Có thể do uống rượu, đêm đó Phòng Vũ nói rất nhiều.
Đại Hổ và Mắt Kính là bạn từ thuở nhỏ của Phòng Vũ, từ tiểu học đến trung học cơ sở đều là bạn cùng lớp, ba người cùng nhau lớn lên.
Năm Đại Hổ phạm tội, ngay lúc luật “nghiêm đả” được áp dụng.
Nghiêm đả là viết tắt của chiến dịch “Nghiêm nghị đả kích hoạt động phạm tội hình sự theo pháp luật” do Đặng Tiểu Bình khởi xướng vào ngày tháng năm ở Trung Quốc, nhằm trấn áp và răn đe các loại tội phạm hình sự, đặc biệt là nhóm côn đồ đang có xu thế dần lớn mạnh ở nước này (thập niên , có thể coi là thời hoàng kim của giới xã hội đen ở Trung Quốc, đặc biệt là ở Hongkong và Ma Cau).
Đại Hổ phạm tội giết người.
Người mà Đại Hổ giết là con trai của một quan chức trong chính phủ. Gã đàn ông nọ tình cờ gặp được chị của Đại Hổ ở khách sạn, chị của Đại Hổ làm nhân viên phục vụ trong khách sạn đó. Gã nhốt chị của Đại Hổ vào một căn phòng, đánh đập tàn nhẫn rồi cưỡng hiếp cô, sau đó còn nói cho cô biết gã là ai, bố của gã là ai, bảo cô kiện được thì cứ kiện, cuối cùng nghênh ngang bỏ đi.
Chị của Đại Hổ không đi làm nữa, cả người đều chìm trong trạng thái hoảng loạn, thấy người lạ là nổi điên la hét um sùm. Sau này có một hôm, chị của Đại Hổ ra ngoài, không bao giờ trở về nữa.
Bố mẹ Đại Hổ đi kiện, nhưng không có bất kỳ hồi âm nào, bọn họ đến tận nơi tìm hiểu còn bị đuổi ra khỏi cửa.
Đại Hổ đến tìm gã đàn ông kia nói cho ra lẽ, lúc đó gã ta đang lấy xe trong bãi đỗ, gã rút dao ra hăm dọa, hai người vật lộn qua lại, trong lúc sơ ý, Đại Hổ lỡ tay đâm trúng gã.
Sau khi Đại Hổ bị bắt, mọi người đều nói Đại Hổ sẽ không bị xử nặng, tòa án sẽ xem xét nguyên nhân Đại Hổ giết người khi cân nhắc mức hình phạt, rõ ràng Đại Hổ vì dân trừ hại mà.
Trước khi bị dẫn đi, Đại Hổ nói với mẹ mình, con tin trên đời này có công lý, con sẽ trở về nhanh thôi.
Kết quả phán quyết là tử hình, hơn nữa còn được liệt vào một trong những vụ tiêu biểu của nghiêm đả.
Trước khi Đại Hổ bị xử bắn, Phòng Vũ có đến gặp Đại Hổ lần cuối, Đại Hổ chỉ nói một câu: Tôi không phục.
Phòng Vũ không nói nữa, chỉ ngẩng đầu lên nốc bia, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Dương Lỗi vẫn im lặng lắng nghe.
“Trong ba người chúng tôi, Đại Hổ là người tốt bụng nhất. Thấy cụ già té ngã, cậu ấy vội chạy đến đỡ, cho dù bị người ta lừa, lần sau cậu ấy vẫn tiếp tục đỡ.”
Phòng Vũ nói.
“Cậu ấy nhặt về rất nhiều mèo, tất cả đều là mèo hoang, không những cho chúng chỗ ở mà còn lo ăn lo uống cho chúng. Có con mèo chết, cậu ấy còn rơi nước mắt. Mẹ kiếp…” Phòng Vũ cười ha ha, “Chẳng khác gì đàn bà.”
Dương Lỗi im lặng nhìn Phòng Vũ, nhịn không được giật chai bia từ bên miệng Phòng Vũ.
“Đừng uống nữa.”
“Tôi thật sự không hiểu.” Phòng Vũ say thật rồi, hắn trừng mắt nhìn Dương Lỗi.
“Cậu ấy đáng chết sao??”
Đây là một câu hỏi khó trả lời. Dương Lỗi hiểu, Phòng Vũ cũng hiểu.
“Kể từ đó tôi mới biết, công lý và chính nghĩa trên đời này chỉ nằm trong tay một vài người. Nắm đấm, dao, súng, không thể làm nên chính nghĩa.”
Phòng Vũ im lặng thật lâu, nói, rồi lại ngừng, rồi lại tiếp tục uống.
Dương Lỗi cụng chai bia của mình vào chai của Phòng Vũ. Phòng Vũ ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, Dương Lỗi nhỉn Phòng Vũ mau chóng nốc một hơi, uống cạn bia trong chai mới chịu buông xuống.
Phòng Vũ im lặng một lúc lâu.
Nương theo ánh trăng, Dương Lỗi kinh ngạc khi thấy Phòng Vũ rơi nước mắt.
Hắn ngơ ngác nhìn Phòng Vũ, không ngờ người mạnh mẽ như Phòng Vũ cũng sẽ khóc.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt tuấn tú của Phòng Vũ, phản chiếu những giọt nước mắt trên mặt Phòng Vũ. Dưới ánh trăng, những giọt nước mắt nhẫn nhịn trên gương mặt của Phòng Vũ như tia sét đánh vào lòng Dương Lỗi.
Dương Lỗi cảm thấy tim mình thắt lại.
Hắn không hề biết nhìn một người khóc lại khiến mình rung động đến thế.
“Phòng Vũ…”
Dương Lỗi thấp giọng gọi.
Phòng Vũ chợt nhận ra, vội vàng xoay mặt đi, dùng sức lau nước mắt.
“Uống đi.”
Phòng Vũ khàn khàn nói, cầm chai bia lên.
Dương Lỗi không nâng bia, hắn vươn tay khoác lên vai Phòng Vũ, kéo Phòng Vũ về phía mình.
“… Mọi chuyện qua rồi, đừng nghĩ nữa.”
Dương Lỗi nói, cố sức siết chặt cánh tay.
“Đừng nghĩ nữa, qua hết rồi…”
Phòng Vũ nhắm mắt lại, tựa lên cánh tay Dương Lỗi, lặng lẽ cầm chai bia lấp miệng mình.
Tối hôm đó, bọn họ ngồi trên sân phơi uống đến rạng sáng. Phòng Vũ uống thêm một lúc rồi ngủ mất.
Dương Lỗi vẫn ôm Phòng Vũ, Phòng Vũ hệt như một đứa trẻ say giấc.
Hôm sau Phòng Vũ hỏi Dương Lỗi, tối qua chúng ta uống đến mấy giờ?
“Tửu lượng của anh quá kém, mới vài chai đã gục, tôi bế anh về mà anh cũng không biết.”
Dương Lỗi nói.
“Về bằng cách nào?”
“Bế về chứ sao! Giống như bế con gái ấy!” Dương Lỗi nói.
“Mẹ kiếp!”
Biểu cảm của Phòng Vũ vừa xấu hổ vừa đáng yêu, Dương Lỗi nhịn không được cười ra tiếng.
Sau này bọn họ không nhắc lại đêm đó nữa.