Edit : Băng Nguyệt
Beta :
Mặc Thiên Trần thân thể nhỏ bé bị Cúc Như Khanh cao lớn cường thế đè phía dưới, cô còn thấy được giọt mưa trên tóc anh, bỏ đi những hạt mưa nhỏ, thì chính là gương mặt tuấn tú kiên quyết như sắt của anh, mắt tĩnh mịch như đem, khóe môi nhếch lên hàm chứa sự tức giận, cằm cũng khẽ nhếch lên kiêu ngạo, cô biết người đàn ông này đang ám chỉ điều gì, cô nghĩ bây giờ có giả ngu cũng không thể thay đổi được gì nữa.
“Như Khanh…” cô nhẹ nhàng gọi anh, “Chúng ta về nhà trước đi, rồi… được không?”
“không được!” Người đàn ông trực tiếp cự tuyệt.
Mặc Thiên Trần tay nhỏ bé nắm thật chặt cánh tay anh, khẩn trương nói: “đang ở ngoài đường, người ta sẽ thấy… Nếu có viên tuần tra nhìn thấy chúng ta, không phải xấu hổ chết sao? Anh dù sao cũng đại danh nhân, nếu bị truyền thông báo chí đưa tin… thì phải làm sao?”
“Bây giờ lại lo cho anh sao, vậy lúc làm chuyện bậy có nghĩ đến anh không?” Cúc Như Khanh khiển trách cô.
“Xin lỗi…” Mặc Thiên Trần đôi tay khẽ cổ anh, Cúc Như Khanh nổi danh như vậy, cô lại nhiều lần chọc giận anh, cô cũng không biết tại sao lại như thế, thật sự trong lòng cô không muốn vậy.
Cúc Như Khanh nghiêm nghị: “nói suông anh không chấp nhận, lần cuối cùng, thành ý của em!”
Mặc Thiên Trần tay vịn vào cổ anh, từtừ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, dưới ánh đèn âm thầm, cô thấy được ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ của anh, acon người này, vừa cố vừa bá đạo, lại cường thế, không chịu nhường dù chỉ một bước, bên trong miệng anh cũng có mùi vị ngọt ngào, cô nhu nhu dùng đầu lưỡi môi anh, chóp mũi cô chạm vào chóp mũi anh, hình ảnh triền miên vô cùng xinh đẹp, khiến Mặc Thiên Trần lớn gan hơn, tay nhỏ bé của cô từ cổ áo anh trượt vào, bàn tay trắng nõn khẽ chạm ngực anh.
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít của người đàn ông từ từ dồn dập, dịu dàng của cô và cường thế của anh dần dần dung hợp, anh vươn tay, bế cô lên, đặt cô ngồi lên người anh, mặc dù người ngày ngày gặp nhau, nhưng trên thực tế thời điểm cá nước thân mật là rất ít, Cúc Như Khanh cũng chưa từng gặp phải người phụ nữ nào cực kì ngu ngốc như Mặc Thiên Trần, cô chưa bao giờ hiểu chủ động lấy lòng một người đàn ông là thế nào, có phạm sai lầm cũng không biết.
Mặc Thiên Trần mở không ra nơ trên áo anh, ngón tay không còn cách nào đành từ cổ áo dời xuống, đồng thời dời đi bờ môi đang hôn anh, sau đó đôi mắt lóe sáng nhìn anh, cô phải làm sao?
Cúc Như Khanh vẫn nhìn cô, không buông bộ dáng xinh đẹp của cô ra, anh bị động hóa thành chủ động, hôn lên môi cô, không chờ Mặc Thiên Trần phản ứng, ngón tay đã nhẹ nhàng trượt vào bên trong vạt áo cô, đem áo ngực cô đẩy cao, xa nắn đôi tuyết lê xinh đẹp, lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ.
“Ừ…” Mặc Thiên Trần đôi tay nhỏ bé vịn cổ anh, tư thế ngồi mặc cho người đàn ông vỗ về chơi đùa, cô có lời muốn nói, đã bị anh nuốt luôn vào miệng, chỉ có thể mặc cho lửa nóng ngày càng bừng cháy trong cơ thể mỗi khi tay anh chạm vào, giống như lửa nóng ngày càng lan rộng, bùng cháy không ngừng.
cô và anh thật muốn ở đây làm chuyện đó sao? đang là đêm tối trời còn mưa nha! Mặc dù có tiếng mưa rơi không ngừng, thỉnh thoảng cũng có xe chạy qua, cô còn đang sợ bên ngoài, nhưng người đàn ông này lại không chút ý tứ dừng lại, ngược lại còn tiến công ngày càng mãnh liệt, cô nhẹ nhàng run rẩy, tóc trên vai nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Da cô giống như da em bé rất trơn mịn, Cúc Như Khanh phủ trong lòng bàn tay xúc cảm cực hạn, thỉnh thoảng dùng bàn tay bao lấy nơi dịu dàng của cô, thỉnh thoảng lại ve vùng bí ẩn của cô, giống như một thứ quả đang chờ đợi anh hái, loại cảm giác này không chỉ thích thị giác, mà còn khiến anh đạt tới cảnh giới chưa từng đạt đến.
không gian bít bùng, không khí khẩn trưởng, tim Mặc Thiên Trần nhảy càng ngày càng nhanh, Cúc Như Khanh hôn cũng càng ngày càng sâu, dĩ nhiên tay anh cũng càng ngày càng hư, số lần ái cùng Mặc Thiên Trần có thể đếm trên đầu ngón tay, bây giờ lại đang ở bên ngoài, cô vốn sợ, mà người đàn ông lại bắt giữ cô thật chặt, không cho cô lui đi đâu, cô bị kĩ năng cao siêu của anh chọc cho gấp liên hồi, khi anh buông bờ môi cô ra thì chỉ nghe được tiếng ngâm nga từ trong miệng cô, nó giống như một khúc nhạc du dương của đàn vĩ cầm, nhàn nhạt vọng về.
Cúc Như Khanh biết cô đã động , phàm là đàn ông đều mưu cầu danh lợi, thích mạo hiểm và thích, càng khó đạt được thì càng muốn lấy được, cứ xem như Cúc Như Khanh là người đàn ông vô cùng nghiêm chỉnh, trừ việc ở trên giường giải quyết lý, cũng chưa bao giờ làm ở bên ngoài như bây giờ, anh nghe tiếng cô động , bản thân cũng vận sức chờ phát động.
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên đấu không lại anh, đặc biệt là anh vừa cong ngón tay lên nhẹ nhàng búng lên bụng cô thì cô đã “ư…” một tiếng, sau đó cảm giác được dưới bụng có một cỗ nhiệt lượng, không tự chủ muốn khép chân, lại phát hiện ở giữa chân là tiểu huynh đệ của người đàn ông đã ngẩng cao đầu từ lúc nào.
cô nhất thời phản ứng, cũng khiến Cúc Như Khanh nhất thời thấy được, anh ôm lấy hông cô, khẽ nhấc thân thể cô lên phía trên, Mặc Thiên Trần rời đi chân anh, cô đang run rẩy muốn khép chân lại thì không ngờ người đàn ông đã cởi bỏ quần dài của cô, rơi xuống mắt cá chân.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần kinh hãi, nhìn chằm chằm đôi tuyết lê của mình cứ như thế hiện ra trong mắt người đàn ông, cái gì cũng chưa kịp làm anh đã đè cô xuống, cường ngạnh lôi ké chân cô, ngồi xuống lần nữa.
Cúc Như Khanh duỗi ngón tay, dò vào nơi thần bí của cô, một ít thủy chảy ra, khiến anh thuận lợi trượt vào…
“Trần…” Anh khàn giọng gọi cô.
“Ừ…” Mặc Thiên Trần thẹn thùng đáp lời anh.
“nói em là của anh…” một tay anh nâng cằm của cô, đặt cô vào thế đối diện với anh, mắt khát vọng dính vào người cô.
Mặc Thiên Trần cảm thấy từng tế bào cũng tản ra , rục rịch chộn rộn khắp người cô, bất giác rơi nước mắt, cô bị tất cả giác quan che lấp, căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, mở trừng mắt vô tội.
Cúc Như Khanh tức giận lại cường ngạnh nói: “Nhanh lên! nói em là của anh!”
“Em là của anh cái gì?” Mặc Thiên Trần không hiểu hỏi anh.
“Em cứ nói đi!!” Người đàn ông chợt xấu tính giật giật ngón tay.
“Ừ… ư… ưm…” Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy máu cả cơ thể đều dừng lưu động tại đây, lẳng lặng chờ đợi cảm giác run rẩy, cô cắn chặt đôi môi, không kiềm được cảm giác vui vẻ xông phá thân thể này.
“Như Khanh…”
“nói!”
Thanh âm anh nặng nề, sắp sụp đổ tại biên giới rồi, nhưng cứ phải đợi tuyên ngôn của cô.
Mặc Thiên Trần chống không lại giày vò, há miệng: “Em là người phụ nữ của anh!”
Cúc Như Khanh mặc dù hài lòng câu trả lời của cô, nhưng vẫn bá đạo nói: “nói em chỉ có thể là người phụ nữ của anh!”
Đàn ông bên cạnh Mặc Thiên Trần cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bá đạo như Cúc Như Khanh, lại khiến cô tự hỏi đàn ông có phải chỉ có loại hay không, một loại là Nhâm Thần Phong thơ ý họa, loại còn lại là Cúc Như Khanh cường thế bá đạo, cứ xem như cô ngoài miệng nói cô là người phụ nữ của anh, hay cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh, nhưng nếu trong lòng không muốn thừa nhận, anh cũng không có cách nào ép được cô đâu!
Thoáng chút chần chừ, lập tức khiến anh tức giận, “Ở trong lòng anh còn muốn người đàn ông khác, Mặc Thiên Trần, anh làm sao tha thứ cho em đây?”
“Em…” Mặc Thiên Trần như bị tạt cho gáo nước lạnh, chính là trong phút chốc gương mắt Nhâm Thần Phong có hiện lên, nhưng anh thế nào lại cũng nhìn thấy được, sóng trước chưa dừng sóng sau đã đánh, hôm nay cô phải làm thế nào mới có thể khiến anh bình thường trở lại?
Cúc Như Khanh một tay nắm hông cô, một tay thích xúc giác cô, “nói, em chỉ có thể là người phụ của anh!”
Mặc Thiên Trần không chịu nổi tiết tấu như vậy, hoảng hốt vội nói: “Em chỉ có thể là người phụ nữ của anh!”
“Cộng thêm tên của anh!” Người đàn ông hung ác nói.
“Như Khanh, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh…” Mặc Thiên Trần nghe theo.
Nhưng ngay cả như vậy, Cúc Như Khanh vẫn chưa thỏa mãn, lửa giận của anh theo đêm mưa càng ngày càng lớn, trên mặt anh thoáng hiện một nụ cười tàn khốc, “Trần, nói em muốn anh!”
Mặc Thiên Trần hoài nghi mình nghe lầm! cô kinh ngạc nhìn anh, mặc dù toàn thân cao thấp đều bị anh nhóm lửa, nhưng vẫn không ngờ anh sẽ ép cô nói như vậy, cô không muốn.
“Mau!” Anh không cho phép cô lùi bước, từng bước từng bước ép sát cô.
“Đừng… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Đừng ép em, được không?”
Cúc Như Khanh cười lạnh: “Anh ép em? Là ai muốn anh tha thứ? Ai chủ động hẹn anh ăn HeyYo!? Ai hiện tại chân tách ra ngồi trên người anh? Cái miệng nhỏ không ngừng ngâm xướng là của ai?”
Mặc Thiên Trần nước mắt lập tức tuôn trào, cắn chặt môi không nói câu nào, cô thật sự muốn có được sự tha thứ của anh, nhưng không phải là kiểu phương thức bức bách thế này, cô cũng không muốn có phản ứng, nhưng cô không khống chế được bản thân, tay của anh như có ma thuật, dời đến chỗ nào, cô liền thay đổi theo anh.
“nói mau!” Cúc Như Khanh ép cô lần nữa.
“Em không muốn anh tha thứ nữa!” Mặc Thiên Trần lập tức cả giận, muốn rời khỏi người anh, nhưng Cúc Như Khanh nắm chặt hông cô, với sức cô căn bản giãy dụa mấy cũng không thoát, vung tay thành quả đấm nhỏ bé, đấm vào ngực anh, “Buông em ra, buông em ra!”
Cúc Như Khanh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng nói ngày càng trầm thấp: “Mặc Thiên Trần, em thật không có thành ý muốn anh tha thứ cho em!”
“Nếu thành ý mà anh nói chính là lời nói nhục nhã tự ái của em, thì em cũng nói anh biết, em không có được cái mà anh gọi là thành ý đó. Còn nữa, hôm nay em tới HeyYo!, trước đó hoàn toàn không biết ý nghĩa của nó, mãi cho đến khi anh đến không lâu, em mới nghe một đôi nhân nhắc đến, nếu em sớm biết, em sẽ không mời anh ăn.” Mặc Thiên Trần bị anh chọc đến mất khống chế.
Cúc Như Khanh nặng nề hít , sau đó trầm giọng quát: “nói em muốn anh chính là bày tỏ thân em tâm em đều phải muốn anh, em lại không có quyết tâm như vậy, làm sao gọi là thành ý? Em căn bản không có quyết tâm muốn chung sống với anh, đến tận bây giờ em vẫn phân vân không dứt khoát, Mặc Thiên Trần, là người phụ nữ của Cúc Như Khanh anh, anh không cho phép em như vậy!”
“Em chưa từng muốn làm người phụ nữ của Cúc Như Khanh anh! Là anh dùng công ty Mặc thị uy hiếp em, em không thể không đồng thuận.” Mặc Thiên Trần cũng quát lên.
Cúc Như Khanh vốn sắc mặt khó coi, nay càng trở nên khó coi hơn, anh siết chặt eo cô, dùng sức nhiều hơn, như muốn đem sự cứng rắn của cô bẻ gãy, “Vậy có phải em vẫn luôn đợi Nhâm Thần Phong trở lại đúng không? Em sẽ liền muốn gả cho hắn phải không? Cho nên dù sống bên cạnh anh, em vẫn hồng hạnh xuất tường riêng tư gặp gỡ hắn, em vẫn không chút kiêng kỵ dây dưa với hắn?”
Mặc Thiên Trần giận kinh khủng: “Thần Phong anh ấy chính là cưng chiều em, em không đến cũng sẽ không mắng em, sẽ không giận em, càng không dùng thủ đoạn ép em làm chuyện em không muốn, cho dù em sai lầm, anh ấy cũng bao dung em, anh ấy chưa bao giờ khiến em phải rơi lệ, chưa bao giờ hiểu lầm em, chưa bao giờ cưỡng bách em, càng sẽ không giống như acon người này cường thủ hào đoạt…”
“Anh cường thủ hào đoạt? Giờ sẽ chân chính cho em biết thế nào là cường thủ hào đoạt!” Cúc Như Khanh nghe cô nói một hơi ưu điểm của Nhâm Thần Phong, anh trực tiếp ké khóa quần, sau đó mạnh mẽ xông vào vùng đất tiêu điều lạnh lẽo của cô…
Mặc Thiên Trần bị anh dưới cơn thịnh nộ liều mình xông vào đến đầu đụng cả mui xe, cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, lúc còn chưa hoàn hồn thì người đàn ông đã giống như motor chuyển động, lực độ cứng rắn này khiến thân thể cô thống khổ không thôi, chỉ cảm thấy đại não “ong ong” vang lên, giống như cảm giác bị vô số acon ong bay về sào.
“Cúc Như Khanh…” cô thống khổ muốn đẩy anh ra, nhưng bất đắc dĩ như châu chấu đá xe, nước mắt rơi như mưa, thân thể đau đớn, trong lòng cũng đau đớn kêu gào ùa về, vết thương chưa khép miệng, nước mắt đã dây vào, càng làm vết thương đau càng thêm đau.
Cúc Như Khanh tay vịn hông cô, nắm trong tay quyền làm chủ tuyệt đối, nước mắt cô lại càng khiến anh thêm căm tức, trầm giọng ra lệnh: “nói! nói em muốn anh!”
Mặc Thiên Trần bị anh đột nhiên chấn động không biết phải làm sao, lực độ và độ sâu của anh chỉ bình thường thôi đã khiến cô đủ sảng rồi, mà bây giờ anh lại còn đang tức giận, căn bản là phóng hỏa đốt liên thành, cô bị anh bức đến không còn đường lùi.
“Em muốn anh…” cô vừa khóc vừa nói.
“Thêm tên của anh vào!” Anh hung hăng nói, cũng hung hăng động.
“Như Khanh, em muốn anh…” cô chỉ cầu xin, hy vọng có thể sớm kết thúc sự hành hạ này.
Mặc dù cô vừa nói vừa khóc, người đàn ông vẫn thả lỏng tiết tấu, để cô có không gian dốc. Khi cảm giác vui vẻ như thủy triều mãnh liệt ập đến thì Mặc Thiên Trần bắt đầu quên mình ngâm nga…
Ngoài cửa xe chợt xuất hiện một tia sét, chiếu sáng đến mấy phần cửa xe, bên ngoài “ầm ầm” vang lên, Mặc Thiên Trần cũng bị Cúc Như Khanh đánh thẳng vào lần nữa trúng xương cột sống. Ầm ầm, ào ào, dường như khiến người ta mất đi tri giác những vẫn khát vọng…
Mưa lạnh tuôn rơi ngoài cửa xe, giống như những hạt châu nẩy lên nẩy xuống trên mui xe, phía trước kính xe “rào rào” vang lên không ngừng, còn bên trong xe nhiệt độ đang từ từấm lên, người chặt chẽ kết hợp, chỉ nghe được tiếng người đàn ông công , cùng tiếng ngâm xướng của người phụ nữ động .
không khí bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác xa, trên kính thủy tinh tràn ngập sương mù, bên ngoài căn bản không thể thấy được bên trong đang làm gì, cơn mưa tuôn rơi cũng lộ ra vẻ gấp gáp, dòng xe thưa thớt cũng vội vàng chạy qua, càng không thể nhìn thấy chiếc xe này trên dưới trước sau không ngừng chấn động.