Beta:
trên mặt cô ngàn vạn biểu tình vui mừng, làm gì cũng không ra dáng vẻ của người bị thương, rõ ràng là loại mừng rỡ khi tìm được đáp án.
Tất nhiên,lúc Cúc Như Khanh ở trên xe, Trần Tiêu đã báo cáo, Nhâm Thần Phong không xuất hiện ở công ty, anh lại cản thận lắng nghe âm thanh bên cô lần nữa, không phải là âm thanh của sự đau đớn mà nó đáng nghi hơn nhiều, anh liền kết luận được là cô muốn tìm đáp án và giở trò.
“Như Khanh...” Mặc Thiên Trần khôngngờ anh sẽ chạy đến công ty, vậy…
Cúc Như Khanh ẩn nhẫn tức giận, hai tay ôm ngực, “Cho anh xem, tia laser bắn trúng chỗ nào?”
“Em...” Mặc Thiên Trần không thể thừa nhận cô đang muốn biết câu trả lời mới làm như vậy! trên người cô không có tia laser nào, lấy gì cho anh xem?
“Hay là anh tự mình động thủ!” Anh tự tay lôi cô tới, chống đỡ trên bồn rửa tay.
“Này này này...” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, “Đừng làm loạn, Như Khanh...”
Đây là toilet mà, lát nữa cô và anh đi ra, không phải sẽ dễ bị người ta chỉ trích sao? cô và anh không làm gì, nhưng chắc gì người ta đã tin? Vừa nghĩ tới đó, cô vội vàng đẩy anh ra.
“Anh làm loạn?” Cúc Như Khanh bị cô đẩy ra không có chút suy chuyển, anh vẫn đứng vững như bàn thạch, “Là ai làm loạn?”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Đây là toilet nữ, chúng ta ở đây tìm hiểu xem ai làm loạn có phải không thích hợp lắm không? Hay là, đến phòng làm việc của em nói đi, được không?”
Dù đây là toilet nữ, lại ở tầng lầu dành cho quản lý cấp cao, ít người hơn, nhưng lỡ có người xông vào, thấy tư thế mập mờ của hai người, không khó khiến người ta liên tưởng đến chuyện đó.
cô đang ngồi trên mép bồn rửa tay, hai chân anh đứng thẳng ngay giữa chân cô, vóc người cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô, hai tay cô vốn dĩ đang đẩy anh ra, nhưng đẩy không được ngược lại còn bị anh giữ lại bên hông, cái tư thế này…?
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn gương mặt ngày càng hồng của cô, anh vẫn ung dung nói, “Bây giờ anh đã xâm nhập vào toilet nữ rồi, em còn lo gì nữa? Suy nghĩ gì?”
“Em… em đâu có nghĩ gì, em đang nghĩ cho danh tiếng của anh đó, anh đường đường là chủ tịch Cúc Thị, sao có thể xông vào toilet nữ Mặc Thị chứ? Tin này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nói sao, đúng không?” Mặc Thiên Trần không ngờ mình bị anh chặn lại ngay trong toilet.
Cúc Như Khanh cũng không vì thế mà động đậy, “Đây không phải lý do để anh ra ngoài.”
“A…” thật khó quá! Mặc Thiên Trần nhăn mũi, “Chúng ta ở trong toilet sẽ khiến người ta hiểu lầm, nếu người ta nghĩ chúng ta làm chuyện kia, thì không hay đâu!”
Ai ngờ, cô vừa nói ra, Cúc Như Khanh liền dò xét hoàn cảnh xunh quanh, khóe môi khẽ cong, “Ở đây không khí cũng khá tốt! Chúng ta cũng chưa từng thử, hay là thử một lần…”
Lời anh chưa nói hết, Mặc Thiên Trần đã bịt miệng anh, chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra, lỡ truyền ra ngoài cô làm sao lãnh đạo Mặc Thị, “Được, em biết anh đang làm việc, là một người đặc biệt nghiêm chỉnh, em sai rồi, không nên lấy chuyện tia laser ra nói, chúng ta ra ngoài đi?”
không phải cô đang muốn tìm hiểu chuyện tia laser sao? Sao đến cuối cùng người sai vẫn là cô? Mặc Thiên Trần than thầm, nhưng khi cô được ôm khỏi bồn rửa tay, liền cất cao giọng hoan hô.
cô rón rén đi từ toilet ra, nhìn thấy bốn phía không có ai, mới bảo anh ra ngoài, Cúc Như Khanh thấy dáng vẻ có tật giật mình của cô, anh ngược lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra.
Hai người trở lại phòng làm việc, Mặc Thiên Trần như trút được gánh nặng, ngồi lên sofa, thở phào nhẹ nhõm.
cô nghĩ mọi chuyện coi như là xong rồi, Cúc Như Khanh lại dạy dỗ cô, “Em nghĩ em còn là con nít sao? Còn giở trò như vậy?”
“Anh không chịu nói cho em biết, em đương nhiên phải tự mình đi tìm đáp án.” Mặc Thiên Trần dù có lỗi, làm anh sợ bóng sợ gió, nhưng cô vẫn nhỏ giọng biện minh cho bản thân.
“Anh không nói ra là vì không muốn em lo lắng.” Anh đáp, sắc mặt không chuyển biến.
Mặc Thiên Trần trừng mắt, “Em tự nhiên biết là anh không muốn em lo lắng, một mình chịu đựng, nhưng anh có nghĩ, trong lòng em sẽ nghĩ sao không? Em cảm thấy mình chẳng có điểm nào đủ tốt, ạnh có chuyện gì cũng không nói với em, ngay cả chia sẻ cũng không muốn chia sẻ với em, em cảm giác mình cái gì cũng sai.”
Cúc Như Khanh thấy bộ dạng tức giận của cô,không nhịn được trêu, “không đâu! Biểu hiện tối qua của em rất tuyệt vời!”
“Vâng! Chỉ khi cùng anh thân mật, em mới cảm thấy giá trị tồn tại của mình.” Côchùn xuống theo lời anh.
“Cho nên, tối nay tiếp tục biểu hiện” Anh ước định trước.
“Đừng đổi đề tài, chuyện anh bị tia laser làm bị thương rốt cuộc là sao?” Mặc Thiên Trần không muốn nói vớ vẩn với anh, liền chuyển lại đề tài.
Cúc Như Khanh đang muốn nói gì thì có người gõ cửa phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, “Vào đi!”
cô nhìn người tới, không khỏi trừng lớn mắt, mấy vị đổng sự kia sao lại cùng chạy tới đây, đã xảy ra chuyện gì?
“Cúc tiên sinh, cậu đã đến rồi...”
“đã lâu không gặp Cúc tiên sinh, gần đây khỏe không...”
“Cúc tiên sinh có thời gian thì thường tới công ty đi...”
Tất cả đổng sự đều chào hỏi Cúc Như Khanh, gạt tổng tải chính hiệu là cô sang một bên, Mặc Thiên Trần không nhịn được nhún vai một cái, còn Cúc Như Khanh thong thả chào hỏi lại họ.
Anh tiếp xúc với người ngoài đều mang theo cảm giác xa cách mơ hồ, hơn nữa còn giống người có lễ phép, không giống như lúc ở bên cô luôn có khí thế bá đạo, lại không đứng đắn, đây là lần đầu tiên Mặc Thiên Trần nghiêm túc đánh giá anh.
Mấy đổng sự nói chuyện khách khí xong xuôi lại mời:“Cúc tiên sinh, Thiên Thiên, tối nay mọi người có thể cùng nhau ăn cơm được không?”
Có thể khiến những vị đồng sự này mời ăn cơm, Cúc Như Khanh thật đúng là quá có mặt mũi rồi, Mặc Thiên Trần nói thầm trong lòng.
“Tối nay tôi đã hứa với Trần sẽ đưa cô ấy đến thư viện tìm tài liệu rồi!” Cúc Như Khanh giữ vẻ mặt nhàn nhạt trả lời.
cô đâu có… Mặc Thiên Trần nhìn anh, anh dắt tay cô, “Vừa đúng lúc tan việc rồi, chúng tôi đi trước, xin lỗi không tiếp các vị được.”
Mặc Thiên Trần bị anh mạnh mẽ kéo ra ngoài, cô không khỏi nhỏ giọng nói: “Em còn chưa làm xong việc!”
“Là do em làm việc hiệu suất thấp, ngày mai tự động tăng ca, hôm nay em đi theo anh.” Cúc Như Khanh trầm giọng đáp.
Lúc hai người vào thang máy, Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm, “Em không muốn đến thư viẹne, chính anh không muốn đi ăn, còn lấy em làm bia đỡ đạn.”
“không phải em có hứng thú với tia laser đó sao? Vậy thì đến thư viện tra tài liệu, sẽ biết không phải sao?” Lý do của anh tương đối đầy đủ.