Sau khi Lam Linh đi ra khỏi đầm Huyền Băng rất nhanh đã tìm thấy Hắc Phong, tiếp đó nàng dắt Hắc Phong đi dạo trong vương phủ, vừa đi vừa âm thầm nhớ lại từng bố cụcbên trong phủ.
Đi khoảng chừng nửa canh giờ, Lam Linh dắt Hắc Phong đi qua một cái sân nhò tên là“Ngọc Lan viện", viện này ở trong phủ cũng khá vắng vẻ, cửa viện luôn đóng chặt, trước cửa sân chỉ có hai gã thị vệ canh gác, chuyện này không phải là điều quan trọng, cái nàng muốn nhất chính là, Lam Linh nghe thấy thanh âm của hai nữ tử ở trong viện truyền ra, từ thanh âm này nàng có thể phán đoán ra hai nữ tử này còn rất trẻ tuổi.
Theo thông tin lấy được từ Thu Diệp và Tạ An, Lam Linh biết rõ hai nữ tử này một người là thiếp thị của Yến Kinh Hàn, người còn lại chính là nha đầu sai sử ở trong phủ, theo nàng như đoán đúng, hai người này chỉ sợ là hai mỹ nhân mà năm ngoái Yến Minh Hiên đã đưa cho Yến Kinh Hàn.
Nhưng mà chuyện này dường như không có liên quan gì tới nàng, lý do vì sao Yến Kinh Hàn để các nàng ở trong phủ dường như càng không có liên quan gì tới nàng, vì thế, lúc Lam Linh dắt Hắc Phong đi qua Ngọc Lan viện, cũng không hề dừng lại, nhanh chóng rời đi.
Lam Linh dắt Hắc Phong đi dạo ở trong phủ khoảng một canh giờ, điều gì đó cần nên ghi nhớ toàn bộ đều khắc sâu vào trong đầu, lúc này Lam Linh mới dắt Hắc Phong trở về Tùng Trúc Viện.
Vào sân nhỏ, Lam Linh thấy Thu Diệp bước nhanh đi lên chào đón, trên mặt là dáng vẻ lo lắng.
"Tiểu thư, ngài đi nơi nào vậy, nô tỳ lo lắng gần chết." Thu Diệp muốn đi lên đỡ cánh tay của Lam Linh, nhưng sau nhìn thấy bộ dáng Hắc Phong nhe răng trợn mắt với nàng, nàng bị hù dọa mà lui về phía sau hai bước.
Lam Linh vỗ vỗ đầu Hắc Phong, cười nói: "Ta chỉ đi dạo một chút ở trong phủ, có chuyện gì mà lo lắng?"
"Nô tỳ lo lắng tiểu thư không quen với bên trong phủ, lại không có người dẫn đường, sẽ bị lạc đường, rồi sẽ bị người chê cười." Thu Diệp đi theo sau Lam Linh và Hắc Phong, vẫn duy trì một khoảng cách với Hắc Phong.
"Ai nói ta không có người dẫn? Hắc Phong cũng không nhất định làkém hơn người." Lam Linh cười vuốt vuốt lông trên đầu Hắc Phong.
Hắc Phong nghe Lam Linh tán thưởng nó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, cái đuôi mềm như nhung đã lắc giờ được mừng lại càng lắc hơn.
Lam Linh nhìn thấy dáng vẻ Hắc Phong như thế, không khỏi lại cười cười, dắt Hắc Phong đi vào đông sương phòng.
Sau khi cột Hắc Phong vào một chỗ, Lam Linh đi ra ngoài gian phòng, nói Thu Diệp: "Thu Diệp, ngươi mang tới đây một ít ngân lượng, rồi theo ta đi ra bên ngoài phủ một tí."
"Tiểu thư, nô tỳ nghe Triêu Dương đại ca nói, trong vương phủ có một quy củ, bên trong phủ không cần biết là người phương nào, cho dù đi làm việc ở bên ngoài phủ, hay là hồi hương thăm người thân đi chăng nữa, nếu muốn đi ra ngoài thì phải có lệnh bài của bên trong phủ, hơn nữa lệnh bài này muốn có thì phải xin phép với Hướng quản gia trước một ngày, đến ngày muốn ra phủ thì cần phải đi sang chỗ của quản gia để nhận lấy, rồi khi nào đến cửa phủ thì giao lại cho người gác cửa, tiểu thư, nô tỳ không biết khi ngài ra ngoài phủ có cần lệnh bài hay không, nô tỳ chỉ nghe Triêu Dương đại ca nói như vậy." Mặc dù Thu Diệp không biết tiểu thư trở thành nữ chủ nhân của vương phủ khi ra ngoài phủ có cần phải tuân thủ quy củ kia hay không, nhưng nàng vẫn nói lại những lời Triêu Dương nói cho nàng với Lam Linh.
Nghe Thu Diệp nói như vậy, cảm giác đầu tiên của Lam Linh chính là Yến Kinh Hàn đặt ra quy củ này là vì nàng, ý tứ của hắn chính là nếu nàng muốn đi ra ngoài, nhất định phải được sự cho phép của hắn!
Khốn kiếp! Lam Linh hừ lạnh một tiếng, nàng muốn xem một chút hắn sẽ đưa ra lý do gì để ngăn nàng đi ra ngoài!
Nghĩ tới đây, Lam Linh bước nhanh đi về phía thư phòng của Yến Kinh Hàn, vừa mới nãy Lam Linh đã biết rõ vị trí cụ thể thư phòng của Yến Kinh Hàn, vì thế, nàng không cần người dẫn đường giúp.
"Tiểu thư, ngài đi nơi nào vậy?" Thu diệp đi hai bước chạy theo sau lưng Lam Linh.
"Thư phòng."
Thu Diệp vừa nghe thấy, thì đã đoán được tiểu thư nhà mình đi đến thư phòng làm chuyện gì, cho nên nàng cũng chỉ mấp máy miệng không hề lên tiếng nữa.
Rất nhanh, Lam Linh đã đi tới trước cửa thư phòng Yến Kinh Hàn, thấy Triêu Dương với Hạo Nguyệt đang đứng thủ hộ ở ngoài cửa thư phòng, Lam Linh lập tức bước nhanh đi tới trước mặt hai người.
Vương phi tới thật là nhanh nha, trong lòng Triêu Dương thầm nói một câu, Lưu Vân chân trước vừa đi, vương phi chân sau đã đến rồi.
"Vương phi!" Triêu Dương với Hạo Nguyệt cùng nhau ôm quyền thi lễ với Lam Linh một cái.
Lam Linh khẽ ừ một tiếng, nhìn về phía Triêu Dương, "Còn cần bẩm báo một tiếng không?"
"Hả..." Triêu Dương không nghĩ tới Lam Linh sẽ hỏi một câu như thế, đang lúc không biết nên trả lời như thế nào, thì lúc này, chỉ thấy cửa phòng được kéo ra từ bên trong kêu chi một tiếng, gia nhà mình chậm rãi bước ra khỏi thư phòng.
"Vương phi có chuyện quan trọng tìm bản vương?" Yến Kinh Hàn biết rõ còn cố hỏi, thoáng lướt nhìn qua sau lưng Lam Linh, rồi nhấc chân bước ra khỏi mái hiên của thư phòng.
"Vương gia cần gì biết rõ mà còn cố hỏi? Chuyện trong vương phủ này còn có chuyện vương gia ngài chưa biết sao?" Lam Linh đi vào trong khoảng cách quy định ba thước của Yến Kinh Hàn, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không có một chút rung động nào!
Yến Kinh Hàn đứng chắp tay, một cơn gió thổi qua, làm tay áo bay bồng bềnh, càng lộ ra dáng người nổi bật, ngọc thụ lâm phong!
"Mặc kệ người khác đã nói với bản vương những lời gì, đó đều là những lời người khác nói, bản vương muốn nghe từ chính miệng vương phi nói với bản vương." Yến Kinh Hàn nói xong rồi quay người lại nhìn Lam Linh, trong giọng nói dường như mang theo một tia ái mộ, hương vị đầy ám muội, nhưng trên dung nhan tuấn tú của Yến Kinh Hàn lại không hề có một tia ôn tình!
Có bệnh! Lam Linh không muốn để ý tới trong hồ lô của Yến Kinh Hàn bán thuốc gì, lập tức mở miệng nói: "Ta muốn đi ra ngoài phủ một chút, không biết vương gia có thể cho ta cái phương tiện hay không?"
Trong lời nói của Lam Linh dường như mang theo một tia trêu chọc, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không hề nghiềm ngẫm!
Ánh mắt Triêu Dương len lén nhìn qua Yến Kinh Hàn với Lam Linh, trong lòng hơi hưng phấn, dường như gia nhà mình với vương phi là kỳ phùng địch thủ nha, sau này nhất định là có trò hay để xem.
Trong lòng Triêu Dương đang hưng phấn, đột nhiên thấy ánh mắt lạnh lùng của gia nhà mình quét tới, giọng nói lạnh lẽo xuyên qua lỗ tai hắn, "Triêu Dương, ngươi xem lời của ta như gió thoảng bên tai?!"
Nghe vậy, Triêu Dương lập tức giật mình một cái, lúc này mới nhớ tới, hôm nay là ngày gia bắt đầu phạt hắn ở trong phòng tối ba ngày, sau khi hắn trở về, thế nhưng lại quên mất chuyện này? Hắn hoàn toàn là muốn ăn đòn rồi.
"Thuộc hạ biết sai!" Triêu Dương nói xong rồi chạy tóe khói, tốc độ chắc chắn còn nhanh hơn thỏ!
"Bản vương đã nói rồi, không hạn chế sự tự do của ngươi, khi nào ngươi muốn đi ra ngoài thì không cần đến hỏi bản vương."
Ngoài dự liệu của Lam Linh, Yến Kinh Hàn không làm khó dễ nàng không nói, hơn nữa còn khá dễ nói chuyện, điều này làm trong lòng Lam Linh không khỏi lại đề phòng thêm một phần, nàng mới không tin tên khốn kiếp này sẽ tốt với nàng như vậy đâu, nhất định là hắn lại đánh cái chủ ý xấu gì rồi!
"Đa tạ vương gia! Thu Diệp, chúng ta đi!"
Mặc dù Lam Linh hoài nghi dụng ý của Yến Kinh Hàn, nhưng kế hoạch của nàng nàng vẫn muốn tiếp tục tiến hành, vì thế, nàng không dây dưa nữa, dẫn Thu Diệp nghênh ngang rời khỏi.
Yến Kinh Hàn nhìn thấy bóng lưng Lam Linh nhanh đã đi về phía xa, bàn tay lặng lẽ làm một động tác, lập tức có một bóng dáng lặng lẽ đi theo phía sau Lam Linh.
Cảm nhận được hơi thở biến đổi ở cách đó không xa, ánh mắt Lam Linh chợt lóe lên, khóe miệng cũng cong lên một đường.
Sau đó, Thu Diệp nhanh chóng lấy tới ít bạc vụn, rồi đi theo Lam Linh ra khỏi vương phủ.
"Tiểu thư, vương gia sai quản gia đặt tất cả đồ cưới của thái hậu tướng gia Hoàng hậu nương nương cho ngài ở trong sân, đồ trang sức châu bảo ngọc vải tơ lụa cái gì cần có đều có, nô tỳ cảm thấy ngài không cần mua gì cả." Thu Diệp đi theo phía sau Lam Linh, cầm ít bạc vụn ở trong tay, không hiểu tiểu thư nhà mình còn thiếu cái gì.
"May vá." Lam Linh nhẹ phun ra hai chữ, nàng đương nhiên là sẽ không nói cho Thu Diệp chuyện nàng ra ngoài phủ thứ nhất là dò xét bố cục của kinh thành, độ cao của tường thành, thứ hai là mua chuẩn bị những đồ vật nàng cần thu thập Yến Kinh Hàn.
"Tiểu thư, ngài muốn tự tay làm y phục choa vương gia?" Thu Diệp hơi nghi hoặc, tiểu thư nhà mình đâu giống như là muốn chào đón vương gia, nàng ấy sẽ tự mình làm y phục cho vương gia sao?