Edit: Băng Nguyệt
Beta:
Mặc Thiên Trần rủ mái tóc đen dài như băng gấm từ trên xuống, thỉnh thoảng phất qua gương mặt tuấn tú của Cúc Như Khanh, dịu dàng và lưu luyến, nhưng lại rất giống như đòn trí mạng, hai chân trắng nõn quấn quanh hông anh thật chặt.
Cúc Như Khanh vừa nãy mất khống chế, bây giờ mới từ từ thưởng thức vẻ đẹp của cô, nếu lúc nào cô cũng như thế, nằm trong ngực anh lưu luyến mà dịu dàng, lại quấn lấy anh không chịu buông bỏ như thế, anh sao lại tức giận với cô được?
Chỉ có điều, cô mãi không chịu chủ động quấn lấy anh, chỉ thủy chung với Nhâm Thần Phong. Người đàn ông kia bỏ mặc cô, cô lại vì người đó cãi nhau với Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lại chính là Cúc Như Khanh, anh cho là phải toàn tâm toàn ý, muốn cũng phải là toàn ý toàn tâm, không được phép có nửa lời dối lừa, càng không được phép có tì vết gì.
Hai tay anh giữ chặt eo nhỏ của cô, vừa xong, anh lại nảy sinh cảm giác thương tiếc, mà cô lại nhẹ nhàng ngâm nga, khiến trong lòng anh bỗng nảy sinh cảm giác khác lạ.
“Trần, gọi tên anh…” Cúc NhưKhanh cắn cái cằm khéo léo của cô.
“Như Khanh…” Toàn thân Mặc Thiên Trần y như bắt lửa, khí nóng lan tràn xung quanh, cô nghe theo lời anh, gọi tên anh.
“Mệt không?” Anh hôn lên khóe môi cô.
“Ừ, mệt…” cô sớm đã không còn hơi sức, nếu không phải bàn tay to của anh nắm hông cô, cô đã mềm nhũn ra thành bùn rồi.
Nhìn cô vô lực vắt trên người anh, anh nhấc thân thể, đặt cô lên ghế ngồi, thân thể hai người từ đầu đến cuối không hề tách rời, lại biến thành cô ngồi trên người anh, có thể nhẹ nhàng tựa vào anh.
Nhưng anh lại xâm nhập khiến cô thét lên: “Như Khanh… Như Khanh…”
Mặc Thiên Trần phát hiện bản thân vì khoái lạc có thể chết mất, cô chưa từng thét chói tai như vậy, ôm cổ anh thật chặt, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm vậy, loại cảm giác này, vĩnh viễn khó quên rồi…
Cúc Như Khanh bờ môi dịu dàng hôn lên đôi tuyết lê trắng ngần của cô, nhưng động tác trên người lại không hề chậm đi, khiến Mặc Thiên Trần cảm thụ được hạnh phúc ngọt ngào từ anh, nhưng cô cũng phải thừa nhận chính anh cũng là người khiến cô đau đớn tận xương tủy. Mặc Thiên Trần không ngừng gọi tên anh, dường như chỉ có thời khắc này, cô mới hoàn toàn thuộc về anh.
Khi Mặc Thiên Trần bị cao triều làm cho choáng váng, anh dùng lực ôm chặt cô như muốn hợp lại làm một. Cúc Như Khanh hưởng thụ bộ dáng lúc này của cô, một hồi lâu sau, mới đứng dậy, thấy cô vẫn hôn mê, anh kéo lại khóa quần, nhặt quần và quần dài của cô lên, mặc vào cho cô, rồi đặt cô nằm ngang, áo khoác của mình ra, khoác lên người cô. Anh xuống xe, trời vẫn còn mưa, mưa lạnh ào ào xối xuống người anh khiến anh tỉnh táo không ít, anh cũng hiểu buổi tối nay và trận chiến sắp tới, có thể khiến khoảng cách giữa cả hai xa nhau hơn.
Anh tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc, để mặc cho cơn mưa kia cứ tuôn rơi, xối hết vào đầu vào người anh, dập tắt hết khói lửa, nhưng lại thỉnh thoảng tựa như làm bùng cháy lên hy vọng, dù cho bị cơn mưa dập tắt, cuối cùng vẫn sẽ thiêu đốt. Lửa giận, theo thân thể đung đưa, làm sao cũng không dịu đi, càng khiến cả hai bi thương.
Hồi lâu sau, anh mở cửa xe, ngồi xuống, cả người đã ướt hết vì mưa, anh nhìn ly kem HeyYo! Kia, dứt khoát ném nó ra ngoài cửa xe, sau đó lái xe rời đi. Trở về vịnh Aegean Sea, chạy vào nhà để xem, mở cửa xe rồi, thấy cô vẫn mê man, anh bế cô lên, không cẩn thận chạm phải khuôn mặt cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hồng, anh nghĩ cô tình triều vẫn chưa dứt, không để ý nữa, ôm cô về phòng, đắp chăn cho cô, rồi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách.
Sáng sớm ngày thứ hai, anh đi làm, thấy xe cô vẫn còn trong gara, anh biết thói quen của cô mỗi lần ái xong đều sẽ rời giường trễ, vì vậy trực tiếp lái xe đi làm. Trưa đến, anh nhớ ra một số văn kiện đã để quên ở nhà, mới lái xe về nhà, thấy xe cô vẫn ở đây, hỏi quản gia Đào Trung Ngọc: “Thiếu phu nhu còn ở nhà?”
“Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân vẫn chưa rời giường.” Đào Trung Ngọc vội vàng nói.
Cúc Như Khanh gật đầu, cầm văn kiện vốn định đi, nhưng rồi cũng ngược bước chân trở lại phòng ngủ, anh đẩy cửa vào nhìn, mặt cô càng đỏ hơn hôm qua, đôi môi nổi lên bong bóng nhỏ, dường như phát hiện có gì đó bất ổn, anh bước đến bên giường, đưa tay lên trán cô, phát hiện cô nóng đến dọa người.
“Trầ… Trần…” Anh lắc lắc vai cô, lại nghe được cô mê man nói, “Lạnh, lạnh quá…”
Cúc Như Khanh biết cô sốt rồi, lấy di động gọi người ở dưới, Đào Trung Ngọc nhận máy: “Mai, gọi bác sĩ lập tức tới ngay, Trần sốt rồi!”
“Dạ! Cúc tiên sinh.” Đào Trung Ngọc cũng sợ hết hồn, bình thường Mặc Thiên Trần có dậy trễ cũng sẽ rời giường, nhưng hôm nay đã qua giờ cơm trưa vẫn chưathức dậy, người làm cũng không đến xem thế nào, nếu Cúc Như Khanh trách tội, vậy thì thảm rồi.
Rất nhanh, bác sĩ riêng chạy đến, đo nhiệt độ Mặc Thiên Trần rồi lập tức cho cô uống thuốc, vô nước biển, “Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân đã sốt tới độ, tùy thời điểm cần để ý đến nhiệt độ của cô ấy, nếu để lâu rất có hại đến não bộ.”
Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ trong ngực, cô ngủ lại chau mày, trong lòng anh nghĩ, để cô sốt đến hỏng não cũng tốt, sẽ không chạy lung tung nữa. Nhưng anh giận thì giận, thương là vẫn thương, nhìn bộ dạng này của cô, không khỏi ảo não nhớ lại tối qua anh đã không cẩn thận, không quan sát kĩ biến đổi của cô.
Bác sĩ nói: “hiện giờ tôi đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt, một canh giờ sau phải cho uống thuốc với liều lượng như lần đầu, uống đến khi nhiệt độ hạ mới thôi. Hôm qua trời đột nhiên ấm lại, thiếu phu nhân bịảnh hưởng cũng là dĩ nhiên. Hôm nay ở bệnh viện cũng có rất nhiều phụ nữ thân thể hơi yếu đến khám.”
Đào Trung Ngọc lập tức nói: “Cúc tiên sinh, cậu đi làm đi! Thiếu phu nhân tôi sẽ chăm sóc, bác sĩ cũng nên ở đây chờ đến lúc thiếu phu nhân hạ sốt.”
Bác sĩ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cúc Như Khanh nhướng mày, “Tôi ở đây với cô ấy. Các người ra ngoài trước đi!”
Đào Trung Ngọc và bác sĩ nhìn nhau, không nói gì, lui ra ngoài.
Cúc Như Khanh ngồi lại bên giường, nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ của cô, anh vươn tay ve sợi tóc trên trán cô, nhất định là hôm qua sau khi cửa hàng HeyYo! kia đóng cửa, cô một mình đứng bên ngoài chờ, mới bị nhiễm lạnh, thành ra cảm.
“Em thật ngu ngốc!” Anh nhẹ giọng mắng cô, nhưng lại không khỏi đau lòng vì cô.
Chợt lúc này, di động của Mặc Thiên Trần reo lên, Cúc Như Khanh đặt cô nằm lên gối cao, rồi bước đến, lấy di động của cô ra, mấy cuộc gọi nhỡ đều là Triển Thanh Thanh gọi, anh nghe điện thoại, lập tức giọng nói lanh lảnh của Triển Thanh Thanh truyền tới.
“Đại tiểu thư của tôi ơi! Sao lâu như thế mới nghe điện thoại của em, em tìm chị đến sắp điên rồi! Hmm, chị thành thật nói em biết đi, có phải đến giờ vẫn chưa rời giường không?! thật hạnh phúc nha! Có người đàn ông yêu thương chị đến vậy. nói em biết nhanh lên, tối qua ở HeyYo! ăn ngon không? Cúc tiên sinh có khen chị biết lãng mạn rồi không, có khen chị có tuệ căn không? Sao chị không nói gì hết? Chị phải biết, mùa Đông ăn HeyYo! là đặc biệt ngọt ngào hạnh phúc oa! Ha ha, ngày hôm qua lại đặc biệt giảm giá, vậy là thiên thời địa lợi nhân hòa rồi. Ăn xong kem sữa, sẽ lạnh trong người, đã lạnh đương nhiên phải sưởi ấm, muốn ấm đương nhiên phải vận động chứ còn gì…”
Triển Thanh Thanh liều mạng nói một lèo, sau đó kết lại: “Xét thấy hôm qua em đã bày mưu tính kế giúp chị, khi sang Pháp mua đồ, đại tiểu thư có phải muốn thưởng ột cái túi LV rồi không? Đại tiểu… đại tiểu thư, chị còn đang nghe không đấy?”
Cúc Như Khanh trầm giọng: “Hôm qua Trần bị nhiễm lạnh, bây giờ bệnh rồi.”
“A…” Triển Thanh Thanh tự khen mình trong điện thoại, không ngờ là Cúc Như Khanh đang nghe, lập tức nhỏ giọng: “Ngại quá, Cúc tiên sinh, đại tiểu thư thế nào rồi? Đều tại tôi chỉ đại tiểu thư đi ăn HeyYo!, hôm qua chịấy tâm tình vẫn không tốt mấy, thật xin lỗi…”
“Bác sĩ đã cho uống thuốc, cô ấy giờ đang ngủ.” Cúc Như Khanh nói chuyện rất đơn giản, nhưng lại uy nghiêm mười phần, “Lần sau không cho phép cô làm quân sư quạt mo nữa!”
“Vậy tôi không quấy rầy Cúc tiên sinh và đại tiểu thư nữa.” Triển Thanh Thanh lập tức cúp điện thoại. không ngừng vỗ ngực, cô bày mưu tính kế rồi lại có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi!
Cúc Như Khanh buông điện thoại xuống, lại đến bên giường Mặc Thiên Trần, sách lược của Triển Thanh Thanh mặc dù khả thi, nhưng em đứng ngoài cửa tiệm người ta đợi làm cái gì hả? Anh đo nhiệt độ cho cô, vẫn chưa hạ, chán nản ngồi bên cạnh, rồi nhận được điện thoại của Khang Hạo hỏi anh chuyện công tác.
“Mấy chuyện đơn giản cậu xử lý đi, còn hồ sơ quan trọng, tan việc mang đến nhà cho tôi xử lý.” Cúc Như Khanh nói xong liền cúp điện thoại, hiện giờ trong đầu anh tràn ngập dáng vẻ khó chịu của Mặc Thiên Trần, không còn tâm trí xử lý công việc.
Sáu giờ tối, thân nhiệt Mặc Thiên Trần cuối cùng cũng hạ, cô một thân đầy mồ hôi, nhưng vẫn ngủ mê man. Đào Trung Ngọc lấy một bộ áo ngủ từ trong tủ quần áo ra, muốn thay bộ đồ đầy mồ hôi trên ngươi Mặc Thiên Trần. Cúc Như Khanh thấy liền nói: “Đào quản gia, ông đi phân công cho nhà bếp nấu ít cháo, quần áo để tôi thay!”
“Dạ! Cúc tiên sinh. Đào Trung Ngọc lập tức ra ngoài.
Lúc này, Khang Hạo mang văn kiện đến, “Đào quản gia, tiên sinh đâu?”
Cúc Như Khanh buông áo ngủ trên tay ra, bước đến cửa: “Khang Hạo, mang văn kiện sang để trong thư phòng, tối nay tôi xem.”
“Thiếu phu nhân sao rồi? Khá hơn chút nào không?” Khang Hạo quan tâm hỏi.
Cúc Như Khanh ánh mắt dừng trên người hắn hồi lâu, có chút không vui gật đầu.
“Vậy tôi đi ăn cơm trước!” Khang Hạo lập tức bỏ chạy, hắn tự khắc biết được ánh mắt Cúc Như Khanh tuyệt không có ý tốt, hơn nữa còn hàm chứa cả ghen tức rồi.
Cúc Như Khanh khóa trái cửa, sau đó quần áo trên người Mặc Thiên Trần, bộ quần áo dính đầy mồ hôi lạnh, dán sát vào người cô, anh nhìn hông trắng như ngọc của cô còn in dấu tay anh chưa tan, ánh mắt tối sầm, sau đó vào phòng tắm lấy khăn lông nóng lau người cho cô. Khi lau đến chân cô thì thấy có chút sưng đỏ, lúc đấy anh cực kỳ tức giận mới đối với cô thô bạo như vậy, anh đưa tay ve, còn đau không?