*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa to quá, bật điều hòa, đắp chăn, đọc truyện thôi...
Editor: An Kin
“Được rồi, Bản vương từ trước đến nay luôn giữ lời, việc cưỡng bức nữ nhân, Bản vương khinh thường”. Yến Kinh Hàn biết lo lắng trong lòng Lam Linh, liền nói để Lam Linh yên lòng.
Sau vài ngày chung sống, Lam Linh cũng biết, mặc dù Yến Kinh Hàn có chút vô sỉ, bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, lòng dạ thâm độc, nhưng quả thật hắn chưa bao giờ cưỡng bức nàng. Tại thời điểm mấu chốt, hắn đều có thể tự khống chế bản thân. Đối với điểm này, Lam Linh không nghi ngờ lời nói của Yến Kinh Hàn.
Nhưng nghĩ đến việc bị hắn ôm vào ngực ngủ, Lam Linh chỉ thấy da đầu tê dại, thậm chí cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Tuy bề ngoài bọn họ là vợ chồng, nhưng hắn không thích nàng, nàng cũng chẳng yêu hắn. Giữa bọn họ tồn tại một dòng nước ngầm chảy mãnh liệt, nguy cơ tứ phía, vì vậy khó có thể tưởng tượng được việc hai người ôm nhau ngủ chung một chỗ.
“Còn không lên, có cần Bản vương tự mình xuống mời?” Thanh âm của Yến Kinh Hàn mang theo một chút không vui, mày kiếm hơi nhăn lại.
Lam Linh cắn răng, kiên trì cởi áo ngoài, lên giường nằm cạnh Yến Kinh Hàn.
Lập tức, cánh tay Yến Kinh Hàn duỗi ra, ôm Lam Linh vào lòng. Hai tay Lam Linh chống trước ngực Yến Kinh Hàn, nội tâm kiềm chế ý muốn đẩy Yến Kinh Hàn ra.
Thấy Lam Linh không gỡ búi tóc, Yến Kinh Hàn khẽ đưa tay ra gỡ, nháy mắt, mái tóc đen mượt của Lam Linh xõa xuống cánh tay hắn. Lúc này, Yến Kinh Hàn mới hài lòng, đặt tay cạnh hông của Lam Linh.
“Vì sao khẩn trương như vậy?” Cảm giác người trong ngực cứng đờ, mắt Yến Kinh Hàn ánh lên một tia vui vẻ.
Biết rõ còn cố hỏi!
Lam Linh cúi đầu, nhắm mắt, không muốn nói chuyện trong tình huống lúng túng này.
“Không để ý Bản vương?” Yến Kinh Hàn vừa nói vừa cắn nhẹ vào tai trái của Lam Linh, sách vẫn nói, đây là chỗ nhạy cảm của nữ nhân.
“Yến Kinh Hàn, ngươi đừng có được voi đòi tiên!” Cảm giác xa lạ khiến nội tâm Lam Linh nhất thời rung động. Trong lòng hoảng hốt, lời trách cứ kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng khiến Yến Kinh Hàn cảm thấy đây không phải là cự tuyệt mà còn muốn hoan nghênh.
“Vương phi thật là thích khẩu thị tâm phi [miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo]” Yến Kinh Hàn nhắm mắt, đè nén cảm giác rục rịch của thân thể.
Ai khẩu thị tâm phi? Lam Linh không có cách nào gật bừa, nhưng thấy Yến Kinh Hàn nhắm mắt, bèn thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng dần thả lỏng.
Ôm người đẹp trong lòng, ngửi được hương thơm thoang thoảng, Yến Kinh Hàn nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nhưng Lam Linh lại không hề buồn ngủ, nghe tiếng hít thở đều đều của Yến Kinh Hàn, tâm trí của nàng rơi vào trạng thái mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi…
Trong lúc Yến Kinh Hàn được ngủ say, thì Lam Ngọc ở trong phòng trợn trừng mắt, vừa hận vừa giận.
Hắn lớn như vậy còn chưa có ai dám “chỉnh đốn”, hôm nay, đã không trộm được gà lại còn tự chui xuống hố, biến mình thành thằng hề, khổ không nói được.
Lam Ngọc càng nghĩ càng bực bội, hận không thể lập tức lấy lại danh dự từ trên người Lam Linh.
Lửa giận trong lòng Lam Ngọc đang không có chỗ phát tiết thì bên ngoài truyền đến thanh âm của Hoàng Ngạc: “Công tử?”
“Vào đi!” Thanh âm Lam Long mang theo khí giận ngút trời.
Hoàng Ngạc nhanh chóng đi vào, cúi đầu, bẩm báo với Lam Ngọc: “Công tử, nhị tiểu thư vẫn chưa rời khỏi chỗ ở của Hàn Vương gia, thuộc hạ đoán rằng…” Hoàng Ngạc không dám nói tiếp, len lén nhìn công tử nhà mình.
“Tiểu nhân” …Choang… Lam Ngọc hung hăng ném ly trà bằng sứ trắng trên bàn xuống đất khiến Hoàng Ngạc hết hồn.
Hoàng Ngạc biết rõ công tử nhà hắn không chỉ thích nữ nhân mà còn là một người có lòng dạ độc ác. Trước kia, người đắc tội công tử đều không có kết cục tốt đẹp. Vậy mà hôm nay, nhị tiểu thư cố ý chỉnh công tử như thế, chỉ lo tối nay công tử sẽ không từ thủ đoạn.
“Công tử, ngài cần gì tức giận đến vậy, chờ đến buổi tối, nhị tiểu thư chắc chắn sẽ vì lễ tiết quy củ mà không ở lại chỗ của Hàn Vương gia, đến lúc đó, ngài muốn thế nào mà chẳng được?” Hàng Ngạc lên tiếng khuyên, mỗi một câu nói đều khắc sâu vào tâm trí Lam Ngọc.
“Tối nay ta đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta!” Hai mắt của Lam Ngọc lóe lên tia âm hiểm, lửa giận lẫn dục vọng thiêu đốt trong lòng. “Tiện nhân kia ngay cả quy củ lại mặt cũng không biết, dám ở lại phòng của Yến Kinh Hàn, nàng còn có biết nàng mang họ gì không? Tiện nhân không biết xấu hổ.”
“Công tử nói phải, nếu ngài đã biết rõ nhị tiểu thư là hàng người gì, cần gì chấp nhặt với nàng, khiến bản thân khó chịu?”
Đây gọi là “rắn chuột một ổ”, chủ tử như thế nào thì liền có nô tài như vậy, chủ tử không biết xẩu hổ, nô tài phía sau cũng chẳng cần biết đúng sai.
Lúc này, trong đầu Lam Ngọc đều là hình ảnh Lam Linh ở lại phòng Yến Kinh Hàn, dung đủ tư thế trêu trọc Yến Kinh Hàn, căm hận cùng ghen tỵ nổi lên mãnh liệt.
“Kế hoạch tối nay chuẩn bị thế nào rồi?” Lam Ngọc hít sâu một hơi, tâm trạng bình ổn, thanh âm cũng khôi phục bình thường.
“Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối không hề có sơ hở” Hoàng Ngạc ôm quyền nói, tràn đầy tự tin.
“Tốt nhất là như thế” Lam Ngọc liếc Hoàng Ngạc rồi nói tiếp “Nếu mảy may có gì bất trắc, U Lan kia ngay lập tức là của người khác”.
“Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ đi ngay bây giờ, tự mình giám sát”. Hoàng Ngạc giật mình, nói xong liền đi nhanh ra khỏi phòng.
Lam Ngọc nhìn ly trà vỡ trên mặt đất, ánh mắt đỏ rực.
Hoàng Ngạc vừa rời khỏi, Ôn nương liền bước vào phòng, thấy mảnh vỡ trên mắt đất, lập tức hỏi: “Ngọc nhi, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nương, nhi tử nhất thời không cẩn thận làm vỡ chén sứ. Sao nương lại tới đây?” Lam Ngọc đứng lên, tươi cười đỡ lấy tay Ôn nương.
“Người đâu!”
Nha hoàn trong sân viện của Lam Ngọc nghe tiếng bước vào phòng, dọn dẹp mảnh vụn trên sàn nhà sạch sẽ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Lam Ngọc đỡ Ôn nương ngồi xuống giường được trải thảm đỏ tơ vàng, tự mình mang trà đến trước mặt Ôn nương, cười nói “Nương, mời dùng trà”
Thấy vẻ mặt nịnh nọt của Lam Ngọc, Ôn nương nhìn hắn mỉm cười, nhận lấy nước trà, uống một ngụm rồi đặt lên bàn.
“Ngọc nhi, ngươi nói thật với nương, có phải ngươi lại có tâm tư gì?”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Lam Ngọc là người như thế nào, Ôn nương rất rõ. Chỉ cần Lam Ngọc lộ ra một ánh mắt nhỏ thôi, Ôn nương liền biết hắn muốn gì.
Hôm nay thấy ánh mắt Lam Ngọcnhìn Lam Linh, lại nghe Lam Ngọc không để ý hình tượng mà nịnh nọt, chủ động băm ớt cho Lam Linh, trong lòng Ôn nương đã có chút suy đoán.
Nghĩ đến tâm tư của Lam Ngọc, Ôn nương thật sự kinh hãi. Dù thế nào thì Lam Linh cũng là muội muội cùng cha khác mẹ với hắn, ca ca đối với muội muội lại có suy nghĩ này, chính là trái với luân thường đạo đức, thế sự không dung, nước bọt của người đời thôi cũng có thể làm hắn chết đuối.
Hơn nữa, phía sau Lam Linh là Thái hậu. Thái hậu gả nàng cho Yến Kinh Hàn là có mục đích. Nếu Lam Ngọc dám động đến Thái Hậu, Ôn nương tin chắc Thái hậu sẽ không vì hắn là con trai độc nhất của Lam Trí Thân mà nương tay. Từ trước đến nay, kết cục của người dám ngăn cản Thái Hậu chỉ có một từ: “Chết”.
Ôn nương càng nghĩ càng lo sợ, quyết định thăm dò ý tứ của Lam Ngọc. Nếu hắn thực sự có suy nghĩ như vậy, Ôn nương dù có liều mạng cũng phải bắt hắn dừng cương trước bờ vực. [ý là dừng lại trước nguy hiểm]
“Nương, người nói gì vậy? Nhi tử có thể có tâm tư gì? Tâm tư của nhi tử nương còn không biết sao?” Lam Ngọc cười nói, cầm ly trà từ từ uống.
Đương nhiên Lam Ngọc sẽ không thừa nhận ý nghĩa của mình với Lam Ngọc. Nếu hắn thừa nhận, mẹ hắn nhất định sẽ liều mạng ngăn cản. Hắn không muốn có thêm trở ngại.
“Đúng không?” Ôn nương nhìn nhi tử, muốn từ trên nét mặt của nhi tử nhìn xem liệu hắn có lừa gạt nàng hay không.
“Đương nhiên là đúng, nhi tử có bao giờ lừa gạt nương chưa? Nương, cả ngày người cứ suy nghĩ chuyện gì đấy?” Lam Ngọc nói mà mặt không đổi sắc, giọng nói lại mang theo ý tứ trêu chọc.
Nghe Lam Ngọc nói, Ôn nương cũng thấy yên lòng. “Con tốt nhất là không được lừa gạt nương. Con đã trưởng thành, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, con so với nương còn rõ hơn. Nương chỉ có mình con là con trai, muốn làm chuyện gì thì phải nghĩ kỹ rồi mới được làm, hiểu chưa?”
Ôn nương không nói thẳng mà chỉ kín đáo nhắc nhở Lam Ngọc. Bà tin tưởng Lam Ngọc có thể hiểu ý tứ của mình.
“Nhi tử hiểu, nương, người cứ yên tâm”. Lam Ngọc trấn an Ôn nương,nhưng trong lòng không mảy may thay đổi.
Lam Ngọc chỉ nghĩ nếu Lam Linh trúng dược kia, nàng sẽ không biết là hắn làm. Chuyện thần không biết quỷ không hay, căn bản không có gì phải lo lắng.
“Hiểu là tốt rồi. Ngươi có cần cho người mời thái y tới kiểm tra không?” Ôn nương nhìn mắt và mũi Lam Ngọc vẫn còn hồng hồng lại thấy đau lòng.
“Nhi tử đã cho người mời thái y, nương, người cứ về nghỉ ngơi đi, không cần luôn quan tâm đến nhi tử như vậy”. Lam ngọc cười đứng lên, đỡ lấy cánh tay của Ôn nương.
“Đứa nhỏ này! Tốt rồi, nương đi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi”. Ôn nương cười giận Lam Ngọc một cái rồi đứng lên, được Lam Ngọc đỡ ra ngoài.
"Nương, người đi thong thả."
Lam Ngọc tiễn Ôn nương ra khỏi phòng, liền quay trở lại, chỉ mong mau đến tối.
Có đoạn nào chưa thuận, mọi người góp ý giùm ta nhé
Tìm kiếm với từ khoá:
Share(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Rất CẦN GIÚP Beta! CẦN GIÚP Beta!