Coverter: tieuquyen28
Editor: Tiểu Y
Ôn Nương nhìn lướt qua sắc mặt hối hận rõ ràng trên mặt của Lam Kim Châu, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng, ngu xuẩn! Đầu óc nàng như vậy, bị người bán còn giúp người ta kiếm tiền.
Ôn Nương đối Lam Kim Châu tràn đầy khinh thường, nhưng trước mắt Lam Linh lại không thể không làm cho nàng một lần nữa đúng lên xem kỹ càng, nha đầu kia cùng lúc trước trở nên hoàn toàn khác nhau , trước kia, Ôn Nương biết là Lam Linh chỉ có một gương mặt hại nước hại dân thôi, nhưng bây giờ, nhìn lại xem Lam Linh một thân mũ phượng vai quàng khăn, trong đầu Ôn Nương chợt lóe lên bốn chữ " hào hoa phong nhã tuyệt thế , nghĩ đến bốn chữ này, trong nội tâm Ôn Nương đột nhiên chấn động!
"Hào hoa phong nhã tuyệt thế" nguyên lai chỉ dùng trên người hoàng hậu Lam Hân Nhi, mà hiện thời nàng lại từ trên người Lam Linh nhìn ra bốn chữ này, trong nội tâm Ôn Nương lập tức lặng lẽ sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.
Trong chuyện này đến cùng xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ... Ôn Nương trong nháy mắt nhìn về phía Lam Trí Thân bên cạnh, nhìn thần sắc Lam Trí Thân, Ôn Nương biết rõ, nàng nghĩ đến , Lam Trí Thân cũng đã nghĩ tới.
"Phụ thân..." Lam Kim Châu nhìn về phía Lam Trí Thân yếu ớt gọi một tiếng, lửa giận trong lòng đã bị Lam Linh tưới tắt một nửa, đầu óc tựa hồ cũng đã thanh tỉnh một chút, nàng biết rõ phụ thân của nàng mới chủ cột gia đình, hôn sự của Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn đến cùng như thế nào, đều là phụ thân của nàng đến định đoạt, yêu cầu đó cũng là cha nàng đi cầu Hoàng thượng.
Nhìn thấy thần sắc Lam Kim Châu lại vội vàng lại có chút khiếp đảm, trong nội tâm Lam Linh cười nhạt, nàng mới vừa rồi chỉ là cố ý nói nàng chút mà thôi, nàng kia lại tưởng thật, bất quá như vậy cũng tốt, nếu thật sự nàng kia có thể thay thế mình gả cho Yến Kinh Hàn xác thực cũng tự mình giải quyết một vấn đề phiền toái khó giải quyết.
"Câm miệng!" Lam Trí Thân hung hăng trừng về phía Lam Kim Châu, hắn như thế nào lại sinh một cái nữ nhi ngu xuẩn như vậy? Ngu không ai bằng!
Lam Kim Châu mím mím môi, không dám lên tiếng nữa, mặt đầy oán hận nhìn về phía Lam Linh, nếu không phải nàng, nàng cũng sẽ không bị cha khiển trách!
Lam Linh lành lạnh quét Lam Kim Châu một cái, chính mình ngu xuẩn còn giận lây người khác, thật là ngu bất trị được *!
[*Ngu bất trị được: ngu không trị được]
"Linh nhi, đem ống tay áo tay trái của ngượi cuộn lên một chút, làm cho vi phụ xem cổ tay trái của ngươi." Lam Trí Thân hồi phục lại tâm tình, theo ý hắn, hiện tại quan trọng nhất hắn muốn biết rõ ràng người trước mắt nàng đến cùng phải hay không là nữ nhi của hắn!
"Phụ thân, nữ nhi không hiểu ý của ngài." Thanh âm Lam Linh hơi trầm xuống, trong nội tâm nổi lên tiếng cười lạnh, người phụ thân này là muốn kiểm tra chính mình nha, như nàng đoán được theo lời nói, trên cổ tay trái của nàng có cái bớt hay các loại dấu hiệu gì đó.
"Phụ thân bảo ngươi xắn, ngươi liền xắn lên, lấy ở đâu nói nhảm nhiều như vậy? !" Lam Kim Châu chẳng những không có ngã một lần khôn hơn một chút, ngược lại đem tức giận cùng khiển trách của Lam Trí Thân vung đến đầu Lam Linh.
"Lam Kim Châu, xem không để cho ngươi chút dạy dỗ, ngươi không biết cái gì là đau!" Trong lời nói Lam Linh đã mang theo hơi lạnh rùng mình, Lam Kim Châu không khỏi run lên, Lam Linh nói tiếp: "Ta là đích, ngươi là thứ, hơn nữa ta còn là Hàn vương phi mà Hoàng thượng ban chuẩn, ngươi lại hết một lần tới hai lần, hết hai rồi tới ba vũ nhục quát lớn ta, con mắt lại không có lớn nhỏ, phụ thân, nếu bàn về gia pháp, nên xử trí như thế nào?" Lam Linh nói xong liền đem ánh mắt hướng về phía Lam Trí Thân.
"Phụ thân..." Lam Kim Châu tựa hồ đến lúc này mới biết sợ hãi, nhìn về phía Lam Trí Thân trong mắt mang theo thần sắc khẩn cầu rõ ràng.
Lam Trí Thân cũng không có nhìn Lam Kim Châu, mà là nhìn Lam Linh, trong nội tâm hắn càng khẳng định, người trước mắt không phải là nữ nhi của hắn, nàng là người của Yến Kinh Hàn!