Coverter:tieuquyen28
Editor: Tiểu Y
Bị Lam Linh vừa nói như vậy, Lỗ mụ mụ đang muốn đánh Thu Diệp lập tức dừng tay lại, trong nội tâm sinh ra một chút sợ hãi.
Lỗ mụ mụ này là vú nuôi Lam Kim Châu, lại là lão mụ tử tâm phúc của Lam Kim Châu, từ trước đến nay Lam Kim Châu làm cho nàng làm cái gì, nàng cũng sẽ không có nửa điểm do dự, nhưng lúc này Lỗ mụ mụ lại lộ vẻ do dự, nhị tiểu thư tựa hồ cùng trước kia không giống nhau, nàng thấy ánh mắt về phía mình mang theo sự tàn khốc chưa bao giờ có, Lỗ mụ mụ mơ hồ cảm thấy nàng nếu thật sự đánh, tay của nàng thật sự có khả năng liền không phải là của nàng.
Tay Lỗ mụ mụ ngừng ở giữa không trung, nhìn về phía Lam Kim Châu, trong ánh mắt mang theo hỏi thăm, Lam Kim Châu trong nội tâm mắng câu không dùng được, hướng về Lỗ mụ mụ nháy mắt, Lỗ mụ mụ nhanh chóng thối lui sau lưng Lam Kim Châu.
"Phụ thân, lời nói muội muội vừa mới quá dọa người , nàng trước kia khi nào đã nói qua những lời doạ người như vậy?" Lam Kim Châu đương nhiên cũng phát hiện Lam Linh khác thường, trong đầu linh quang chợt lóe, làm nên văn chương, "Phụ thân, lấy nữ nhi xem, còn thỉnh lưu thái y đến xem cho muội muội một chút đi, muội muội nếu thật sự rớt bể đầu, cứ theo lời nói như vậy gả cho Hàn vương điện hạ, sau này Hàn vương điện hạ nếu biết rồi, chỉ sợ sẽ trách tội phụ thân ngài."
Lời nói của Lam Kim Châu một mặt nói Lam Linh đầu xảy ra vấn đề, về phương diện khác lại là đánh khẩu hiệu vì Lam Trí Thân suy nghĩ, kì thực không gì khác chỉ là không muốn Lam Linh gả cho Yến Kinh Hàn mà thôi, loại người này giấu đầu hở đuôi , trên thực tế người ở chỗ này lòng dạ đều biết rõ.
Lam Kim Châu ái mộ Yến Kinh Hàn trong phủ, thậm chí ở toàn bộ kinh thành sớm không phải là bí mật gì, hai năm trước, Lam Kim Châu đối với Yến Kinh Hàn yêu thương nhung nhớ, bị ống tay áo Yến Kinh Hàn vung vào hồ, kém một chút đi đời nhà ma, chuyện này lúc đó oanh động toàn bộ kinh thành, mặc dù quá khứ đã hai năm, nhưng Lam Kim Châu vẫn như xưa cuồng dại không hối hận, một lòng liền muốn gả cho Yến Kinh Hàn, nhưng nàng không nghĩ tới, Hoàng thượng thế nhưng hạ chỉ làm cho Lam Linh gả cho Yến Kinh Hàn, điều này có thể làm cho nàng không oán hận?
Lam Kim Châu không đợi đến khi cha mình mở miệng, lại nghe được âm thanh của Lam Linh mang theo nụ cười, "Tỷ tỷ, người một nhà cần gì che giấu? Ngươi muốn gả cho Hàn vương điện hạ, ngươi cứ việc nói thẳng là tốt lắm, muội muội tự nhiên sẽ thành toàn cho tỷ tỷ , nhưng tỷ tỷ lại không phải nói đầu của ta có vấn đề, thiệt người lợi mình, muội muội ta nếu tức giận, chỉ sợ cũng không muốn thành toàn tỷ tỷ."
Lam Linh nói một phen làm cho Lam Kim Châu mặt lúc đỏ lúc trắng, tâm càng giống như ngồi trên xe cáp treo, vừa mới vọt tới tận trời, nhưng trong chớp mắt lại rơi xuống đáy cốc.
Lam Kim Châu đương nhiên biết rõ nàng thích Yến Kinh Hàn chuyện là ai cũng biết, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, chưa từng có người nào dám ở trước mặt mọi người nói ra trước mặt nàng, mà Lam Linh không hề cố kỵ như thế một phen làm cho Lam Kim Châu cảm thấy nàng đây đang nhục nhã mình! Lam Kim Châu lập tức thẹn quá hoá giận!
"Lam Linh, ta khi nào thì đã nói ta muốn gả cho Hàn vương điện hạ rồi? Ngươi không cần ngậm máu phun người!" Lam Kim Châu nổi giận đùng đùng chết không thừa nhận.
"Không nghĩ nha, đó là muội muội ta hiểu lầm." Đối với khuôn mặt tức giận Lam Kim Châu, Lam Linh vẫn cười nhẹ như cũ, "Vốn định bởi vì ta mất trí nhớ, chỉ sợ không nên gả được Hàn vương điện hạ, muốn đi cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn, cho ngươi gả cho Hàn vương điện hạ, thành toàn lòng ái mộ của tỷ tỷ đối Hàn vương điện hạ, không nghĩ là ta hiểu lầm, bất quá lại may mắn tỷ tỷ bây giờ mới nói ra, miễn cho muội muội ta làm thành sai lầm lớn, một tay thúc đẩy làm đôi vợ chồng bất hoà."
Nghe Lam Linh nói những lời này, Lam Kim Châu thiếu chút nữa hộc máu, nàng mới vừa nói gì đó? Nàng muốn gả cho Yến Kinh Hàn nha, bây giờ nàng hối hận vẫn còn kịp sao?