Kim Cương Khế Ước

chương 329: yêu: khó được chuyện vui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Camnu

Beta:

Cúc Như Khanh chỉ nhìn Cúc Như Mi không nói gì, Mặc Thiên Trần cũng đành đứng một bên yên lặng, quan hệ huyết thống trong đại gia đình thật phức tạp.

“Anh, ba em tuy làm nhiều chuyện không đúng, nhưng anh có thể cứu ba em không, ba em về sau nhất định sẽ thay đổi mà, được không anh?” Cúc Như Mi thấy anh không chút cử động, nước mắt tuôn trào.

Cúc Như Mi thấy Cúc Như Khanh không nói lời nào, đành mang ánh mắt cầu xin chuyển sang Mặc Thiên Trần, “Chị dâu, em xin chị nói với anh đi, được không? Chị dâu…”

“Như Mi, bây giờ bên hải quan vẫn đang điều tra mà, nếu chú út thật sự trong sạch, họ nhất định sẽ thả chú út, em đừng nóng vội.” Mặc Thiên Trần an ủi cô.

Cúc Như Mi nắm tay Mặc Thiên Trần, “Chị dâu, mẹ em ở nhà đã té xỉu, bà không chịu nổi cảnh ba em phải ngồi tù, em không có bản lĩnh đi cứu ba…”

Mặc Thiên Trần nghe xong, đưa mắt nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh vẫn không tỏ thái độ gì, cô cũng không có cách nào đoán được suy nghĩ của người đàn ông này, dù sao đây cũng là chuyện lớn, giống như chuyện ngày xưa nông phu cứu vua rắn nhưng lại bị rắn cắn, anh không phải nông phu ngu ngốc đó, đương nhiên phải cân nhắc trước khi quyết định có cứu hay không.

Mặc Thiên Trần đành đưa tay vỗ vỗ lưng Cúc Như Mi, giúp cô bình tĩnh lại, một thiếu nữ trẻ tuổi như cô không thể chịu nổi bi kịch gia đình như thế, Mặc Thiên Trần chợt nhìn thấy bóng dáng năm nào của mình trên người Cúc Như Mi.

“Anh, em biết em không có tư cách đứng đây cầu xin anh, thật xin lỗi.” Cúc Như Mi không nhận được câu trả lời của Cúc Như Khanh, một lát sau, cô xoay người ra về.

Mặc Thiên Trần mở miệng, muốn gọi Cúc Như Mi lại, nhưng rốt cuộc cũng không mở được lời nào.

Ngay sau khi Cúc Như Mi về, Cúc Như Khanh gọi cho Trần Ích, “Cậu đi điều tra, có tiến triển gì thì báo cho tôi, trước ngày đại thọ của ông nội, phải cứu ông ấy ra ngoài.”

Mặc Thiên Trần nghe anh nói vậy, cô nhẹ lòng, dù sao bây giờ gì cũng không quan trọng bằng đại thọ của Cúc ông, Cúc Thiên Truyền xem ra phải chịu khổ một chút, xem như là dạy cho hắn một bài học.

Rất nhanh, đến đại thọ của Cúc ông.

Ngày hôm nay, vợ chồng Cúc Thiên Lâm, Liễu Nam Điềm và Cúc Như Khanh đều đến nhà của Cúc ông, chỉ có gia đình của Cúc Thiên Truyền là không đến.

Liễu Nam Điềm kéo Cúc Như Khanh qua hỏi, “Chú út của con đâu?”

“Bọn họ không tới, chẳng lẽ con phải cho người đi mời?” Cúc Như Khanh nhàn nhạt thở dài.

“Con thành thật nói ẹ biết, chú út đã được thả ra chưa?” Liễu Nam Điềm nhìn anh chằm chằm.

Cúc Như Khanh không nói gì, tiếng chuông cửa vang lên, “Gia đình tam lão gia đến rồi.”

Liễu Nam Điềm thở phào nhẹ nhõm, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cúc Như Khanh, “Uất ức cho con rồi!”

Cúc ông nhìn cả nhà đều đã đến đông đủ, ông nói, “Năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên sinh nhật này, ta cũng không muốn tổ chức long trọng, chỉ cần cả nhà lớn bé cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi.”

Cúc Thiên Truyền đi tới bên cạnh Cúc ông, quỳ xuống, “Con xin lỗi cha, con biết mình sai rồi! Từ nay không dám tái phạm nữa!”

Cúc ông nhìn hắn, nhẹ gật đầu, “Con cũng đến tuổi làm ông rồi, nên sớm tu tỉnh, không nên phạm sai lầm nữa, con là con trai ta, ta tin con sẽ làm được.”

“Cám ơn cha…” Cúc Thiên Truyền lệ chảy quanh tròng.

“nói chuyện với Như Khanh đi.” Cúc ông đáp.

Cúc Thiên Truyền đứng dậy, kéo vợ con đến chỗ Liễu Nam Điềm, “Chị dâu, Như Khanh, Thiên Trần, cảm ơn mọi người…”

Liễu Nam Điềm gật đầu, “Được rồi, trở về được là tốt rồi.”

Thấy cả nhà Cúc Thiên Truyền và Cúc Như Khanh quan hệ ngày càng tốt, Cúc Thiên Lâm ra vẻ trầm mặc, hắn vẫn chưa nguôi nỗi đau mất con, lại thêm chuyện bị Cúc Như Khanh đứng trước mộ Cúc Thiên Kỳ hạch tội, bây giờ hắn như trở thành kẻ cô đơn lạc lõng.

Liễu Nam Điềm nhìn ra được, bà vỗ tay, “Hôm nay là đại thọ của cha, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, cùng ăn mừng vì cha được không?”

“Được!” Cúc Như Mi là người đầu tiên đáp lời, cô chạy tới Cúc ông làm nũng, “Ông nội, sinh nhật vui vẻ! Con có mua quà cho ông!”

“Nha đầu nhà ngươi!” Cúc ông mỉm cười, “Còn không đưa đây!”

Cúc Như Mi len lén cười nói, “Có thể chờ đến khi bác cả, thím ba, anh về rồi mới đưa…”

“không được, muốn xem bây giờ…” Mặc Thiên Trần cũng nương theo náo nhiệt.

“Chị dâu….” Cúc Như Mi nhìn cô, trong đôi mắt hàm chứa sự cảm kích.

Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, tất cả quyết định đều là do Cúc Như Khanh làm chủ, cô từ đầu tới cuối không nói được lời nào, chỉ mong Cúc Như Khanh lấy đức báo oán, có thể khiến Cúc Thiên Truyền hồi tâm hối cải.

Tam phu nhân để cho người cầm quà vào, “Đây là quà Như Mi chọn cho cha.”

Mọi người nhìn đến, chính là bức tranh thêu chữ thập, là hình ảnh cả nhà mọi người cùng ăn mừng đại thọ Cúc ông, tất cả mọi người đều liên tục gật đầu. Duy chỉ có Cúc Như Khanh nói, “Có sáng tạo, nhưng thủ công lại quá tệ.”

“Anh…” Cúc Như Mi dậm chân, cô cũng biết là sẽ bị cười, cho nên mới không chịu lấy ra ngay.

“Chúng ta thích mà.” Liễu Nam Điềm cười đáp, sau đó kêu người treo lên tường, cho dù thế nào, cả nhà lão tam đã có thành ý hòa thuận, đó mới là chuyện đáng mừng.

Cúc ông thở dài một hơi, lúc này, Mặc Thiên Trần lấy quà ra, đi tới trước mặt Cúc ông, “Ông nội, đây là phật châu con và Như Khanh đến chùa xin cao tăng, phù hộ ông nội ngày ngày vui vẻ.”

“thật ra thì quà sinh nhật ông nội muốn không phải thứ này, nha đầu biết không?” Cúc ông bắt đầu điều chỉnh không khí.

Cúc Như Mi đứng ở một bên cười trả lời, “Con biết rồi, ông nội nhất định là muốn chị dâu có tin vui…”

“Tiểu nha đầu biết cái gì?” Mặc Thiên Trần dùng ngón tay chọc Cúc Như Mi.

“Em trưởng thành rồi, đúng rồi, chị dâu, em cũng có thêu một bức tranh chữ thập cho anh và chị đó.” Cúc Như Mi cười đến đặc biệt thâm ý, “đi đi, chúng ta đi xem.”

Mặc Thiên Trần bị cô lôi đến một căn phòng khác, Cúc Như Mi chỉ vào bức tranh chữ thập nho nhỏ nói: “Chị dâu thích không?”

“Em… Em…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, là cảnh Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ở trong nước triền miên, đùa nghịch như đôi uyên ương.

“thật sự cảm ơn chị và anh, chị dâu, em biết hai người cái gì cũng không thiếu, chỉ có bức tranh này là do em tự thêu, muốn chúc phúc cho hai người bạc đầu giai lão.” Cúc Như Mi chân thành nói.

Chúc phúc cho cô và Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần tất nhiên thích rồi.

Hai người trở lại trong phòng, Cúc ông chợt nói: “Hôm nay ngày vui, chúng ta cũng nên tìm một người tốt gả nha đầu Như Mi đi, thấy thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio