớm ngày học nghệ hữu thành, cưới tỷ làm vợ."
Lục Phi Nhi nghe Lăng Phong nói như vậy, cả mặt đều đỏ hồng lên, ngượng ngùng nói:
- Ngươi đó, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện này, làm sao có thể luyện công cho tốt?"
Lăng phong hắc hắc cười nói:
- Ai bảo sư tỷ mê người như vậy, khiến ta mất hồn mất vía rồi."
Lục Phi Nhi nói:
- Ngươi đó, thật là công tử ca nhi, miệng lưỡi trơn tru, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu cô nương bị ngươi lừa gạt nữa."
Lăng Phong nhìn bên ngoài mưa to vần vũ, nói:
- Sư tỷ, cơn mưa này phỏng chừng đến tối cũng chưa có tạnh."
Lục Phi Nhi nhìn trời, gật đầu nói:
- Nếu như vậy, ta, ta hôm nay ngủ lại chỗ này. Sáng mai mới xuống núi…"
- Thật chứ?!" Lăng Phong trong lòng nhất thời kinh hỉ nói.
Lục Phi Nhi trừng mắt với Lăng Phong một cái, nói:
- Ngươi cao hứng cái gì?
Ta đã nói trước rồi, ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất. Không cho ngươi động tay động chân với ta, bằng không sau này ta sẽ không để ý tới ngươi nữa, càng không thèm gả cho ngươi."
Lăng Phong hắc hắc cười nói:
- Sư tỷ, tỷ coi phu quân tương lai là cái gì chứ, tỷ cứ yên tâm, ta sẽ nghe lời. Nhưng là có tỷ ở bên cạnh, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi, đây chính là chuyện đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên đời."
- Miệng lưỡi ba hoa…" Lục Phi Nhi mắng một câu, tiếp theo cũng không nói nữa. Hơn nữa lại lẳng lặng ngồi xuống cạnh đống lửa, ngơ ngẩn xuất thần.
- Tiểu phong tử, ta đánh mất thức ăn của ngươi, đêm nay ngươi nhất định đói bụng."
Lăng Phong sững sờ, nghĩ thầm dù mình không đói, Lục Phi Nhi nhất định là sẽ đói. Chợt nhớ đến cái gì, lập tức mừng rỡ nói:
- Sư tỷ, ta có cái ăn, tỷ chờ ta." Nói rồi, cởi bỏ áo ngoài, chỉ lưu lại một cái khố trên người.
- Ngươi…ngươi cởi y phục làm gì?" Lục Phi Nhi vô cùng kinh hoảng nói.
Lăng Phong cười hắc hắc đáp:
- Bên ngoài trời mưa rất to, ta không thể cứ mặc y phục như thế mà ra ngoài tìm đồ ăn được, tỷ chờ ta." Nói rồi nhảy ra khỏi động, lao vào cơn mưa tầm tã phóng đi.
- Sư đệ, ngươi phải cẩn thận!!" Lục Phi Nhi không biết hắn đi tìm cái gì ăn, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Lăng Phong chạy đến con suối giữa lưng núi, thì ra là hắn muốn bắt cá. Nếu dựa vào võ công lúc trước, đừng nói là bắt cá, chỉ cứ thế này dầm mưa nửa khắc, tất sẽ sinh bệnh. Nhưng lúc này hắn đã thoát thai hoán cốt, xuống suối bắt cá so với lên cây hái quả còn muốn dễ dàng hơn, chưa tới nửa nén nhang thời gian, Lăng Phong đã bắt được hơn mười con cá to.
Khi Lăng Phong đem cá quay trở lại sơn động, Lục Phi Nhi vô cùng cao hứng hoa tay múa chân hoan hô, lại không quên tìm một chiếc khăn sạch lau người cho Lăng Phong.
Cảm nhận được sự ôn nhu của Lục Phi Nhi, Lăng Phong trong lòng như say, khi người ta cô độc, rất dễ cảm thụ ôn tình như vậy. Càng huống chi lúc này là tình chàng ý thiếp, ấm áp lãng mạn, chỉ có nam nữ hữu tình mới có thể lĩnh hội được sâu sắc nhất.
Mưa vẫn rơi không ngừng, chỉ là vẫn không thể ngăn được mùi cá nướng thơm phức bốc lên. Hai người đều đói bụng, thế nên ăn đều cảm thấy rất ngon, Lục Phi Nhi giống như tiểu cô nương, khen không dứt miệng, thậm chí còn tỏ ra sau này mỗi ngày đều muốn ăn cá nướng do Lăng Phong làm.
Trời đã hoàng hôn, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt, y phục của Lục Phi Nhi cũng đã khô ráo, nàng liền lấy ra thay lại, thế nhưng vì trời không tạnh, nàng cũng không còn cách nào hơn là từ bỏ ý định xuống núi.
Sơn động diện bích trên Ngọc Nữ phong, lần đầu tiên có cô nam quả nữ trú lại qua đêm.
Trên giường đá có chiếu, chăn mền, gối đầu, nên dành cho Lục Phi Nhi, Lăng Phong tìm một ít cỏ khô rải xuống đất, lại lấy hai bộ y phục gấp lại làm gối rồi ngả lưng nằm xuống, chăn cũng không có, bởi vì chỉ có một cái chăn, đương nhiên là để cho Lục Phi Nhi rồi.
Hai người nói chuyện rất nhiều, trong lòng suy nghĩ cái gì đều nói ra cả, nhưng là một cỗ chân tình, thủy chung cũng không nhiều lời. Lăng Phong từ miệng Lục Phi Nhi cũng biết được tình hình Hoa sơn bây giờ, Lục Thừa Thiên cùng Hà Vĩ Thu xuống núi tiếp tục truy bắt Cửu Vĩ Hồ, Đàm Uyển Phượng cùng Tạ Lâm Lan ở lại Hoa sơn phụ giúp sư nương xử lý công việc. Vương Bỉnh Hạo còn đang diện bích, su phụ thì vẫn như trước bế quan tu luyện, coi sư nương như là không khí, sư nương thật ra so với quả phụ cũng không khác nhau là mấy.
- Sư tỷ, ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa." Lăng Phong nghe tiếng mưa bên ngoài, tỏ ra rất là thoải mái.
Thật ra Lăng Phong sớm đi nằm cũng là có nguyên nhân, từ khi lên núi diện bích tới nay, đã rất lâu không có khai trai (xxx) rồi, không có Tử Lăng cuộc sống thật khó chịu. Nhất là tu luyện Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh, như thế quả thực là trí mạng. Hơn nữa Lục Phi Nhi phát dục đã là phi thường thành thục, Lăng Phong cả người đều thấy ngứa ngáy, nhìn Lục Phi Nhi mà trong lòng chộn rộn. Hắn thậm chí cảm giác được phía dưới mình đã cứng ngắc, nếu không nằm xuống che dấu đi thì thật xấu hổ, hắn thật sự không biết phỉa làm sao bây giờ.
Lục Phi Nhi cũng là một trận thấp thỏm, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, lại là trong sơn động qua đêm, nàng chính là lần đầu tiên gặp phải. May mà Lăng Phong cũng coi như chính nhân quân tử, hơn nữa cũng đã hứa với mình rồi, bằng không mình cũng không biết phải làm sao bây giờ? Nếu Lăng Phong sắc đảm bằng trời muốn lên giường nằm, mình có thể cự tuyệt hắn không? Lục Phi Nhi nghĩ tới đây, tim bỗng đập thình thịch, nếu không phải trời tối, Lăng Phong nhất định sẽ thấy được khuôn mặt nàng đang đỏ bừng, cực kỳ mê người.
Hai người trong lòng đều có quỷ, ai cũng không lên tiếng. Tiếng mưa vẫn rơi lộp bộp, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng sấm nổ ùng oàng, hai người quay lưng đối nhau, ai cũng không ngủ được.
Lục Phi Nhi nhìn thạch bích trong sơn động, nói:
- Tiểu phong tử, ngươi một mình ở chỗ này, không khó chịu sao?"
Lăng Phong nghĩ thầm, cái này còn phải nói, bằng không sao gọi là thụ phạt?
Vì vậy "ừm" một tiếng đáp, lại hỏi:
- Bất quá tối nay lại rất vui vẻ, tiểu sư tỷ, cám ơn tỷ."
- A?!" Lục Phi Nhi kinh ngạc một tiếng, sau đó liền hỏi:
- Tiểu phong tử, ngươi cám ơn ta cái gì?"
Lăng Phong thành khẩn nói:
- Cảm tạ tỷ đối với ta tốt như vậy, cảm tạ tỷ cho ta hy vọng."
- Ta cho ngươi hy vọng?" Lục Phi Nhi ngạc nhiên hỏi.
Lăng Phong gật đầu nói:
- Nếu không có tỷ, ta ở Hoa sơn tập võ xem như vô vị rồi, nhưng bây giờ lại khác, ta đã có lý tưởng cùng mục tiêu, ta phải làm tốt nhất, xuất sắc nhất, như thế mới có thể cưới tỷ làm vợ."
- Tiểu phong tử…" Lục Phi Nhi có chút cảm động, nói:
- Ngươi, ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?"
- Ừm." Lăng Phong tiếp tục gật đầu.
Lục Phi Nhi nói:
- Xuất sắc nhất là để vì, vì ta sao?" Sao ngươi không nghĩ đến trên giang hồ dương danh lập vạn, làm đại anh hùng? Hay là võ lâm minh chủ cái gì đó?"
- Không, thật ra thấy sư nương, ta hiểu được sư phụ làm võ lâm minh chủ dã thất bại rồi." Lăng Phong cảm thán nói.
Lục Phi Nhi cả kinh, hỏi:
- Tại sao? Cha ta chính là đương kim võ lâm minh chủ, là đại anh hùng mọi người đều kính sợ!"
Lăng Phong đáp:
- Thế nhưng lại không phải là một trượng phu tốt, cũng không làm được một người cha có trách nhiệm, nếu tỷ không tin có thể đi hỏi sư nương, bây giờ sư nương so với quả phụ có khác gì nhau?"
Lục Phi Nhi chính là vẫn không thể tiếp nhận tư tưởng của Lăng Phong, nói:
- Đồng ý, nhưng là nam tử hán đại trượng phu nên lấy sự nghiệp làm trọng."
Lăng Phong lắc đầu, nói:
- Đời người bất quá không đầy trăm năm, cho dù có là thiên hạ đệ nhất, võ lâm minh chủ thì thế nào? Sống không mang theo, chết chẳng mang theo, thực sự khiến cho người ta sống có ý nghĩa, là ái, là cùng người mình yêu sống đến bạc đầu, cùng nhau ngắm ánh mặt trời ngũ sắc, ánh dương chiều tà…còn như công danh lợi lộc, đơn giản chỉ là khói mây thoáng qua mà thôi.
- Tiểu phong tử, ngươi, ngươi ý nghĩ thật kỳ quái." Lục Phi Nhi chính là vẫn chưa thể tiếp nhận tư tưởng vô vi này, theo nàng, là nam nhân thì phải có đại sự nghiệp gì đó. Cái này cúng khó trách, nàng còn chưa nếm qua hạnh phúc của nữ nhân, một nữ nhân chỉ có trải qua hạnh phúc, mới có thể hiểu được chân ái khả quý đến mức nào.
Lăng Phong không muốn làm võ lâm minh chủ, cũng không muốn làm thiên hạ đệ nhất nhân, càng không nghĩ đến thành tựu cái gì là đại nghiệp…
Nếu nói trên đời này, còn có dục vọng gì đó, thì đó chính là nữ nhân. Nếu làm võ lâm minh chủ có thể hưởng thụ tất cả mỹ nữ, có lẽ hắn sẽ đi liều mạng; nếu làm thiên hạ đệ nhất nhân có thể khiến cho nữ nhân thiên hạ quy phục, hắn cũng sẽ xông vào nước sôi lửa bỏng…
Đúng vậy, dục vọng trong đời này của Lăng Phong, chỉ có nữ nhân mà thôi.