Gió mát thổi nhẹ, mặt trời chiếu khắp, buổi chiều trên đường cái cũng không có nhiều người, nhưng khi nhìn thấy Lam Linh thì không khỏi lóe sáng hai mắt, đây là phu nhân nhà ai mà lớn lên giống như tiên tử trong tranh vậy a, thật đẹp.
Lam Linh từ từ đi tới, nhìn nhìn kiến trúc hai bên đường, cao thấp chằng chịt, cổ kính, tửu lâu quán trà san sát, kim lâu đan phường cái gì cần thiết đều có cả. Nhưng làm Lam Linh hứng thú nhất chính là có một tiệm cầm đồ nhỏ, tầng hai trên tiệm cầm đồ này là một cái tiểu lâu, trang hoàng lộng lẫy, tinh xảo, tuyệt mỹ, Lam Linh lập tức cong cong môi, nàng tin tưởng không lâu sau, tiệm cầm đồ này sẽ giúp nàng bận rộn một phen đây.
Lam Linh dẫn Thu Diệp đi dọc đường cái về phía nam, đi được một canh giờ, Lam Linh đã nhìn thấy được thứ nàng mong muốn- tường thành, nàng vừa đi vừa nhìn độ cao của thành, ánh mắt nhanh chóng quét qua quang cảnh xung quanh thành, không hề dừng lại, sau đó đẫn Thu Diệp đi sang đường khác.
"Tiểu thư, nô tỳ quả thật đi không nổi nữa." Thu Diệp cuối cùng nhịn không được liền nói ra, nàng là nha đầu bên cạnh tiểu thư, bình thường chỉ cần hầu hạ tiểu thư cho tốt là được, chứ chưa bao giờ phải đi đường dài như vậy bao giờ.
"Ta cũng mệt mỏi, chúng ta đến tửu lâu phía trước ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút đi." Lam Linh có chút phiền muộn, nàng vội vã quan sát địa hình mà đem thân phận của mình quên đi mất, một tiểu thư khuê các chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa làm sao có thể đi đường xa mà không mệt mỏi được chứ? Nàng quả thật quá sơ suất rồi.
"Nô tỳ biết tiểu thư đối xử với nô tỳ là tốt nhất." Thu Diệp lộ ra vẻ mặt vui mừng, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Lam Linh cười cười, nhanh chóng dẫn Thu Diệp đi vào tửu lâu phía trước, giương mắt nhìn lên chỉ thấy trên tửu lâu có tấm biển hiệu viết "Hoan hỷ lâu." Mấy chữ mạ vàng thật to, liếc nhìn qua cửa chính của quán, lúc này trong đại sảnh cũng không có nhiều khách.
Lam Linh nhấc chân bước qua cửa chính, một tên tiểu nhị nhanh chóng tiến lên đón chào, "Phu nhân, ngài đến dùng cơm phải không ạ? Nhưng mà lúc này còn chưa đến bữa tối, trong lầu chỉ có trà bánh tiếp đãi thôi." Tiểu nhị mang theo vẻ mặt tươi cười hiếu khách, đánh giá Lam Linh, trong lòng lại nghĩ, đây là phu nhân nhà ai? Sao lại lạ mặt như vậy?
Nghe xưng hô của tiểu nhị, trong lòng Lam Linh hoàn toàn không vui, nàng còn chưa bao giờ nói qua yêu đương nha, dựa vào cái gì bị kêu thành phụ nữ có chồng vậy? Tất cả là do bà già Lam Xảo Phượng và tên hỗn đản Yến Kinh Hàn kia làm hại cả.
"Đem cho ta một bình Bích Loa Xuân cùng hai phần điểm tâm là được." Lam Linh nói xong liền hướng đến một cái bàn trống bên cạnh mà đi tới.
"Được rồi, phu nhân, ngài vui lòng chờ một lát." Đầu tiên tiểu nhị bước chậm hai bước đến bên cạnh bàn, kéo một cái ghế ra, sau khi Lam Linh ngồi vào xong xuôi cả rồi thì lúc này mới nhanh chóng chạy đi.
"Thu Diệp, ngươi cũng ngồi xuống đi" Lam Linh thấy Thu Diệp vẫn im đứng như cũ, liền đưa tay kéo ra một cái ghế bên cạnh nàng, ý bảo Thu Diệp ngồi xuống.
"Nô tỳ không dám, nô tỳ đứng là được rồi." Thu Diệp có chút kinh hoảng sợ hãi, từng giây từng phút nàng đều nhớ kỹ thân phận của mình, làm sao có thể cùng tiểu thư nhà mình ngồi ngang hàng được chứ?
Nghe vậy, Lam Linh nhíu mày, cười nói: "Thu Diệp, nếu như ngươi không muốn ngồi, có nghĩa là ngươi không phiền lụy, nếu như ngươi đã không mệt mỏi như vậy, hay là chúng ta tiếp tục đi nha."
"Tiểu thư…." Thu Diệp mím mím môi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ủy khuất.
"Ngồi đi, ở bên ngoài không cần nhiều quy cũ như vậy đâu." Lam Linh cười cười, không hề trêu chọc Thu Diệp, mặc dùng nàng (LL) không đối xử với nàng ấy (TD) như là một nha hoàn, nhưng ở nơi này nguy hiểm trùng điệp, trong tình huống như vậy nàng (LL) không thể nói quá nhiều được.
"Tiểu thư, ngài thật tốt." Thu Diệp cuối cùng không chống cự được khuôn mặt ấm áp vui vẻ của Lam Linh, liền nghiêng người ngồi xuống.
Lam Linh cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ có tổng cộng hai bàn khách, bọn họ nhìn thấy dung mạo của Lam Linh không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm, rối rít đoán thử xem Lam Linh rốt cuộc là phu nhân của ai.
Lam Linh cũng không biết ‘Hoan hỉ lâu’ này chính là tửu lâu số một kinh thành, mỗi ngày vào đúng bữa trưa và tối đều chật kín người, hơn nữa mọi người đến nơi này ăn cơm nhất định không phú cũng quý, bởi vì lúc này còn chưa tới giờ cơm, Lam Linh còn chưa nhìn ra được chỗ này bận bịu làm ăn ra đến mức nào
Rất nhanh, tiểu nhị liền dọn lên cho Lam Linh một bình Bích Loa Xuân mới ngâm, đồng thời cũng đem lên hai phần điểm tâm, một đĩa bánh hoa quế ngọt, một đĩa hạnh nhân mềm.
Thu Diệp lập tức châm trà cho tiểu thư nhà mình, sau đó lại ngồi xuống.
Lam Linh cười cười, cầm lấy ấm trà rót 1 chén, sau đó chuyển qua cho Thu Diệp.
"Tiểu thư, người làm khó nô tỳ" Thu Diệp hù dọa đứng lên, tiểu thư là chủ tử của nàng, làm gì có chủ nhân nào lại đi hầu hạ đầy tới chứ?
"Nếu ngươi không muốn mọi người nhìn ngươi chằm chằm thì hãy ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm đi."Lam Linh vừa nói vừa lấy một khối bánh hoa quế bỏ vào miệng, cắn một cái, trong nháy mắt trong miệng tràn ngập mùi thơm hoa quế.
Thu Diệp quấn quít một lát, sau bèn ngồi xuống lại, hai tay nâng ly trà hớp một hớp nhỏ.
Ăn xong một khối hoa quế cao, Lam Linh liền nghe thấy có tiếng bước chân từ xa truyền đến, đồng thời cũng có vài ánh mắt đã rơi vào trên người mình, nhưng nàng cũng không quá để ý, đây là một tửu lâu, người đến người đi là điều rất bình thường, hơn nữa, mình có một gương mặt như vậy, bị người khác nhìn nhiều hơn một chút cũng chả có gì kỳ quái.
Nhưng mà, tiếng bước chân dừng lại bên cạnh bàn của Lam Linh, bị một ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt Lam Linh rủ xuống chợt lóe ra hàn quang.
Cầm đầu là một nam tử cẩm y hoa phục, đầu đội kim quan, xấu xí, đôi mắt nhỏ một mí, một khắc cũng không ngừng nhìn Lam Linh, trên mặt lộ rõ vẻ háo sắc, mấy người đi phía sau hắn đều ăn mặc theo kiểu tùy tùng, vừa nhìn liền biết chính là thủ hạ của hắn.
"Lớn mật! Các ngươi…các ngươi muốn làm gì?" Thu Diệp phục hồi tinh thần, nhanh chóng đứng lên, giang ra hai cánh tay muốn đem tiểu thư nhà mình bảo hộ sau người.
"Lớn mật?" nam tử pằng một tiếng đem chiếc quạt xếp trong tay mở ra, phe phẩy, cười nói"Tiểu cô nương quả thật không đơn giản nha, dám kêu thẳng đại danh bổn đại gia là lớn mật, ngươi là nghe ai nói vậy?"
Thanh âm của nam tử lí nhí, mang theo sự bỉ ổi trong đó, lòng bàn tay Thu Diệp đã muốn toát ra mồ hôi lạnh, nàng sợ hãi, phi thường sợ hãi.
Bởi vì, nghe tước hiệu của nam tử, nàng đã biết thân phận của hắn, chính là kinh thành đệ nhất phú gia, nhà giàu nứt vách đại thiếu gia Hồ Văn Tài.
Hồ Văn Tài là một người nổi tiếng thái tuế trong kinh thành, thứ nhất vì dựa vào việc nhà mình có tiền, nên xem mạng người như cỏ rác, có chuyện gì xảy ra đều dùng tiền để giải quyết; thứ hai, cữu cữu hắn chính là Bắc Ương Phủ-Phủ Doãn Trần Phụ Quốc đại nhân, những nữ tử từng bị Hồ Văn Tài bắt nạt qua đều biết rõ rằng dù có đi kiện cáo cũng không có nơi nào giúp đỡ, chỉ có thể bấm bụng bấm dạ mà nhận bạc của Hồ gia,
Vì thế, mấy năm qua, Hồ Văn Tài liên tục hãm hại con gái nhà lành mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng luật phát
Hơn nữa tên Hồ Văn Tài này vẫn còn có chút đầu óc, hắn biết những nữ tử nào không thể đụng để tránh rước lấy phiền toái, những nữ tử nào muốn chạm vào cũng chạm không được, vì thế, bị Hồ Văn Tài bắt nạt qua phần lớn là con gái rượu, trong nhà không quyền không thế, những tiểu thư khuê các chân chính, gia quyến trong nhà các trọng thần trong triều thì hắn cách thật xa.
Đông sở dân phong mở ra, Hồ Văn Tài lại trà trộn vào tầng lớp trên của xã hội, những tiểu thư phu nhân nổi danh hắn đều biết, nhưng Lam Linh vốn bị dưỡng ở khuê phòng nên hắn cũng không nhận ra, hơn nữa với tư cách của Hồ Văn Tài thì hắn cũng không được mời tham gia hôn lễ của Lam Linh, vì thế, hắn cũng không rõ người đang ngồi trước mặt hắn là ai?
Hồ Văn Tài vốn dĩ hẹn một đám cẩu bạn hữu đi "Hoan hỉ lâu" uống rượu, hắn vừa vào cửa là nhìn thấy Lam Linh, hơn nữa nhìn thấy bên cạnh nàng chỉ có duy nhất một nha đầu, đối với hắn mà nói Lam Linh cực kỳ lạ mặt, vì thế, Hồ Văn Tài liền kết luận thân phận của nàng cũng sẽ không cao quý, hơn nữa vừa nhìn nàng hắn đã thần hồn điên đảo, liền không suy nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh bàn của Lam Linh, nếu hắn buông tha một nữ nhân đẹp đến như vậy, vậy hắn không còn là Hồ lớn mật nữa.
Các thực khách trong đại sảnh cơ hồ đều biết Hồ Văn Tài, nên âm thầm vì Lam Linh mà đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân bị Hồ Văn Tài để ý cơ hồ chưa ai có thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
Chưởng quỹ của Hoan hỉ lâu đang ngồi ở phía sau quầy nhíu nhíu mày rậm một tý, nói nhỏ với tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị liền lập tức hiểu ý, từ của sau ra đi khỏi đại sảnh.
Lam Linh cho đến giờ vẫn chưa từng nhìn lấy Hồ Văn Tài một cái nào, vẫn từ từ thưởng thức ly trà trong tay, tư thái điềm tĩnh ưu nhã.
"Ngươi không cần lo cho ta nghe ai nói , ngươi nếu không muốn chọc đến phiền toái, liền thức thời, đi nhanh lên đi!" Thu diệp mặc dù trong nội tâm phi thường sợ hãi, nhưng vì tiểu thư, nàng bất chấp mọi giá!
"Tiểu nha đầu còn rất có khí thế, không tồi nha!" Hồ Văn Tài pằng một tiếng mở cây quạt ra, vỗ vỗ trên tay, sau lại đem vắt ở quạt áo rồi ngồi xuống cái ghế đối diện Lam Linh
Thu Diệp thấy Hồ Văn Tài đuổi mà không đi, lại nhìn vài nam tử sau lưng hắn cực kỳ to lớn, mặt mày thô kệch, trong nội tâm lại càng sợ hãi hơn, tiểu thư cùng nàng đều là tay trói gà không chặt, mà những thực khách kia đều thờ ơ lạnh nhạt, thảm hại hơn là nơi này cách vương phủ tận một canh giờ lộ trình, nước xa không cứu được lửa gần, viện binh khẳng định không kịp nữa rồi, các nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
Thu Diệp vừa vội lại sợ, trong nội tâm nghĩ tới nàng nếu nói ra tiểu thư là Hàn vương phi, tên Hồ Văn Tài này có thể sợ chạy hay không?
Thu diệp nhất thời không nắm được chủ ý, quay đầu nhìn về phía tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư trên mặt vẫn bình thản không gợn sóng, động tác uống trà nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, tựa hồ không hề nhìn thấy tên Hồ Văn Tài thái tuế này, nhìn thấy tiểu thư nhà mình như thế, tâm của Thu Diệp lập tức yên tĩnh trở lại, nàng nhớ tới tình hình hôm qua tiểu thư đã thu thập Thụy Thái Tử ra sao, tiểu thư có thể không phải thông minh bình thường đâu, Hồ Văn Tài này nhất định không phải là đối thủ của tiểu thư!
Nghĩ như thế, Thu Diệp từ từ ngồi xuống, không để ý tới Hồ Văn Tài nữa.