Edit: Camnu
Beta:
“thật à?” Mặc Thiên Trần hoàn toàn không biết gì về gia sự của Cúc gia.
“Hơn nữa, năm đó Thiên Kỳ cũng không đồng ý lấy mẹ.” Liễu Nam Điềm chìm đắm vào quá khứ.
Đối với chuyện hôn sự do người lớn sắp xếp, bọn tiểu bối ít nhiều sẽ có một loại cảm giác chống đối, cự tuyệt từ đáy lòng, nhớ ngày đó cô và Cúc Như Khanh cũng từng kháng cự, Mặc Thiên Trần cũng hồi tưởng, lại nghe Liễu Nam Điềm nói tiếp.
Liễu Nam Điềm như trở lại lúc còn trẻ, “Có điều, từ lần đầu tiên mẹ gặp Thiên Kỳ, đã yêu ông ấy…”
Mặc Thiên Trần yên lặng nghe bà kể chuyện xưa, không khỏi có chút xấu hổ, cho dù ban đầu Cúc Thiên Kỳ không chấp nhận Liễu Nam Điềm, nhưng bà đối với Cúc Thiên Kỳ tình ý từ đầu đến cuối không hề thay đổi, rất kiên trì, sau khi Cúc Thiên Kỳ qua đời, bà toàn tâm toàn ý bảo vệ danh dự Cúc gia.
Bà, không cần biết là trong lòng Cúc lão gia, Cúc Thiên Kỳ, hay Cúc Như Khanh, không thể nghi ngờ, để là người phụ nữ cao cả.
“Mẹ, con sẽ học tập theo mẹ.” Mặc Thiên Trần đưa tay nắm lấy tay Liễu Nam Điềm.
Liễu Nam Điềm khẽ mỉm cười, “Tính tình mỗi người mỗi khác, cách giải quyết sự việc cũng khác nhau, Thiên Trần, con không cần phải học cai cả, chỉ cần là chính mình là được rồi, Như Khanh, tuy nó lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sẽ có những lúc nó cảm thấy yếu đuối, mẹ hy vọng lúc no bị lung lay, con có thể nói cho nó biết, cái gì mới là quan trọng nhất.”
“Mẹ…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Người luôn bị lung lay là con, Như Khanh luôn là người rất có lập trường, con làm sao nhắc nhở anh ấy được?”
Liễu Nam Điềm cười vỗ vỗ tay cô, “Mẹ tin tưởng con có thể làm được.”
Mặc Thiên Trần còn muốn nói gì đó thì Liễu Nam Điềm đã nói, “Được rồi, món xào xong rồi, chúng ta ăn cơm, Như Khanh chắc đã đói lắm rồi.”
“Được, con lập tức mang thức ăn ra ngoài.” Mặc Thiên Trần mở cửa phòng bếp bước ra.
Bên ngoài phòng khách, Cúc Như Khanh vẫn còn đứng trước di ảnh Cúc Thiên Kỳ, anh không phải không nghĩ đến sản nghiệp Cúc gia lớn thế nào, bây giờ tranh chấp trong gia tộc lại quá gay gắt, nếu như không quyết tâm trừ khử hậu hoạn, tùy thời gió thổi vạn vật nguy hiểm rất có thể sẽ hồi sinh.
Nhưng mà, chắc chắn cha anh tuyệt đối không cho phép anh làm vậy, Cúc gia trong tay anh, phải được phát dương quang đại, không thể tự hại chính người Cúc gia. Như vậy, anh chỉ có thể khống chế tình hình hiện nay, khống chế đến khi không thể khống chế nữa mới thôi.
Mặc Thiên Trần mang thức ăn ra ngoài, sau đó đến bên cạnh Cúc Như Khanh, “Như Khanh, ăn cơm.”
Cúc Như Khanh gật đầu, cùng ngồi vào bàn với cô.
Liễu Nam Điềm nhìn bọn họ, “Sinh nhật của ông, mẹ và ông đã bàn rồi, năm nay chỉ cần mọi người cùng ăn bữa cơm, không cần mời khách làm gì.”
Người trong nhà, dĩ nhiên có cả Cúc lão đại. Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh đều nghĩ giống nhau, dù sao cũng đã xảy ra chuyện của Cúc Như Phong, mọi người cũng chẳng có tinh thần chuẩn bị đại thọ sắp tới.
“Được, mẹ, chúng con biết rồi.” Cúc Như Khanh bắt đầu dùng bữa.
Từ nhà Liễu Nam Điềm trở về, Mặc Thiên Trần thấy chân mày Cúc Như Khanh hơi nhíu lại, cô dĩ nhiên biết, nguyện vọng của Cúc cụ, chính là cuộc tranh chấp trong nội bộ Cúc gia có thể kết thúc, nhưng thế cục chuyện này không phải là chuyện một cá nhân quyết định được, nhà, dù sao cũng là nơi nói điều yêu thương, nhưng nhà của anh, lại là lạnh lùng không tình cảm, mấy lời yêu đó không ngừng làm Cúc Như Khanh tổn thương.
Đối với tình huống trước mắt của Cúc gia, cô cũng không thể đưa ra bình luận gì, chỉ biết nghĩ ra chuyện gì đó vui vui, chọc anh cười.
“Như Khanh, có nhớ chúng ta phải tặng quà gì cho ông nội không?” cô tiến sát vào ngực anh.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Em đã nghĩ ra chưa?”
“Ừ… Cái gì cũng không gạt được anh…” Mặc Thiên Trần đưa ngón tay chọc chọc vào ngực anh, làm nũng, “Làm sao anh có thể biết người ta nghĩ gì nhỉ?”
“Nhưng anh lại không biết Trần muốn tặng quà gì?” Anh khẽ mỉm cười.
“Anh không biết mới là lạ!” Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm.
Cúc Như Khanh đưa tay ôm lấy cô, “Anh biết lâu rồi, quà mà ông nội thích nhất, chính là có thêm cháu cố…”
Mặc Thiên Trần nhìn vào cái bụng đẹp của mình, “Em đúng là không có tiền đồ! Vẫn không có động tĩnh gì cả!”
“Vậy là do anh chưa cố gắng đủ!” Anh thổi khí bên tai cô. “Chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa.”
“Nhột…” cô bị anh thổi khí, nội tâm cũng loạn, cô phát hiện, cô bây giờ đối với anh một chút sức lực để kháng cự cũng không có.
Hai người đang vui vẻ đùa cợt thì điện thoại của Cúc Như Khanh vang lên.
“Mau nghe điện thoại!” cô tức giận hổn hển đẩy anh ra.
Cúc Như Khanh lật người lên, nhận điện thoại, vừa nghe xong sắc mặt khẽ biến đổi.
Trần Ích gọi điện thoại tới: “Chủ tịch, tam lão gia bị nghi ngờ buôn lậu dầu hỏa, đã bị bắt rồi.”
Anh cúp máy rồi đốt một điếu thuốc, Mặc Thiên Trần không biết chuyện gì, đứng dậy ôm anh, “Như Khanh, sao vậy?”
“Chú út bị nghi ngờ buôn lậu dầu hỏa, bị hải quan bắt rồi.” Cúc Như Khanh giọng nói có chút lạnh lùng.
Bị bắt ngay lúc này, gần đến đại thọ chín mươi của ông, kế hoạch mừng sinh nhật đã lên hết cả, cả nhà sẽ cùng ăn bữa cơm chúc mừng, bây giờ Cúc Thiên Truyền bị hải quan bắt giữ, đối với Cúc ông mà nói, đúng là họa vô đơn chí, sinh nhật thế nào cũng không vui được rồi.
Xét về mặt tình cảm, lúc này Cúc Như Khanh nên đứng ra giúp Cúc Thiên Truyền rửa sạch tội trạng, nhưng xét về thế cục Cúc gia, anh có thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc mọi chướng ngại bị thanh trừ, mặc dù chướng ngại này không lớn, nhưng vẫn tốt hơn là anh tự mình ra tay.
hiện giờ Cúc Như Khanh đang đấu tranh giữa tình và lý, Mặc Thiên Trần biết anh nghĩ gì, nhưng không biết nói gì, đành nhẹ nhàng ôm anh.
Cúc Như Khanh hút xong điếu thuốc, an tĩnh chốc lát, anh xoay người, ôm cô, “Khuya rồi, ngủ thôi!”
“Ừ! Mai còn phải đi làm.” cô tựa sát vào anh, hai mắt nhắm lại.
Cả đêm, Cúc Như Khanh không ngủ, sáng sớm lúc Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng, cô nghe điện thoại của anh reo lên.
Liễu Nam Điềm gọi đến, Cúc Như Khanh chỉ đáp, “Con biết rồi, mẹ.”
Anh vừa đứng lên thì cô cũng tỉnh dậy, hai người dùng xong bữa sáng cùng đi ra gara.
Lúc này, Cúc Như Mi chạy đến, “Anh, chị dâu…”
Mặc Thiên Trần nhìn cô khóc hồng cả mắt, cũng đoán được cô đến tìm Cúc Như Khanh vì chuyện gì, nên gật đầu, “Như Mi đến à.”
“Anh, xin anh cứu ba em đi, được không?” Cúc Như Mi đỏ mắt nhìn Cúc Như Khanh, giọng nói nghẹn ngào.