Không biết Yến Tử Ất và người bên Tỉnh Thành thỏa thuận với nhau thế nào, Lão Ngũ của Tỉnh Thành lại bảo Ma Thổ đến trước mặt Dương Lỗi xin lỗi, sau đó còn mời cơm, mối thù này chấm dứt như thế. Yến Tử Ất cũng căn dặn Dương Lỗi không được gây sự nữa, càng không được chạy đi tìm Ma Thổ trả thù.
Nếu là trước kia, Dương Lỗi chưa chắc sẽ bỏ qua cục tức này, hắn ghét nhất là bị người ta đánh lén sau lưng, nhất định sẽ liều mạng đi trả thù. Nhưng mà bây giờ, Dương Lỗi thật sự không còn ý định đó nữa, hắn cảm thấy mấy việc đánh đánh giết giết gì đó còn chẳng thú vị bằng chui rúc trong căn hộ ở lầu tám của Phòng Vũ.
Trên lý thuyết, chuyện này đã xong xuôi, Dương Lỗi không cần đi theo Phòng Vũ nữa, nhưng Dương Lỗi vẫn chạy đi tìm Phòng Vũ như cũ.
Hiện giờ cả giới xã hội đen đều biết Dương Lỗi và Phòng Vũ rất thân thiết, ngay cả Yến Tử Ất cũng biết, Yến Tử Ất cảm thấy đây là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Còn có người làm cậu phục nữa sao?” Yến Tử Ất trêu chọc Dương Lỗi, Dương Lỗi nổi tiếng là người tâm cao khí ngạo, không để ai vào mắt.
“Lo mà học hỏi người ta đi!” Câu thứ hai của Yến Tử Ất.
“Đừng đánh không lại Phòng Vũ rồi chạy về đây khóc nhè đấy!” Yến Tử Ất thật lòng thương Dương Lỗi như em trai mình.
Dương Lỗi thì thầm nghĩ, sao hôm nay lão đại dài dòng thế nhỉ?
Phòng Vũ đưa cây đàn guitar của mình cho Dương Lỗi.
Dương Lỗi và Phòng Vũ từng đến sân tập của trường trung học Thực Nghiệm, hai người ở đó đàn vài bài, nhưng cuối cùng vẫn không chờ được anh bạn ngồi đối diện.
“Tôi dạy cho cậu không giống sao?”
Phòng Vũ nói.
“Tôi chỉ tò mò thôi, anh bạn kia trượng nghĩa lắm, anh ấy đã dạy tôi mấy buổi tối rồi.” Dương Lỗi nói. “Anh xem phim 《Tiếu ngạo giang hồ》 chưa? Tôi là Lưu Chính Phong, còn anh bạn kia là Khúc Dương, hai chúng tôi cùng sáng tác ra ca khúc 《Tiếu ngạo giang hồ》, đánh khắp thiên hạ không đối thủ!” Máu võ hiệp của Dương Lỗi lại nổi lên.
“Hình như kết cục của bọn họ không tốt lắm.” Phòng Vũ tạt gáo nước lạnh.
“Anh không hiểu đâu, đây gọi là tri âm! Biết vì sao gọi là tri âm không?” Dương Lỗi thật sự cảm thấy mình và người bạn kia chính là Bá Nha và Tử Kỳ, “Tôi và anh ấy không cần trò chuyện, chỉ cần đánh đàn là biết đối phương đang nghĩ gì!”
“Ồ, vậy anh ta nghĩ gì?” Phòng Vũ cười hỏi.
“Anh ấy nghĩ… nên hút điếu thuốc rồi.” Dương Lỗi nói. Anh bạn đàn ngồi đối diện thường hay hút thuốc.
“Ha ha ha!”
Phòng Vũ cất tiếng cười to.
Quãng thời gian đó, có một đám côn đồ từ Giang Bắc thường xuyên đến đây gây sự, cầm đầu là một người có biệt danh là Hoa Miêu, thậm chí còn nhắm vào vài khu ở Tân Giang.
Tân Giang là địa bàn của La Cửu, La Cửu bảo Phòng Vũ dẫn người đi giải quyết chuyện này.
Phòng Vũ nhanh chóng giải quyết đâu vào đấy, hơn nữa còn giải quyết rất tốt. Phòng Vũ đánh bại Hoa Miêu, đã thế còn đánh cho Hoa Miêu tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng kể từ đó trở đi, cứ cách hai ba ngày Hoa Miêu lại chạy đến phòng bida Quang Minh, vừa đến là ở lì không chịu đi, nếu Phòng Vũ không có ở đó, Hoa Miêu sẽ ngồi chờ đến khi Phòng Vũ về.
Lúc đầu người của phòng bida Quang Minh còn tưởng Hoa Miêu cố tình đến gây rối, nhưng lần nào Hoa Miêu cũng đến một mình, vừa đến là chạy đi tìm Phòng Vũ, vẻ mặt hớn hở và nhiệt tình một cách kỳ lạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Miêu, Dương Lỗi cũng giật mình không kém.
Biệt danh “Hoa Miêu” đã nói lên tất cả, tuy là một người đàn ông, nhưng từ đâu đến chân Hoa Miêu chẳng giống đàn ông chút nào.
Hoa Miêu khoảng hai mươi tuổi, tóc dài uốn gợn sóng, mặc quần jeans bó sát kiểu nữ, sau lưng đeo một cái balô chỉ con gái mới đeo, đi đường lắc tới lắc lui, giọng nói cũng eo éo.
“Ẻo lả”, “hai phai” là cách người dân Giang Hải gọi những người này. Tuy Hoa Miêu ăn mặc như vậy, nói chuyện cũng hay nũng nịu uốn éo, nhưng hắn là tên lưu manh nổi tiếng ở Giang Bắc, thuộc hạ cũng đáng gờm. Mặc dù Hoa Miêu là nhân vật dữ dằn có tiếng, nhưng mỗi khi nhắc đến hắn, mọi người đều có vẻ không được tự nhiên.
Không lâu sau, cả giới xã hội đen ở Giang Hải đều biết, Hoa Miêu quen Phòng Vũ, hắn yêu Phòng Vũ.
Ban đầu Phòng Vũ cũng không hiểu tại sao cứ hai ba ngày Hoa Miêu lại chạy tới tìm mình, tìm mình cũng chẳng có việc gì, chỉ toàn nói mấy câu vớ vẩn.
“Anh Vũ, cú đá ngày đó của anh đẹp lắm, anh làm thế nào vậy, anh dạy em được không?”
“Anh Vũ, em có hai vé xem phim nè, phim hay cực, anh đi không?”
“Anh Vũ, em không muốn ở Giang Bắc lăn lộn nữa, em theo anh được không, em chỉ phục anh thôi…”
……
Phòng Vũ cảm thấy Hoa Miêu thật sự rất phiền, nhưng lại không thể ra tay đánh người đang cười với mình, vả lại Hoa Miêu cũng chưa nói gì quá đáng, Phòng Vũ không mắng Hoa Miêu được.
“Cả ngày cậu cứ chạy đến đây rốt cuộc có chuyện gì!?”
Một ngày nọ, Phòng Vũ thật sự không nhịn được nữa, hỏi Hoa Miêu.
“Em không muốn gì cả, em chỉ muốn nhìn anh một chút thôi.”
Hoa Miêu vừa nói vừa liếc mắt đưa tình, Dương Lỗi ở bên cạnh cũng nổi hết da gà.
“……” Phòng Vũ bị Hoa Miêu nhìn đến xây xẩm mặt mày.
Dương Lỗi cảm thấy tên Hoa Miêu này không bình thường, phải nói là cực kỳ không bình thường.
Hoa Miêu nói được làm được, dẫn theo ba bốn chục thuộc hạ đến nương tựa La Cửu.
Đúng lúc La Cửu muốn mở phòng game ở Giang Bắc, đang đau đầu về vấn đề nhân sự, Hoa Miêu và nhóm thế lực ở Giang Bắc tự nguyện đến quy thuận là chuyện cầu còn không được.
Vì thế Hoa Miêu danh chính ngôn thuận trở thành thuộc hạ của Phòng Vũ, bắt đầu đi theo Phòng Vũ làm việc.
Hoa Miêu không phải có tiếng không có miếng, cũng không phải người chỉ biết làm dáng. Theo Phòng Vũ chưa bao lâu, trong mấy trận đánh nhằm khuếch trương địa bàn của La Cửu ở Giang Bắc, Hoa Miêu luôn dũng mãnh xông lên phía trước, nhờ sự liều mạng và tích cực giật dây các mối quan hệ địa phương của Hoa Miêu, Phòng Vũ không tốn chút sức nào đã giành được mấy miếng mồi ngon ở Giang Bắc, mở đường cho La Cửu khai trương phòng game một cách thuận lợi.
Sau mấy trận chiến đó, Phòng Vũ công nhận Hoa Miêu, bắt đầu thay đổi cách nhìn về Hoa Miêu, xem Hoa Miêu như anh em của mình.
Trong khoảng thời gian này, Dương Lỗi cũng rất bận rộn, Yến Tử Ất mở một công ty nhận thầu thiết kế công trình. Vào đầu thập niên , Yến Tử Ất là một trong những người nhìn xa trông rộng, đầu tư vào thị trường bất động sản sớm nhất.
Dương Lỗi ở công ty phụ giúp, Phòng Vũ bận chuyện mở rộng địa bàn ở Giang Bắc, thế nên trong khoảng thời gian này, hai người gặp nhau không nhiều, Dương Lỗi chỉ liên tục nghe được chiến tích của Phòng Vũ ở Giang Bắc.
Hôm nay Phòng Vũ trở về từ Giang Bắc, Dương Lỗi đi tìm Phòng Vũ, hai người và đám anh em thân thiết cùng nhau tụ họp ăn cơm, sau khi đám anh em ra về, cả hai quay về nhà của Phòng Vũ.
Phòng Vũ uống hơi nhiều, về đến nhà liền nửa nằm nửa ngồi trên sô pha. Thấy Phòng Vũ nằm không được thoải mái, Dương Lỗi đi qua giúp Phòng Vũ mở nút cổ áo sơmi.
Cửa bên ngoài chưa đóng bị ai đó đẩy nhẹ, có người bước vào, Dương Lỗi cũng không để ý, tưởng là anh em của Phòng Vũ về chung, tiếp tục khom người cởi nút áo sơmi cho Phòng Vũ.
“……”
Hoa Miêu nhìn bọn họ, nét mặt vừa kinh ngạc vừa tổn thương, còn có cả tức giận.
“Anh Vũ, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hoa Miêu nói. Dương Lỗi ngừng động tác, hắn cảm thấy tên Hoa Miêu này thật sự rất phiền.
“Ừ, chuyện gì?”
Phòng Vũ cử động thân thể ngồi dậy.
Hoa Miêu không thèm nhìn Dương Lỗi đang đứng bên cạnh.
“Anh Vũ, anh có biết tình cảm em dành cho anh rất đặc biệt không?”
Hoa Miêu nói.
Ánh mắt của Phòng Vũ bắt đầu tỉnh táo trở lại, Phòng Vũ liếc Hoa Miêu một cái rồi dời tầm mắt đi.
Vào thời đại đó, tuy đồng tính luyến ái chưa được phổ cập như Brokeback Mountain bây giờ, nhưng mà tâm tư của Hoa Miêu dành cho Phòng Vũ rõ như ban ngày, không hề che giấu, tất cả mọi người đều nhìn ra. Mỗi khi không cần làm việc, Phòng Vũ đều cố tình trốn tránh Hoa Miêu.
“Anh có biết em vẫn luôn thích anh không?”
Hoa Miêu nhìn thẳng vào mắt Phòng Vũ.
“……”
Phòng Vũ không biết nên nói gì, chỉ im lặng một cách lúng túng.
Dương Lỗi đứng bên cạnh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người đàn ông thổ lộ tình cảm với một người đàn ông khác, đã thế còn nói chữ “thích” kia lộ liễu như vậy.
Cảm giác của Dương Lỗi vừa quái lạ vừa phức tạp, hắn cũng bị sốc không kém.
“… Hoa Miêu, cậu về trước đi.”
Phòng Vũ nói.
“Có chuyện gì mai mốt nói sau.”
Phòng Vũ đứng lên, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Hoa Miêu.
Hoa Miêu bỗng nhiên vọt tới, nhào vào lòng Phòng Vũ, đưa tay ôm chặt Phòng Vũ.
“Anh Vũ! Em yêu anh!”
Hoa Miêu kích động hét to.
Phòng Vũ và Dương Lỗi đều ngây ngẩn cả người, lúc Phòng Vũ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Hoa Miêu đã xoay mặt Phòng Vũ qua.
Thấy miệng của Hoa Miêu chuẩn bị chạm vào Phòng Vũ, Dương Lỗi còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì nắm đấm đã vung lên, đánh Hoa Miêu ngã xuống đất.
“Mẹ nó, mày bị điên hả?!”
Dương Lỗi tức giận mắng!
Hoa Miêu đứng lên định đánh trả Dương Lỗi, nhưng lại bị Phòng Vũ níu chặt tay.
“Đủ rồi!”
“Anh Vũ, quan hệ giữa anh với nó là thế nào?”
Hai mắt Hoa Miêu nổi lửa, hắn không phải là người hiền lành gì.
“Không phải anh với nó có gì chứ??”
“Nhảm nhí!” Phòng Vũ nổi giận.
“Tâm tư của nó đối với anh cũng không đàng hoàng!” Hoa Miêu hét lên, căm tức chỉ vào Dương Lỗi. “Tao đã nhìn thấu mày rồi, Dương Lỗi, mày đừng giả bộ nữa!”
Dương Lỗi kinh ngạc, ấy vậy mà không thể thốt ra lời nào.
Hoa Miêu chạy ra ngoài.
“……” Phòng Vũ và Dương Lỗi đều cảm thấy xấu hổ.
“Sao anh lại nhận người như vậy.” Một lúc sau, Dương Lỗi mới lên tiếng.
“Bản tính của cậu ấy không xấu.”
“Anh mau nói rõ với hắn đi chứ!” Tâm trạng của Dương Lỗi cũng không tốt cho lắm.
“Được rồi.” Phòng Vũ không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Nếu Hoa Miêu đến tìm cậu, cậu đừng xuống tay nặng quá, dù sao bây giờ cậu ấy cũng là anh em của tôi.”
“Hắn xem anh là anh em sao? Vừa rồi hắn còn muốn…” Dương Lỗi không nói tiếp được.
“Cậu ấy còn nói hai chúng ta có gì nữa mà! Cậu định đánh cậu ấy tiếp sao? Cậu ấy là thế đấy! Chuyện này chấm dứt ở đây đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy sau.”
Phòng Vũ khoan dung nói.
Đêm đó Dương Lỗi không về nhà, hắn ngủ lại trên chiếc giường dây thép của Phòng Vũ. Phòng Vũ nằm bên cạnh đã ngủ say, Dương Lỗi thì nằm xem phim một mình.
Nhưng suy nghĩ của Dương Lỗi chưa từng đặt vào bộ phim.