Kiều Kiều Sư Nương

chương 31: long phượng chi hoan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài mưa rơi tầm tã, gió núi mang theo hơi nước lùa vào sơn động, khiến cho Lăng Phong một trận lạnh run, nhất thời phát ra tiếng "hắt xì".

Lục Phi Nhi cũng không có ngủ, nghe thấy lăng Phong hắt hơi, quan tâm nói:

- Bên ngoài mưa to gió lớn, nếu không ngươi cứ lên giường nằm đi, ở dưới đất rất lạnh."

Lăng Phong nói:

- Không có gì."

Lục Phi Nhi nói:

- Tiểu phong tử, ta cho ngươi biết, ta là vì lo cho ngươi, ngươi lại sợ người khác đàm tiếu sao? Thật ra ở chỗ này, không ai biết chúng ta ở cùng nhau, vả lại, dù sao cũng là cô nam quả nữ ở chung rồi, người ta có nói thế nào thì cứ để mặc họ đi."

Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, mình còn không hào sảng bằng cô nương nhà người ta, rõ thật là uất ức, vì vậy lắc đầu nói:

- Tiểu sư tỷ, ta, ta sợ mình không nhịn được…"

Lục Phi Nhi sững sờ, thẹn thùng đỏ bừng mặt, may mà trời mưa đêm tối, người khác không thể nhìn thấy, bằng không thật là xấu hổ chết mất. "Ngươi, ngươi nhịn không được cái gì?"

Lăng Phong thầm nghĩ cô không không phải kẻ ngốc đó chứ? Dù sao cũng nói ra rồi, chi bằng cứ tiếp tục, liền dứt khoát nói thẳng:

- Ta là sợ nhịn không được sớm động phòng với tỷ." Nói rồi lại một trận "hắt xì".

- Ngươi…" Lục Phi Nhi vừa tức vừa thẹn, thế nhưng nghe thấy Lăng Phong hắt xì không ngừng, trong lòng vô cùng xót xa, ân cần nói:

- Ngươi cứ lên đi, vạn nhất bị cảm lạnh thì không tốt đâu."

Lăng Phong ngẫm lại cũng là, nằm trên đất thật sự rất lạnh, dù sao qua đêm nay Lục Phi Nhi cũng không còn được lên núi nữa rồi. Càng huống chi trong lòng mình chính là thích người ta, cần gì phải dè dặt, vì vậy lập tức trèo lên giường đá.

Lục Phi Nhi nằm sát vào phía trong một chút, nhường cho Lăng Phong phần lớn chiếc giường. Thật ra giường đá này cũng không lớn cho lắm, một người thì có thể, chứ hai người nằm trên đó, muốn không tiếp xúc tuyệt sẽ không có khả năng.

Nằm xuống giường, Lăng Phong lập tức ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt len vào mũi, trong đó còn xen lẫn hương thơm đặc thù của xử nữ, không cần phải nói, nhất định là từ trên người Lục Phi Nhi phát ra rồi.

Mùi hương thơm ngát, lại cực kỳ hấp dẫn, Lăng Phong nhịn không được bắt đầu ảo tưởng.

Lăng Phong không khỏi nhớ tới sư nương, nhớ tới Tạ Lâm Lan, Đàm Uyển Phượng, đương nhiên không thể thiếu Tử Lăng. Nếu Lục Phi Nhi là Tử Lăng, vậy đêm nay nhất định là đêm biểu diễn xx, khiến cho mỗi ngóc ngách trên giường đều lưu lại dấu vết ái ân.

Trên người Tử Lăng cũng có một mùi hương thơm ngát, thế nhưng lại không giống với mùi hương của Lục Phi Nhi, nàng càng giống như là hoa đào, Lăng Phong rất thích hương thơm nữ nhân, trước kia ôm Tử Lăng trên giường, hắn đều chan chứa xx, sau đó là quay cuồng. Rất khoái nhạc, cũng rất ân ái.

Lúc này mình cùng Lục Phi Nhi mặc dù nằm chung một giường, nhưng lại là quay lưng vào nhau, loại tình huống này rất là quái dị, Lăng Phong nhất thời cũng cảm thấy không quen. Bởi vì từ khi hắn hiểu chuyện nam nữ tới nay, chỉ cần là nam nữ nằm chung một giường, thì nhất định không tránh được phải sung sướng một phen. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, hắn là sắc lang. Một người dâm đãng có tâm đại sắc lang.

Nhưng Lục Phi Nhi đã từng trịnh trọng cảnh cáo hắn, dưới tình huống như vậy, Lăng Phong không thể lấy thân phạm hiểm, dù sao Hoa sơn mỹ nữ còn rất nhiều, vả lại Lục Phi Nhi cũng chỉ là vừa mới lớn, đến khi thành thục cần một khoảng thời gian nữa. Mình không cần phải nóng lòng ăn đậu hủ non như vậy, có khi đậu hủ nóng, lại bị phỏng mồm.

Nếu đã không thể "ăn", Lăng Phong chỉ có thể trong lòng mặc niệm, chánh thức một lần làm Liễu Hạ Huệ, lắng tai nghe tiếng mưa bên ngoài, nghĩ tới Tiêu dao tâm pháp, càng ngày càng cảm thấy mơ hồ. Lúc đầu còn nghe được tiếng gó tiếng mưa, thậm chí cả tiếng thở có phần gấp gáp của Lục Phi Nhi, nhưng qua không lâu, có lẽ do thực sự mệt mỏi, âm thanh bên ngoài đều dần dần biến mất, Lăng Phong đã tiến vào trong mộng…"

Trong mộng mỹ nữ quây quần, hơn nữa đều là cấm kỵ, sư nương, kế mẫu, Đàm Uyển Phượng, Tạ Lâm Lan, còn có Tử Lăng, tất nhiên cả mỹ nữ bên cạnh Lục Phi Nhi nữa…trong mộng xuân quang vô hạn, Lăng Phong vô cùng điên cuồng, trên người bảy tám mỹ nhân ngư mà hoạt động như thoi đưa, lên xuống nhấp nhô, tạo thành vô vàn đóa hoa sóng.

Trong mộng tươi đẹp biết bao nhiêu, Lăng Phong thật hy vọng mãi mãi cứ như thế này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại…

- Tiểu phong tử, ngươi….ngươi tỉnh mau ~ ~"

Đang khi Lăng Phong nhập mộng hưởng thụ xuân quang, thì Lục Phi Nhi lại hung ác nắm lấy cánh tay hắn, lay lay kéo kéo, khiến cho Lăng Phong hoàn toàn tỉnh lại.

Vừa mở mắt, Lăng Phong lập tức phát hiện trong lòng mình đang ôm một nữ nhân, đây chẳng phải Lục Phi Nhi sao?

- A ~ ~" Lăng Phong chỉ cảm thấy đầu "Ong" một tiếng, cúi xuống nhìn lại người mình, vẫn tốt, mặc dù phía dưới có phồng lên một chút, nhưng quần vẫn còn mặc, chứng minh không có phát sinh quan hệ luyến ái gì, lập tức thở phào một tiếng.

Lại quay sang nhìn Lục Phi Nhi, nàng trên người mặc dù vẫn mặc y phục, nhưng trước ngực đã bị mình mở toang, cặp nhũ phong vừa mới phát dục gần như lộ cả ra ngoài, nhìn không ra niên kỷ nàng còn nhỏ mà diệu đào lại mê người như vậy, thật khiến cho người ta nhịn không được muốn nhảy tới cắn một miếng.

Lục Phi Nhi chính là đang trong thời kỳ phát dục, da thịt trắng nõn mềm mịn, đường cong lả lướt mê người, Lăng Phong chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ tiểu phúc truyền ra, không cần nhìn cũng biết là hạ khố đã căng phồng lên rồi, nam nhân sinh lý vỗn có đặc điểm là rất cường thịnh, hơn nữa lại trải qua kích thích mãnh liệt như vậy, không cương cứng mới là lạ, trừ phi là liệt dương.

Bất quá nói lại, lúc này nhìn kỹ, Lục Phi Nhi thật là mê ngươi, loại mê người như là câu dẫn người ta phạm tội vậy.

Lục Phi Nhi không phải Tử Lăng, mặc dù phương tâm nàng đã thầm hứa, thế nhưng hiện tại vẫn chưa phải là nữ nhân của mình. Không thể ăn, đây chính là chuyện thống khổ nhất, dù sao Lăng Phong cũng không phải là chính nhân quân tử gì.

Bởi thế, Lăng Phong trong đầu dục niệm chợt lóe, thế nhưng lập tức lại bị lý trí lấn át ngay, hắn giơ cánh tay phải lên, "Bốp" một tiếng tự vả vào má mình, sau đó cưỡng bách ánh mắt dời khỏi người Lục Phi Nhi.

- Tiểu sư tỷ, xin lỗi, đã mạo phạm tỷ." Lăng Phong nói, mặc dù hắn rốt cuộc không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể hiểu được đại khái, nhất định là xuân mộng phát quá thành hỏa, kết quả là đem Lục Phi Nhi biến thành mỹ nhân trong mộng.

Lục Phi Nhi chỉnh lại y phục của mình, cúi đầu ngượng ngùng nói:

- Ngươi…ngươi nhất định là nằm mơ rồi."

- Ừm?!" Lăng Phong trong lòng nhủ thầm, dục vọng gì đó thực sự là không tốt, rất dễ khiến cho người ta tẩu hỏa nhập ma. Bất quá Lục Phi Nhi cũng không có trách cứ mình mạo phạm, như thế ngược lại khiến Lăng Phong rất bất ngờ. Cho nên áy náy nói:

- Sư tỷ, bằng không ta cứ xuống đất nằm."

Lục Phi Nhi ngăn:

- Không được, bây giờ cũng sắp đến gà gáy rồi, không lâu nữa trời sẽ sáng…"

Bên ngoài mưa đã ngớt rất nhiều, nhưng vẫn còn rả rích không ngừng.

Ngoài sơn động một vùng ẩm ướt, Lăng Phong lúc này phát giác đũng quần mình cũng là một mảnh ướt át, thì ra vừa rồi đã di tinh. Không biết khi nãy mình đã xâm phạm Lục Phi Nhi như thế nào, mặc dù không có chính thức thân mật ân ái, nhưng có thể dám chắc ôm ấp, vuốt ve là không sai. Thấy Lục Phi Nhi khuôn mặt đỏ bừng, nhất định là một trận xúc động, nói không chừng đã đánh động xuân tâm của nàng rồi.

Dưới khố ướt sũng, Lăng Phong làm sao có thể an tâm ngủ được, khó chịu đến chết, thế nhưng sơn động lại không có phòng, không có bình phong, mình làm sao có thể thay quần?

- Tiểu sư tỷ…" Lăng Phong nhỏ giọng kêu.

- Tiểu phong tử, chuyện gì?"

- Ta…ta muốn thay y phục một chút, tỷ, tỷ không ngại chứ?" Lăng Phong có chút không tự nhiên nói.

- Tiểu phong tử, ngươi, ngươi tại sao phải thay y phục?" Lục Phi Nhi có điểm không rõ, đang ngủ ngon, Lăng Phong lại muốn thay y phục làm gì?

- Ta, ta…" Lăng Phong không biết nói như thế nào, chỉ đành chống chế:

- Trời mưa làm y phục của ta bị ướt…"

- A!?" Lục Phi Nhi nhất thời kinh hãi, hỏi:

- Ngươi, ngươi ra ngoài khi nào vậy?"

Lăng Phong vô cùng lúng túng, úp mở trả lời qua loa:

- Là mộng du đi ra ngoài." Nói rồi cầm một cái nội khố cùng một cái quần tới vách sơn động, Lục Phi Nhi cũng xoay người đi.

Lăng Phong rất nhanh đã thay ra cái quần ướt, thế nhưng dưới đũng vẫn còn cảm thấy dính dính, rất là khó chịu, hơn nữa lại phát ra mùi ngai ngái, hắn muốn tới bờ suối rửa sạch, thế nhưng trời vẫn còn đang mưa, chỉ có thể thay quần mà thôi.

Lục Phi Nhi bị Lăng Phong náo loạn như vậy, cũng không thể ngủ được, đành ngồi ở trên giường, khuôn mặt vẫn còn rất đỏ, lại càng đặc biệt mê người. Lục Phi Nhi chẳng ngờ Lăng Phong nằm mơ ôm lấy mình, mặc dù vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy rất xấu hổ. Ngồi trên giường, nàng trong đầu thất thượng bát hạ, Lăng Phong quay sang nói chuyện, hắn nói mười câu nàng cũng không nghe vào một câu, tâm hoảng ý loạn, hai má ửng hồng.

- Tiểu sư tỷ, tỷ không ngủ nữa sao?" Lăng Phong tới gần ngồi xuống mép giường, nhìn Lục Phi Nhi hỏi.

- Ta…ta ngủ không được, chi bằng chúng ta cứ nói chuyện đi."

Lăng Phong trong lòng kinh ngạc, bây giờ cho đến hừng đông còn sớm, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân này xuân tâm bắt đầu động rồi sao?

- Ta muốn uống nước…" Lục Phi Nhi cảm thấy miệng khô khó chịu, có thể là do dục vọng bộc phát.

- Ấm nước tối qua đun vẫn còn, mặc dù không nóng, nhưng còn có thể uống được." Lăng Phong vội vàng rót cho Lục Phi Nhi một cốc, nàng uống hai ngụm rồi bỏ xuống. Bởi vì cách bàn đá bên cạnh khá xa, Lăng Phong theo bản năng muốn đưa tay đón lấy. Chẳng ngờ Lục Phi Nhi lại nhoài người lên phía trước, hai người hành động như vậy, bàn tay Lăng Phong vô tình áp lên ngực nàng.

- A…xin lỗi." Lăng Phong nhất thời mắc cỡ mặt đỏ nừng, vội vàng rụt tay trỏ lại.

Lục Phi Nhi cũng là vô cùng xấu hổ, khuôn mặt thẹn thùng vô hạn, khẽ mắng:

- Ngươi xấu."

Lăng Phong mặc dù không có nhiều nữ nhân lắm, nhưng đối với nữ nhân đánh giá như vậy vẫn còn rất hiểu rõ. Chỉ có nữ nhân khi thích ngươi, mới có thể trách ngươi bằng câu:

- Ngươi xấu."

Nghĩ tới đây, Lăng Phong toàn thân dục hỏa bừng bừng, lại cực kỳ vượng thịnh, giống như là ngồi trong lò lửa vậy, hơn nữa hạ thân rõ ràng bành trướng gia tăng, so với ham muốn trước kia hoàn toàn không cùng cấp bậc. Lăng Phong lúc này cảm giác khí lực của mình không phải bình thường, mà chính là năng lượng tích tụ lâu ngày bùng phát ra.

Lăng Phong hạ quyết tâm, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Lục Phi Nhi, nàng yếu ớt giãy giụa một chút, xoay người muốn chạy, chẳng ngờ lại thành đối diện với Lăng phong, chóp mũi chạm chóp mũi, khiến nàng xấu hổ muốn chết.

Lăng Phong khẽ nâng cằm nàng lên, thấy nàng hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn hắn, hai người cũng không nói gì, do dự một chút, Lăng Phong đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Lục Phi Nhi cảm giác hai cánh môi nóng áp lên môi mình, ư ư một tiếng, hai chân thiếu chút nữa nhũn ra. Lăng Phong gắt gao ôm lấy nàng, hôn đến say sưa thất thần. Lưỡi hắn dễ dàng tách ra hai hàm răng ngọc của Lục Phi Nhi, tìm đến chiếc lưỡi nhỏ thơm tho đùa nghịch, bộ ngực căng tròn của Lục Phi Nhi áp vào ngực Lăng Phong, rất nhanh đã hổn hển phập phồng, nàng tận hưởng tư vị tuyệt vời của nụ hôn, không tự chủ được cũng vươn lưỡi mình ra đáp lại. Hai người giống như một đôi tình nhân say sưa ôm ấp, xung quanh thời gian tưởng như ngừng lại.

Lục Phi Nhi hai tay không biết khi nào đã bá trên cổ Lăng Phong, còn Lăng phong thì nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Cuối cùng, bọn họ cũng tách ra, Lăng Phong dịu dàng nâng cằm Lục Phi Nhi lên, nói:

- Tiểu sư tỷ…" Tiếp theo mình phải nói cái gì, hắn cũng không thể thốt thành lời. Nhưng tình hình lúc này , ngươi bảo Lăng Phong buông tha mỹ nữ đang ôm trong lòng, thì dù cho có cầm đao chém hắn, hắn cũng nhất định không buông.

Nếu đã không thể buông mỹ nữ, thì chi bằng cứ tiếp tục hành động, Lăng Phong kéo Lục Phi Nhi ôm chặt vào trong ngực, cuồng nhiệt đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Lục Phi Nhi lúc đầu còn có chút phản kháng, thế nhưng chẳng được bao lâu, nàng đã hoàn toàn buông xuôi. Lăng Phong cuồng nhiệt hôn nàng, hai tay cũng không ngừng vuốt ve, trong đầu không ngừng tưởng tưởng, mình cùng Lục Phi Nhi đuổi bắt trong rừng, đùa giỡn dưới nước, bay lượn trên trời…

Khi Lăng Phong còn đang mải mê theo đuổi ảo tưởng, thì Lục Phi Nhi bất chợt ôm chầm lấy hắn, cơ thể không ngừng run rẩy. Phản ứng của nàng khiến Lăng Phong tỉnh táo trở lại, nàng rốt cục cũng có phản ứng rồi, xem ra sự kích thích của mình đã thành công.

Ôm Lục Phi Nhi trong lòng Lăng Phong mới cảm giác được, một thiếu nữ chưa đầy mười bốn tuổi cư nhiên lại có thể phát dục thành thục như vậy, chẳng lẽ nữ nhân luyện võ lại có tác dụng lớn đến thế ư?

Lục Phi Nhi ôm lấy Lăng Phong càng ngày càng chặt, Lăng Phong lại càng hiểu rõ, lúc này hoàn toàn có thể tiến vào. Làm gì bây giờ? Đem thân thể nhỏ nhắn này áp dưới hạ thân? Lăng Phong thật sự không đành lòng. Được rồi, mình chẳng phải tu luyện Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh hay sao? Có lẽ cái này sẽ giúp được Lục Phi Nhi.

Lăng Phong kéo Lục Phi Nhi lại, bảo nàng thay đổi vị trí, nằm duỗi thẳng ra, nhìn bộ dáng say sưa của nàng, nghe được thanh âm rên rỉ kiều mị, Lăng Phong nhịn không được hai tay bắt đầu loạn động.

Lúc này, từ khóe mắt Lục Phi Nhi nhỏ xuống hai giọt lệ châu, điều này làm Lăng Phong thập phần khó hiểu, cũng vô cùng khó chịu, liền nói:

- Ta…ta có phải dùng lực mạnh quá không? Hay là ta làm tỷ khó chịu?"

Lục Phi Nhi mở mắt nhìn hắn khẽ lắc đầu, nói một câu làm Lăng phong nhiệt huyết sôi trào:

- Ta, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua loại khoái lạc như này, rất thoải mái, cám ơn ngươi."

Choáng, nếu không phải Lăng Phong đầu óc còn tỉnh táo, nhất định sẽ cho rằng nàng là một nữ nhân dâm đãng, chứ không phải là tiểu sư tỷ thanh khiết của Hoa sơn chánh phái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio