Beta:
Mặc Thiên Trần gật đầu, “Phải rồi, em thật sự rất muốn tìm ra tia laser đó, ông xã đúng là suy nghĩ chu đáo!”
Sau khi rời khỏi thang máy, Mặc Thiên Trần đứng lại không chịu đi, Cúc Như Khanh quay đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
“Đâu phải là anh không biết, sao em còn phải tốn thời gian đi tìm hiểu?” cô không ngốc như thế đâu, “Huống gì mấy tài liệu đó toàn viết bằng thuật ngữ, kiến thức em chỉ nửa vời, không giống như anh hùng X-Men, muốn làm ai bị thương, chỉ việc bắn laser từ mắt.”
Nhân vật X-Men bắn laser bằng mắt: Cyclops.
Cúc Như Khanh thấy cô vừa nói vừa khua tay múa chân, không nhịn được đáp, “Vậy chúng ta đi xem ‘X-Men’.”
Mặc Thiên Trần vừa nghe nói đến đi xem film, liền tiến lên kéo tay anh, “Chúng ta không có hẹn trước phải không?”
“Ừ.” Anh đáp lời, sau đó hai người cùng đi.
Mặc Thiên Trần cao hứng vô cùng, cô vừa đi vừa cười, “Xem phim cũng giống như đi học lớp học tình cảm đó, mặc dù chúng ta bây giờ mới bổ sung, nhưng mà mất dê mới sửa chuồng cũng xem như là không muộn, nhưng không biết tối nay có phim này không. Bây giờ đã qua giờ chiếu phim rồi! Nếu không có, chúng ta có nên chọn phim khác để xem không?”
Mất dê mới sửa chuồng: mất bò mới lo làm chuồng.
trên đường đi cô cứ ríu rít không ngừng, Cúc Như Khanh im lặng lắng nghe cô nói, lúc vui vẻ, cô rất đáng yêu, nếu không có biến cố bảy năm trước, cô hẳn là vẫn luôn vui vẻ như vậy!
“Như Khanh… sao toàn là em nói.., anh không nói gì?” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh.
Cúc Như Khanh nghe vậy cười một tiếng, “Anh thích nghe em nói mãi không ngừng.”
“Vậy à? Điều này chứng tỏ chứng ta vẫn còn đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt! Đến lúc mất đi thích, lúc vợ chồng đã già, anh sẽ nói: người đàn bà này thật dài dòng, càu nhàu suốt, đúng không?” Mặc Thiên Trần nắm lấy cánh tay anh, mắt sáng ngời.
Cúc Như Khanh nghe xong, chỉ tà mị cười, “Anh sẽ không nói, anh chỉ biết làm…”
“Anh… Anh… Anh…” cô thấy anh lại bắt đầu không đứng đắn.
“Tất nhiên, là đóng dấu lên môi em trước.” Anh cười đầy thâm ý, “Giống như thế này…” Anh chưa nói hết, đã cúi đầu hôn lên môi cô…
Nụ hôn của đôi tình nhân, luôn luôn lan tỏa cảm giác ngọt ngào hạnh phúc, khi hai bờ môi tách ra, quảng trường đã có không ít người vây quanh đứng xem, nhìn bọn họ mà cười vui vẻ.
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh cũng cười, cô nói: “thì ra anh sớm đã ghét em càu nhàu, vậy từ nay về sau em phải càu nhàu nhiều hơn mới được.”
“Vô cùng hoan nghênh.” Chuyện nhân đức anh cũng không nhường ai.
Rạp chiếu phim.
Mặc Thiên Trần không biết Cúc Như Khanh làm thế nào, mà hai người liền có film “X-Men” để xem, cô tập trung hết tinh thần vào phim, còn anh lại lười biếng tựa lưng vào ghế, hơi hé mắt.
“Như Khanh, anh không thích à?” cô nhỏ giọng hỏi anh.
Cúc Như Khanh nhẹ nhàng cười, “Đây là lần đầu tiên anh xem phim điện ảnh.”
Hơn nữa là yêu nhau lâu như vậy rồi còn bày trò đến rạp chiếu phim, anh thật sự có chút mất tự nhiên, Mặc Thiên Trần lại cười, “Ha ha, anh không mang lần đầu tiên của anh với con gái cho em, lại mang lần đầu tiên xem phim dâng hiến cho em, mấy lần đầu tiên này, có phải đều bất an không?”
Cúc Như Khanh nghe ví dụ của cô, hai mắt khẽ híp. Mặc Thiên Trần vội vàng đổi giọng, “Em chỉ nói đến cảm giác thôi, không sao đâu, mặc dù là lần đầu anh xem, có em đi cùng, anh sẽ nhanh chóng hiểu được nội dung phim thôi.”
“Được, đừng dông dài nữa, xem phim đi.” Người đàn ông cố che giấu tâm trạng quẫn bách bị phát giác của mình.
cô không nhịn được trừng mắt, đây mà gọi là tình yêu cuồng nhiệt sao? đã thành vợ chồng già rồi, nhưng chẳng đợi cô lên tiếng, nhân vật Cyclops đã xuất hiện, vì vậy cô ngừng nói, chuyển hướng nhìn lên màn hình lớn.
Khi bộ phim kết thúc, Mặc Thiên Trần đã khóc bù lu bù loa, Cúc Như Khanh không ngừng tiếp khăn giấy cho cô.
“Mấy chuyện đó đều là biên kịch viết ra, để gạt nước mắt người ta kiếm tiền thôi, em nhìn lại mình đi, để người ta lừa, đúng là tiểu yêu dễ bị lừa.” Cúc Như Khanh cười nói.
Mặc Thiên Trần khóc ròng trả lời: “Phoenix sau khi phục sinh, lại lợi dụng siêu năng lực để Cyclops mà cô ấy yêu, cuối cùng cũng không khống chế được siêu năng lực của bản thân vô số người, rồi lại yêu cầu người yêu của mình giết mình đi, tà ác và chính nghĩa vẫn tồn tại song song, nhưng Phoenix và Cyclops đều chết, để lại một đời yêu hận cho Wolverine…”
Cúc Như Khanh trầm mặc trong chốc lát, “Phoenix ngộ sát Cyclops, Cyclops cũng không oán thán, có gì mà em khóc?”
“Anh không hiểu tình cảm của nữ chính thì có, Cyclops là nhân vật chính diện mà, nếu hắn là nhân vật phản diện, thì đương nhiên chết cũng không hết tội, Phoenix giết hắn rồi, tất nhiên phải thương tâm, Wolverine lại yêu trong đau khổ, muốn cưỡng đoạt tình yêu của người khác, rồi lại vì đại cục mà không thể không vươn móng vuốt đâm vào ngực Phoenix, Wolverine yêu rất chân thật, gánh trên vai trách nhiệm, giằng co giữa thiện ác, rốt cuộc còn đánh mất người mình thích.” Mặc Thiên Trần cảm động, “Em thật sự cảm động vì tất cả những gì Wolverine đã làm…”
“Nếu anh là Wolverine, anh sẽ để Phoenix ở bên mình hạnh phúc suốt đời.” Cúc Như Khanh thấy cô hoàn toàn chìm đắm trong nội dung tác phẩm, không nhịn được đùa cô.
Mặc Thiên Trần cho anh một quyền, “Anh là Wolverine, vậy ai sẽ ở bên em? Còn nói em quá nhập tâm, không phải anh cũng vậy sao? Có phải anh thích Phoenix rồi không?”
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, không trả lời, nếu anh nhất định phải gánh vác trách nhiệm như Wolverine, nếu Nhâm Thần Phong là Cyclops, Mặc Thiên Trần là Phoenix, nếu thật sự bọn họ giống như phim, thì trước hết anh sẽ để Mặc Thiên Trần giết Nhâm Thần Phong, và anh sẽ không giết Mặc Thiên Trần. Cho dù đây chỉ là ảo tưởng, anh vẫn rất muốn ảo tưởng này thành sự thật.
Anh chỉ trích dẫn một câu, “Cứ cho là không khí ngưng đọng, màn đêm buông xuống, em chỉ cần trả lời một vấn đề: em sẽ đứng về phía ai?”
Trần, nếu có một ngày, anh và Nhâm Thần Phong không thể không sống chết một trận, lúc đó, em sẽ đứng về bên nào?
Mặc Thiên Trần nhìn thần sắc anh thật tình như vậy liền vui vẻ, “Bây giờ em đứng bên anh mà. Như Khanh, anh cũng thật hài hước! Xem phim xong rồi, bụng em đói, tối nay chúng ta ăn gì?”
Cúc Như Khanh vươn tay, ve gương mặt của cô, trả lời: “Anh nấu mì hoành thánh cho em ăn, được không?”
“Thích quá! Lâu rồi em không ăn!” Mặc Thiên Trần kéo tay anh, ra khỏi rạp chiếu phim, cực kỳ mong đợi Cúc Như Khanh tự mình xuống bếp nấu mì hoành thánh!