Hắc Phong dẫn Lam Linh đi xuyên qua tảng đá trên đường lớn, rồi lại đi qua đường mòn nhỏ, sau khoảng thời gian hai nén hương, nàng liền đến giữa vườn đào, thấy được một cái Thủy uông đàm.
Một cái đình bạch ngọc cực kỳ tinh xảo, hoa đào rơi nhiều không đếm xuể, một chút sương trắng di động trên mặt hồ Huyền băng, xa hoa tráng lệ như bức tranh thủy mặc của Vô Danh đại sư vậy.
Lam Linh không ngờ tới trong vương phủ của Yết Kinh Hàn lại có một nơi đẹp đẽ đến như này, giống như một bức họa tiên cảnh, hư hư ảo ảo, lại chân thật hiện ra ngay trước mắt nàng.
''Uông...'' Hắc Phong kêu lên một tiếng, kéo suy nghĩ của Lam Linh lại, nàng cười cười với nó, buông lỏng dây thừng trong tay ra, nói: '' Ngươi tự mình đi chơi đi.''
''Uông...''Hắc Phong sủa lên một tiếng, sau đó liền chạy đi.
Lam Linh đi đến bên cạnh Huyền Băng đàm, thấy cái hồ này cũng không quá lớn, chiều dài chỉ tầm hơn mấy trượng, xung quanh có một cái lan can cẩm thạch, lại có thêm mấy bậc thang, có tay vịn, có thể thuận tiện đi xuống lòng hồ.
Nước hồ trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy, đứng ở bên bờ hồ, Lam Linh đã có thể cảm thấy từng trận hàn khí đang ập vào người, huyền băng đàm này quả nhiên giống hệt như tên gọi của nó.
Lưu Vân đang ẩn trong mộtnơi bí mật gần đó thấy Lam Linh đang đứng bên bờ bờ hồ trầm tư không nói, trong lòng thầm kêu không tốt, suy tư một lát liền chạy về hướng thư phòng của Yết Kinh Hàn.
Lam Linh nhíu mắt lại, lập tức xoay người đi tìm Hắc Phong.
... ...
Thư phòng
''Gia, thuộc hạ dựa theo đường đi của Hắc Phong mà đoán, nhất định là vương phi ngài ấy bảo Hắc Phong dẫn đi tìm Huyền Băng đàm, hơn nữa Vương phi còn đứng ngẩn người một hồi ở bờ hồ, thuộc hạ cả gan đoán, vương phi nhất định đã biết được cái gì đó, cũng sợ là tới vì cái đó!'' Lưu Vân đứng trước mặt Yết Kinh Hàn, đem chuyện Lam Linh đi Huyền Băng đàm bẩm báo lại một lần.
Yết Kinh Hàn ngồi sau văn án, suy nghĩ một chút, mày kiếm nhíu lại.
Triêu Dương nghe lời nói của Lưu Vân, khẽ thở dài một tiếng, vương phi tuy là nữ nhi của Lam Trí Thân, là chất nữ của Lam Xảo Phượng, nhưng Triêu Dương vẫn luôn có cảm giác vương phi không giống với bọn người kia, hắn tin tưởng gia nhà mình cũng có cảm giác như vậy, nếu không thì gia sẽ không nói với nàng nhiều như thế, cũng không có những hành động làm hắn bất khả tư nghị như sáng nay.
Nhưng thân thế của nàng chung quy cũng không thay đổi được, mục đích nàng vào vương phủ là ví dụ sinh động nhất, gia nhà mình chỉ sợ cũng thất vọng giống hắn thôi.
''Gia, thuộc hạ cảm thấy những suy đoán của Lưu Vân thật không hợp lẽ thường.'' Hạo Nguyệt vốn luôn ít nói đột nhiên ôm quyền phản đối ý kiến của Lưu Vân, điều này làm dấy lên tia hy vọng cho Triêu Dương.
''Nè, Hạo Nguyệt, ba ngày không thấy, nay phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa nha, nói nhanh lên, lời nói của Lưu Vân có gì không hợp lẽ thường vậy?'' Triêu Dương có chút khẩn cấp, chưa đợi Yết Kinh Hàn mở miệng liền tươi cười nói.
''Nói.'' Yết Kinh Hàn nhẹ nhàng thốt ra một chữ, trong lòng đã muốn có suy tính.
''Vâng.'' Hạo Nguyệt lúc này mới nói tiếp: ''Gia, dựa vào biểu hiện của vương phi ở hỉ đường ngày hôm đó, đủ để chứng tỏ rằng nàng ấy không phải là một nữ tử dễ ăn hiếp, hơn nữa vương phi mất trí nhớ, nàng cũng không nhớ rõ thái hậu, cũng sẽ không nhớ rõ thái hậu bà ấy từng giao cho mình nhiệm vụ gì, mà thái hậu từ trước đến nay luôn cẩn thận, bà ta ắc hẳn biết được vì sao vương phi lại có biến hóa lớn đến như vậy, tất nhiên đã nhìn ra được nàng ấy mất trí nhớ, cho nên trước khi xác nhận được vương phi có thật sự trung thành với bà ta hay không, bà ta sẽ không giao cho vương phi việc lớn đến như vậy đâu. Cho nên thuộc hạ cho rằng, vương phi không phải vì cái đó mà tìm đến Huyền Băng đàm.''
''Có đạo lý!'' Triêu Dương vỗ vai Hạo Nguyệt một cái, nói phụ họa: ''Gia, thuộc hạ cũng cảm thấy Hạo Nguyệt nói rất có lý a, thuộc hạ cảm thấy vương phi và bà lão thái hậu kia nhất định không phải cùng một loại người.''
''Các ngươi đã nói vương phi không vì cái kia mà đến, vậy thử nói xem vì sao nàng lại bảo Hắc Phong mang nàng đi Huyền Băng đàm? Nếu nàng ấy mất trí nhớ, như thế nào lại biết được trong phủ có Huyền Băng đàm? Chẳng lẽ không phải là thái hậu nói cho nàng biết sao?'' Lưu Vân nháy mắt nói lên nghi ngờ của chính mình.
Triêu Dương nhíu nhíu mày, quả thật có chút vấn đề nha, Vương phi như thế nào lại biết đến cái hồ kia? Nàng đi nơi đó làm gì?
''Quan sát kỹ nhất cử nhất động của nàng! Nàng có mục đích gì sớm muộn gì cũng sẽ tự mình nói ra thôi.'' Yết Kinh Hàn mâu quang sâu kín, hắn thật muốn xem thử nếu hắn không quan tâm đến, nàng có thể diễn trò gì đây.
''Vâng.'' Ba người đồng loạt ôm quyền, rất nhanh lui ra ngoài.
Yết Kinh Hàn khoanh hai tay lại, tựa lưng vào ghế, nghĩ tới quyển sách Lam Xảo Phượng đưa cho Lam Linh, nếu như hắn đoán trúng, bà ta là đang muốn nhất tiễn song điêu, cùng lúc vừa muốn xem thử lòng trung thành của Lam Linh, vừa muốn làm cho hắn quỳ dưới váy của nàng.
Yết Kinh Hàn nhếch miệng một cái, hắn vô cùng chờ mong xem Lam Linh sẽ đối phó với bài kiểm tra của hắn như thế nào nha, nàng có thể thể lộ ra móng vuốt sắc bén hay không.
PS: Các nàng đọc truyện vui và cuối tuần vui vẻ nha.