Edit: An Kin
Bị Yến Kinh Hàn ôm chặt trong lòng, cảm nhận hương tùng trúc thơm mát, bên tai là tiếng hít thở đều đều của Yến Kinh Hàn, trong lòng Lam Linh tràn ngập bất đắc dĩ, rối rắm, trăm nghìn chuyện, càng nghĩ càng rối.
Nàng chưa bao giờ nghĩ những việc trong thời gian qua lại lần lượt xảy ra đối với mình, nàng bị hắn ôm, bị hắn tính toán, bị hôn, rồi bị bắt nạt… đây là nàng sao? Kiếp trước nàng oai phong một cõi, không ai địch nổi, sao giờ lại lưu lạc đến mức độ này?
Chẳng lẽ do Yến Kinh Hàn nắm được nhược điểm mà uy hiếp nàng? Chỉ đơn giản như vậy sao? Lam Linh nghĩ đến việc lần đầu tiên xuất hiện ảo giác, lần thứ hai lại xuất hiện hình ảnh, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là một ám hiệu, rất có thể có nhiều bí mật ẩn giấu sau ám hiệu này.
Liệu nàng có muốn tìm hiểu những bí mật này không? Lam Linh cũng không rõ, nàng không phải chủ nhân của thân thể này, những bí mật đó không liên quan gì đến nàng, sao nàng phải đi tìm hiểu?
Lam Linh nghĩ đến việc Yến Kinh Hàn nói đến cái chết của mẫu thân của cơ thể này. Nàng tin Yến Kinh Hàn nói thật, hắn không điều tra hung thủ, hiển nhiên là không nói cho nàng biết, mục đích của hắn là muốn nàng tự tìm ra hung thủ.
Mặc kệ mục đích của Yến Kinh Hàn, Lam Linh biết chắc nàng sẽ không bị chi phối.
Mặc dù nàng chiếm giữ thân thể này, nhưng có rất nhiều cách để thể hiệnlòng biết ơn, hơn nữa hiện giờ cũng không vội. Vì vậy, Lam Linh liền giữ trong lòng, chờ tới khi nàng có thể tự mình bảo vệ tính mạng, thoát khỏi khống chế của Lam Xảo Phượng và Yến Kinh Hàn, sẽ tìm ra hung thủ sát hại mẫu thân của cơ thể này để báo thù.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Thanh âm khàn khàn của Yến Kinh Hàn đột nhiên vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lam Linh. Nàng liếc nhìn Yến Kinh Hàn rồi lại lập tức cúi xuống.
“Ta không nghĩ gì cả”. Dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết ta đang nghĩ gì? Lam Linh âm thầm liếc mắt xem thường, tự nhủ trong lòng. Sau đó, nàng đẩy Yến Kinh Hàn, định ra ngoài.
“Thật sự?” Yến Kinh Hàn đương nhiên không tin, chẳng những không buông mà còn siết chặt cánh tay ôm Lam Linh.
“Đương nhiên là thật” Lam Linh trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn “Vương gia đã tỉnh, sao vẫn chưa buông tay?”
Trong lòng Lam Linh có chút tức giận, một chút buồn bực lại cả một phần bất đắc dĩ.
Bị Yến Kinh Hàn ôm một canh giờ, sợ đánh thức hắn nên Lam Linh cũng không dám động đậy. Một canh giờ không hề động đậy cùng với áp lực từ cánh tay hắn, Lam Linh cảm thấy cơ thể mình có chút tê tê.
Thấy Yến Kinh Hàn không định buông tha mình, lửa giận trong lòng Lam Linh từ từ bốc lên.
Thấy khuôn mặt mịn màng của Lam Linh nhuộm màu hồng phấn, vô cùng xinh đẹp, mắt Yến Kinh Hàn lóe lên một tia lửa, không phản đối, liền buông Lam Linh.
Lam Linh cũng không lên tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, xuống giường, sửa sang lại y phục đầu tóc, không để ý Yến Kinh Hàn mà rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Lam Linh nhanh chóng biến mất, khóe miệng Yến Kinh Hàn giương nhẹ, mắt phượng hiện lên ý cười.
“Tiểu thư, người phải về Thiên linh các sao?” Thu Diệp đang ở bên ngoài viện, thấy Lam Linh đi ra, vội vàng theo sau
Lam Linh khẽ “ừ” một tiếng. Thu Diệp lập tức đi lên dẫn đường. Nàng biết tiểu thư nhà mình mất trí nhớ, chắc không nhớ đường đến Thiên Linh các.
Lam Linh đi theo Thu Diệp đến Thiên Linh các, trong lòng suy nghĩ về việc ở chung với Yến Kinh Hàn.
Mặc dù lời nói và việc làm của Yến Kinh Hàn với nàng có chút vô sỉ, nhưng Lam Linh biết rõ hắn là một người biết nắm bắt giới hạn của người khác. Hắn biết lúc nào nên dừng, lúc nào nên hành động, vận dụng một cách tự nhiên như vậy lại dễ dàng khống chế nàng trong lòng bàn tay. Tựa như nàng chính là con chuột bạch bị hắn bắt được, nhưng lại không giết mà đem ra đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đáng giận!
Lam Linh tức giận chau mày, nghĩ đến việc trongmắt hắn mình chỉ như một con chuột, trong lòng liền ngập tràn tức giận.
Lúc này, Thu Diệp dừng chân, quay đầu nhìn Lam Linh: “Tiểu thư, đi về phía bên này”.
Đối với đại tiểu thư Lam tướng phủ Lam Kim Châu, Thu Diệp vốn đã không có ấn tượng tốt, mặc dù tiểu thư nhà mình đã là Vương phi vậy mà Lam Kim Châu vẫn không từ bỏ, chỉ hướng về phía Hàn Vương gia, khiến cho Thu Diệp vừa thấy Lam Kim Châu trong lòng liền dâng lên cảm giác đề phòng, giống như bất kỳ lúc nào Lam Kim Châu cũng có thể làm gì đó để đoạt Yến Kinh Hàn.
Lam Linh thấy Lam Kim Châu ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang đi tới, ánh mắt lập tức nhìn ra chỗ khác. Mặc dù nàng không thích Lam Kim Châu, nhưng chỉ cần nàng ta không gây sự trước, Lam Linh cũng không tìm nàng ta gây phiền toái.
Mặc dù Lam Linh nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên là Lam Kim Châu không suy nghĩ như thế. Chỉ cần thấy Lam Linh không nhìn mình, nàng (Lam Kim Châu) sẽ cho rằng vốn dĩ là do Lam Linh xem thường, không coi mình ra gì.
Nghĩ tới đây, sự ghen tỵ cùng không cam lòng khiến Lam Kim Châu vô cùng tức giận.
Nàng ta (Lam Linh) dựa vào điều gì mà vừa sinh ra đã là đích nữ? Dựa vào điều gì có thể làm cho Thái Hậu đích thân dạy dỗ? Dựa vào điều gì lại có thể lấy nam nhân mà nàng (Lam Kim Châu) thầm yêu?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì
Lam Kim Châu siết chặt tay áo. Nhưng nghĩ tới tin tức hôm qua mình thu được, cơn giận trong lòng dần lắng xuống. Cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa từ từ dâng lên.
Ánh mắt Lam Kim Châu lóe lên vẻ đắc ý, chân cũng bước nhanh hơn, đối mặt với Lam Linh, phía sau là Lỗ má má cùng nha hoàn Hương nhi.
“Tham kiến Hàn Vương phi”. Lỗ má má cùng Hương nhi hành lễ với Lam Linh
Lam Linh nhìn về phía ba người, gật đầu cười. Lại nghe thanh âm quái gở của Lam Kim Châu: “Muội muội mới gả sang Vương phủ mấy ngày, nha đầu kề cận lại quên quy củ, nhìn thấy ta mà không hành lễ?”
Thanh âm của Lam Kim Châu chậm rãi lên cao, hung hăng nhìn về phía Thu Diệp.
Lam Kim Châu vừa nói, Thu Diệp lập tức hiểu rõ, bề ngoài là Lam Kim Châu trách mình không hiểu lễ nghi, nhưng thực chất là hạ uy phong của tiểu thư. Trong lòng Thu Diệp lấy làm lạ, chẳng lẽ Lam Kim Châu quên chuyện bị quỳ phạt mấy ngày trước đó. Hiện tại, tiểu thư nhà mình là đương kim Hàn Vương phi, nàng ta lại cố ý gây phiền phức, ai cho nàng ta lá gan thật to vậy?
Nhưng dù thế nào, Lam Kim Châu vẫn là chủ tử, nàng vốn là nha đầu của Lam tướng phủ, lẽ ra là phải hành lễ với chủ tử.
Nghĩ vậy, Thu Diệp định hành lễ với Lam Kim Châu nhưng lại bị Lam Linh đưa tay ngăn lại. Thu Diệp lập tức nhìn Lam Linh rồi lùi sang bên cạnh.
“Nha hoàn của Bản vương phi có hiểu quy củ hay không cũng không đến lượt một thứ nữ của Lam Tướng phủ phải nói.” Khóe miệng Lam Linh nhếch lên, khẽ cười: “Chưa nói, tỷ tỷ thấy Bản vương phi hình như còn chưa hành lễ, hay là do việc quỳ ở từ đường hôm trước đã làm hỏng tư duy, khiến tỷ tỷ quên mất thân phận của mình?”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy của Lam Linh đối với Lam Kim Châu mà nói chẳng khác gì những mũi dao, đâm trúng chỗ hiểm yếu của nàng.
Từ trước đến nay, Lam Kim Châu kiêng kị nhất việc người khác nói nàng là thứ nữ. Nàng hận nhất thân phận thứ nữ của mình. Nếu như không phải do thân phận này thì nhất định người được Hoàng thượng tứ hôn sẽ là nàng ta.
Việc bị phụ thân phạt quỳ ở từ đường chính là một vết thương khiến Lam Kim Châu vô cùng xấu hổ. Vậy mà giờ Lam Linh lại sát muối vào vết thương, khiến Lam Kim Châu vô cùng khó chịu.
“Ta đương nhiên không quên thân phận của mình, chỉ sợ là có người nào đó mới đôi khi quên mất thân phận của chính mình.”
Lam Kim Châu nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như đang ngấm ngầm hại người khiến Lam Linh lập tức rùng mình. Lời nói của Lam Kim Châu hình như có ẩn ý, cuối cùng nàng ta muốn nói điều gì?
“Tỷ tỷ đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cố ý mắng nhiếc Bản vương phi?” Ánh mắt Lam Linh trầm xuống, cố ý nhìn Lam Kim Châu nói.
“Thần nữ không dám. Người là Hàn Vương phi tôn quý, thần nữ muốn lấy lòng còn không được, sao dám mắng nhiếc người. Thần nữ chỉ muốn nhắc nhở Vương phi, tuy người đã gả đi, nhưng cũng không nên hắt nước ra ngoài, dù sao Lam Tướng phủ vẫn là nhà mẹ đẻ của Vương phi, Vương phi có thế nào cũng vẫn mang họ Lam”. Lam Kim Châu cúi thấp người, bình tĩnh, hòa nhã nói, nhưng trong lòng có chút sợ, thiếu chút nữa nàng lại bị tiện nhân này làm cho tức giận, may mà nàng còn có thể xoay chuyển được tình thế.
Đúng là tự nhiên khác thường chắc chắn có âm mưu!