“Cảm ơn anh.” Mặc Thiên Trần chuẩn bị lên lầu.
Trần Ích xách canh ra nhà để xe, gọi cho Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lại nói, “Bảo cô ấy tự mang đến đây.”
“Thiếu phu nhân, chủ tịch muốn cô tự mình mang đến.” Trần Ích nói lại với Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, “Được.”
Rất nhanh, Trần Ích lái xe đến vịnh Aegean Sea, lâu rồi Mặc Thiên Trần không về đây, vì đã hơn mười hai giờ đêm rồi, người làm trong nhà cũng ngủ hết, cô tự mình đi đến lầu hai, thấy thư phòng vẫn còn sáng đèn, cô biết Cúc Như Khanh đang ở trong đó, nhưng cô cũng nhớ Cúc Cầm Du, nên thừa dịp lần này trở về, lặng lẽ chạy lên làu ba vào phòng Cúc Cầm Du, nhìn cậu bé ngủ say, cô vươn tay nhẹ nhàng ve khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám ở lâu, lại len lén đi xuống, gõ cửa thư phòng Cúc Như Khanh.
“Như Khanh, uống lúc còn nóng đi!” cô đặt canh lên bàn sách.
Cúc Như Khanh để tài liệu sang một bên, ngẩng đầu nhìn cô, vì đã gặp được con gái, cả người tinh thần tỏa sáng, sắc mặt cũng vui tươi hơn, ngay cả lúc đứng bên người anh, anh cũng cảm nhận được cô rất vui vẻ.
“Tới đây đút cho tôi!” Anh lạnh lùng.
“…” Mặc Thiên Trần bắt đầu đổ mồ hôi, đến Cúc Cầm Du cũng không cần cô đút cho ăn, Cúc Như Khanh lớn như vậy lại muốn cô đút canh cho anh? Nhưng bây giờ anh là chiếu , cô đành phải tuân theo.
cô đến bên cạnh anh, mở bình đựng canh ra, mùi vị thơm ngát nhẹ nhàng lan tỏa, làm Cúc Như Khanh mặc dù còn tức, nhưng vẫn rất muốn uống, Mặc Thiên Trần dùng thìa đút anh uống…, anh thoải mái yên tâm hưởng thụ.
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, đành phải đút từng muỗng cho anh uống y như đút con nít, rất nhanh đã hết chỗ canh cô mang đến. Cuối cùng cũng uống xong, cô thu dọn, nói, “Như Khanh, anh nghỉ sớm đi! Em về nha.”
Nhưng Cúc Như Khanh vẫn không có ý định thả cô đi, “Tôi mệt, đến đây xoa cho tôi.”
cô vừa nhìn anh, anh đã nhắm hai mắt lại, thoải mái tựa vào ghế, Mặc Thiên Trần cẩn thận nhìn chằm chằm anh, trán anh vẫn còn vương nét ưu sầu, lòng cô đau đớn, sau đó vòng ra sau lưng anh, đưa tay nhẹ nhàng xoa vai anh, cô chưa từng học xoa , chỉ đơn giản là nắn lung tung thôi.
Tay cô thì nắn vai anh, nhưng ánh mắt lại đặt lên bản dự án hợp tác với Phí thị bàn, cô càng thêm khó chịu, nếu không phải tại cô, anh nhất định đã không hợp tác với Phí Cường Liệt! Hơn nữa, bây giờ trễ như vậy anh vẫn còn phải ở đây xem văn kiện, sao cô có thể để anh chịu khổ vì cô chứ?
“Như Khanh…” cô nhẹ nhàng gọi anh.
Cúc Như Khanh không phản ứng, Mặc Thiên Trần nghĩ là anh ngủ rồi, lại đưa mắt nhìn anh một hồi, thấy anh vẫn không có động tĩnh, đôi tay mới lẳng lặng ôm lấy cổ anh, sau đó tựa đầu vào bên cổ anh.
Cũng chỉ có vào lúc này, cô mới dám gần anh như vậy, chỉ có lúc ngủ rồi anh mới không biết được tâm sự của cô, tại sao anh vẫn đối tốt với cô như vậy? Như Khanh, tại sao? cô thầm hỏi anh trong lòng.
một lát sau, Mặc Thiên Trần đứng lên, đưa tay cầm lấy tài liệu các hạng mục hợp tác của Phí thị và Cúc thị, cô thật không ngờ, công ty Cúc thị lại cung cấp nhiều hạng mục như thế, cô xem lướt qua, thấy một phần bản kế hoạch, có ký tên Nghiêm Tiểu Huệ, Nghiêm Tiểu Huệ rất cẩn trọng trong bản kế hoạch này, còn nhằm vào Chu Tiểu Kiều nói ra yêu cầu và phương án hợp tác, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Cúc thị.
Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh rất tinh anh, có thể đặt bản kế hoạch này lên bàn làm việc của anh, nhất định là năng lực rất tốt, cô cầm lấy chăn mỏng sofa, trùm lên người Cúc Như Khanh, sau đó xoay người xách bình thủy đi.
Cúc Như Khanh đợi Mặc Thiên Trần đóng cửa phòng, mới mở hai mắt ra. Lúc cô ôm cổ anh nhẹ nhàng gọi tên anh, trong nháy mắt anh rất vui, nhưng khi cô lật hạng mục hợp tác bàn ra xem thì anh không khỏi thấy lạ, từ lúc nào cô hiếu kỳ với công việc của anh rồi?
Anh vẫn không biến sắc giả vờ ngủ, anh vẫn không muốn tin, là cô sẽ phản bội anh! Anh nghe tiếng cô nhẹ nhàng thở dài, lại đứng bên người anh, nhìn anh rất lâu, rồi mới xoay người ra khỏi phòng.
Anh đốt một điếu thuốc, nói Trần Ích đưa Mặc Thiên Trần về, sau đó trầm mặc ở đây cả buổi tối. không"> cần biết là loại tình cảm gì, chỉ cần có thời gian thân cận, nó đích xác là sinh ra để được quý trọng.
Mặc Thiên Trần vàacon gái chỉ có một ngày ở bên nhau, sáng sớm nay cô rời giường làm bữa sáng cho đứa bé, mặc dù cô không có cơ hội hỏi gì, Hoài Cẩn có phải ở Anh quốc không, nhưng cô dám khẳng định, cô thấy Dương Mi ở Anh quốc, tuyệt đối là sự thật. Vì vậy, cô nghĩ, nếu đứa bé ở Anh quốc, sẽ rất ít ăn đồ Trung, nên cô làm các món Trung mà hồi nhỏ cô thích ăn cho Hoài Cẩn.
Dùng lá sen ủ với cơm nếp gà, hương vị ngọt ngào liền tản mát ra, Mặc Thiên Trần cố tình gọi điện hỏi Lý Tình Y, tỉ mỉ nhớ kỹ, từng bước từng bước làm.
Sau khi Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn rời giường, Mặc Thiên Trần dẫn họ xuống lầu, ngồi vào bàn ăn điểm tâm, Cúc Hoài Cẩn vô cùng thích cơm nếp gà, Dương Mi không khỏi cảm thán, đời này hiểuacon gái nhất chỉ có mẹ nó, cho dù có ở cùng hay không thì tình mẫu tử là không thể ngăn cách.
“Mặc tiểu thư, rất ngon, cô làm thế nào vậy? Có thể dạy tôi không.” Dương Mi còn phải chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, cô muốn học, để sau này làm cho Cúc Hoài Cẩn ăn.
“Tôi sẽ viết lại cách làm cho cô, cô chỉ cần làm theo là được, nhanh lắm.” Mặc Thiên Trần tự nhiên hiểu được tâm ý Dương Mi, vô cùng vui vẻ truyền thụ cách làm cho cô.
“Mẹ, rất ngon đó!” Cúc Hoài Cẩn viên cơm nếp dính tay, nháy đôi mắt to nhìn Mặc Thiên Trần.
“Là mẹ làm cơm nếp gà ngon, không phải mẹ ngon đâu!” Mặc Thiên Trần dùng giọng trẻacon đùa với cô bé, rồi dùng tay gỡ hạt cơm dính miệng đứa bé, nhưng bị Cúc Hoài Cẩn cướp rồi bỏ vào miệng.
không khí bữa sáng vô cùng tốt, Mặc Thiên Trần lôi Cúc Hoài Cẩn đi tắm, cô vàacon gái chỉ ở chung có hôm nay, tối nay,acon gái phải về với ba nó rồi, Mặc Thiên Trần không nhịn được bi thương dâng lên trong lòng.
Gặp nhau đã khó chia ly còn khó hơn, Mặc Thiên Trần cảm thán, rồi ôm Cúc Hoài Cẩn ra khỏi phòng khách, Dương Mi thu dọn bát đũa xong, Trần Ích đi vào.
“Thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị xong.” Trần Ích nói.
“Chuẩn bị xe? đi đâu?” Mặc Thiên Trần không khỏi mong đợi, có phải Cúc Như Khanh chịu cho cô đưaacon gái ra ngoài chơi không?
Trần Ích nói: “Đổng sự trưởng Mặc gọi cho chủ tịch, nói công ty có chuyện quan trọng cần cô quay về xử lý, chủ tịch muốn tôi đưa cô về công ty.”
Mặc Thiên Trần vừa nghe công ty Mặc thị có chuyện, người cũng nóng lên, đã một tuần rồi cô không đi làm, cô biết Cúc Như Khanh tức giận, giam cầm cô trong khu biệt thự này, cô cũng không hề xin anh thả cô, chỉ là không ngờ công ty xảy ra chuyện, cha lại phải trực tiếp gọi cho Cúc Như Khanh.
Chỉ là, hôm nay là ngày duy nhất cô ở chung vớiacon gái mình, cô vô cùng quý trọng ngày hôm nay, sao lại xảy ra chuyện đúng lúc này chứ?
Mặc Thiên Trần hôn lên gò má đứa bé, sau đó lên lầu lấy điện thoại, thấy có cuộc gọi nhỡ từ công ty, cô vội vã gọi lại, nghe thấy thanh âm Triển Thanh Thanh thét đến chói tai, “Đại tiểu thư, chị còn không mau về công ty? Mặc thị muốn đổi chủ rồi chị có biết không hả?”
“Em nói gì?” Mặc Thiên Trần không biết chuyện xảy ra lại lớn như vậy, “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Triển Thanh Thanh nóng nảy không dứt: “Hội đồng quản trị đang họp, có người muốn thu mua Mặc thị, hôm nay sẽ đưa ra quyết định cuối cùng. Sao lâu vậy mà chị không đến công ty? Cũng không thèm hỏi han tình hình công ty thế nào là sao?”
“Chị lập tức về.” Mặc Thiên Trần nghe như sét đánh ngang tai, Mặc thị bị người ta thu mua, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại cái gì cũng không biết!
Mặc Thiên Trần thay quần áo, đi xuống lầu, thấyacon gái đang chơi đùa vớiacon chó nhỏ Kiều Kiều, cô bước đến bên cạnh Cúc Hoài Cẩn, “Bảo Bảo, mẹ phải đến công ty, hôm nay không thể chơi với Bảo Bảo rồi, Bảo Bảo đừng giận mẹ nhé?”
Cúc Hoài Cẩn sờ sờ đầu Kiều Kiều, “Ba cũng ngày ngày đi làm, mẹ cứ đi đi! Dù lúcacon đi học, không thể chơi với Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờacon về.”
“Bảo Bảo thật biết nghe lời!” Mặc Thiên Trần hôn lên tránacon gái.
Trước khi đi, Mặc Thiên Trần nói với Dương Mi, “Dương quản gia, tôi đến công ty, sẽ nhanh chóng xử lý việc rồi trở lại, cô chờ tôi, được không?”
Dương Mi gật đầu, tiễn cô ra cửa.
Mặc Thiên Trần rất nhanh đến công ty, Triển Thanh Thanh vừa nhìn thấy cô, y như thấy cứu tinh, Mặc Thiên Trần vội vàng cầm tài liệu Triển Thanh Thanh chuẩn bị lên xem, đối phương đưa ra điều kiện rất tốt nhưng Mặc thị không thể bị mua lại được.
“Người đứng đầu bên đối phương là ai?” Mặc Thiên Trần vừa đi tới phòng họp hội đồng quản trị, vừa hỏi.
Triển Thanh Thanh chán nản, “Là Thiên Mộ Dương.”
“Thiên Mộ Dương? không phải hắn làm việc ở công ty giải trí sao? Sao lại tham dự vào vụ mua lại Mặc thị?” Mặc Thiên Trần cảm thấy chuyện này không ổn.
Triển Thanh Thanh lắc đầu, “Em cũng không biết.”
“Vừa đụng đến người yêu cũ, em đã thay đổi không còn minh mẫn, Thanh Thanh, Thiên Mộ Dương không phải vì em mới mua lại Mặc thị đấy chứ?” Mặc Thiên Trần nửa đùa nửa thật.
“Vì em?” Triển Thanh Thanh hoảng hốt, “Vậy em lập tức thôi việc, không thể liên lụy đến công ty.”
“Chị chỉ đùa thôi, xem em sợ tới mức nào, được rồi, chị biết phải làm sao, đừng lo, về phòng làm việc đi, rồi mang báo cáo tháng này đến bàn làm việc của chị.” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ bả vai Triển Thanh Thanh.
“Vâng! Đại tiểu thư.” Triển Thanh Thanh ánh mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc.
Mặc Thiên Trần nhìn Triển Thanh Thanh trở về phòng làm việc, không khỏi cảm thán tình yêu là cái gì, thật sự có thể khiến một người thay đổi lớn như vậy sao? Nó luôn biết cách khiến ột Triển Thanh Thanh khôn khéo biến thành hoang mang lo sợ, nó luôn biết cách khiến một Mặc Thiên Trần không tin vào tình yêu phải im lặng trước một Cúc Như Khanh thật lòng, và nó luôn biết cách khiến một Chu Tiểu Kiều không ngừng theo đuổi tình yêu, bày trăm phương ngàn kế để tiếp cận Cúc Như Khanh.
cô lắc đầu, rồi đẩy cửa phòng họp hội đồng quản trị, nhìn tất cả các cổ đông, nói: “Tôi không đồng ý bán Mặc thị cho người khác.”
Tất cả những ai tham gia, đều ngừng lại, nhìn Mặc Thiên Trần.
“Thiên Thiên,acon đến rồi!” Mặc Chấn Đông rất lo lắng vì những lời đồn về hôn nhân củaacon gái.
“Cha, xin lỗi,acon đến muộn!” Mặc Thiên Trần đứng bên cạnh Mặc Chấn Đông, kiên định nói, “Tất cả những quyết định liên quan đến việc mua lại Mặc thị đều bị hủy bỏ.”
Các cổ đông lập tức bàn luận xôn xao, sau đó có người lên tiếng, “Thiên Thiên, hôn nhân của cô và Cúc tiên sinh không được như ý, bây giờ có người chịu ra giá ua lại Mặc thị, chúng tôi nhất trí cảm thấy có thể bán, nếu không tình hình lại giống như sáu năm trước thì phải làm sao?”
ground�Ut�> � một năm, lá phong ở đó đã nhiễm đỏ cả sinh mạng cô, dường như sinh mệnh của chúng cũng là màu đỏ, rất khiến người ta không ngừng hy vọng, khiến người ta không ngừng mong đợi, mong đợi một tương lai tốt đẹp nhất.
“Dương quản gia, cô thật sự xuất hiện trong giấc mơ của tôi sao?” Mặc Thiên Trần nhìn về Dương Mi, không khỏi cảm thán, “nói cho tôi biếtacon gái tôi đang ở đâu, được không?”
Dương Mi chỉ nhìn cô, không nói gì.
“Cho tôi lén thăm thôi cũng được, tôi chỉ muốn biết nó có sống tốt không, cha mẹ nó có yêu thương nó không thôi?” Mặc Thiên Trần đến bên cạnh Dương Mi, không ngừng thỉnh cầu.
Chợt trong nháy mắt biểu tình Dương Mi biến thành hung thần sát khí, cô thấy một nhóm người đến bắt cô, dùng vải đen bịt kín mắt cô.
“Các người làm gì thế? Buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần vô cùng sợ màu đen, nó làm cô gợi đến cái đêm với người đàn ông thần bí đó.
Rất nhanh cô bị đẩy vào một căn phòng, hai tay bị trói ra đằng sau, cô vẫn không có cơ hội gỡ miếng vải đen ra.
Lúc này, ngoài cửa sổ cuồng phong chợt như gào thét, sấm sét vang dội, rất nhanh, tiếng mưa rơi giống như bầu trời vỡ đê.
Mặc Thiên Trần bị người ta cường hãn quần áo người, chỉ cho cô một cái chăn mỏng, cô bất đắc dĩ nằm giường, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng cô càng ngày càng sợ.
Giờ khắc này, lịch sự sáu năm trước như được tái hiện, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng tương tự, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, trong lòng cô không khỏi khẩn trương.
Cửa lớn mở ra, gió lớn thổi vào, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy gió lạnh ùa vào thân thể cô, người đàn ông đó đến rồi! Dù thời gian có thay đổi, nhưng hơi thở của người đó vẫn lãnh khốc như vậy, vẫn giống y như sáu năm trước.