“Không sao thật chứ? Đừng cậy mạnh, không vội gì một chốc.” Thấy Phùng Bất Cơ lảo đảo đứng dậy, Ký Linh cũng lo lắng theo mọi người.
Phùng Bất Cơ vỗ vai mình, bàn tay cơ bắp đập bộp một tiếng thật kêu: “Không hề gì, chắc khỏe lắm.” Nói rồi, không đợi hồi phục liền giục mọi người, “Nhanh nhanh dẫn đường, chúng ta cùng quay trở lên cửa hang, không phải bảo ở đây không nghe rõ trên trời nói chuyện hay sao, lỡ như tên ranh kia mang tin tới lại gọi mãi không thấy ai đáp thì phiền.”
Thấy người bị thương còn sốt ruột hơn cả họ, các đội hữu cũng không khách sáo nữa, Ký Linh và Bạch Lưu Song nắm tay nhau đi đằng trước, Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ sóng vai đi đằng sau, nhóm bốn đi hai hàng trở về. May là chỉ có một Dị Bì, nếu mà có thêm một con nữa thì bốn người họ lại phải đi sóng vai thành một hàng mất.
Đi được cùng lắm là nửa nén hương, còn chưa được nửa quãng đường, Phùng Bất Cơ đã bắt đầu thở hổn hển. Vốn huynh ta đã hơi chóng mặt, lối đi này lại dốc lên chẳng khác gì trèo lên một khối núi, đi mỏi nhừ cả hai chân.
Muốn gọi mọi người dừng lại nghỉ một chốc nhưng lại nghĩ mới rồi mình còn cam đoan là khỏe mạnh, giờ gọi mọi người ngừng lại thì xấu hổ quá. Đang lúc bối rối thì một góc hang nào đó ở đằng trước bỗng có tiếng lạch cạch.
Tiếng động đó rất nhỏ, khá giống tiếng đá vụn trên vách hang rơi xuống đất nhưng rơi một hòn thì còn có thể, chứ nào có lý liên tục rơi…
Cạch.
Cạch.
Cạch.
Tiếng động có quy luật và ngày càng gần, càng rõ.
Bộ tứ lo lắng đứng nguyên tại chỗ, không dám đi tiếp, dán mắt nhìn chằm chằm vào góc tối, cơ thể gồng lên…
“Cạch…”
Bóng người trong góc vừa bước tới chỗ họ một cái liền giật mình nhảy lùi về nhanh như chớp giật nhưng sau lưng kẻ đó không còn chỗ lùi, lưng đập mạnh lên vách hang!
Sau đấy, cả bọn nghe thấy một lời buộc tội oan ức nhất trần đời…
“Có oán có thù gì mà lại nấp ở đây làm tôi giật cả mình!!!”
Cả nhóm nhìn nhau như thể thấy tuyết rơi mùa hè vậy: “Rốt cuộc là ai làm ai giật mình chứ…”
Trong lối đi trong hang động tối tăm, nhóm người, yêu, tiên nói chuyện từ xa cả ngày trời cuối cùng “vui mừng” tụ họp.
Sau khi đều đã bình tĩnh lại, bốn người mới rõ tiếng lạch cạch ban nãy chẳng qua là tiếng giày Nam Ngọc giẫm lên đá vụn nhưng nói đi cũng phải nói lại…
“Là thần tiên mà không thể đi cho đàng hoàng được sao, gì mà phải rón ra rón rén như đi ăn trộm vậy!”
Nam Ngọc luôn có cảm tưởng cái hội này có lẽ có hiểu lầm gì đó về “thần tiên”: “Tôi chỉ là một tiên nhỏ tầm thường, lỡ gây động tĩnh gì gọi Dị Bì tới thì chưa chắc tôi đã có thể an toàn trở ra được đâu!”
Trong hang bỗng yên tĩnh hẳn.
Nam Ngọc cho là lý lẽ hợp tình hợp lý của mình đã thuyết phục được mọi người nhưng rồi chàng nhanh chóng nhận ra không phải vậy, bốn cặp mắt im lặng nhìn chàng khiến sự im lặng đột ngột này bắt đầu trở nên kỳ dị.
“Vì sao thượng tiên phải vào hang?” Đàm Vân Sơn bỗng lên tiếng đầy khách sáo, xa lạ, khác hẳn lúc mới chạm mặt.
Nam Ngọc chẳng hiểu là thế nào nhưng vẫn trả lời tỉ mỉ: “Tôi tra ra được một chuyện nhưng không tiện nói vọng từ trên xuống nên mới xuống đây. Vốn nghĩ là mọi người đang ở gần cửa hang, tôi đứng ngoài hang nhìn vào thì không thấy ai, gọi mấy lần cũng không có ai đáp, đoán là mọi người đang ở dưới đáy vực để tìm Phùng… Khoan, mọi người đang nghi ngờ tôi đấy à? Nghi ngờ tôi là Dị Bì?!”
Bốn người không ai trả lời, chỉ im lặng nhìn chàng, bốn gương mặt nghiêm túc, bốn cặp mắt cảnh giác.
Đây không phải là im lặng coi như là ngầm thừa nhận mà rõ ràng là tuyên bố một cách trắng trợn!
Cuối cùng Nam Ngọc cũng biết thế nào là bị dội một gáo nước lạnh, giá vào tận trong tim. Chàng mạo hiểm đột nhập vào cấm địa vì đám người này còn bất chấp mọi giá hạ phàm ngay chỉ để truyền tin nhanh hơn, chuẩn xác hơn, kết quả đón chào chàng chính là nghi kỵ và ngờ vực?! Mặc dù lý trí mà nói, chàng biết họ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng đứng trên góc độ tình cảm, chàng không chấp nhận được.
“Được, mọi người đừng hối hận đấy.” Nam Ngọc nói gần như rít ra từ kẽ răng. Cuộc đời này, ngoại trừ vì sư phụ nhà chàng, chàng chưa từng liều mạng vì ai như vậy bao giờ. Quả nhiên, càng thật lòng thì càng chẳng nhận được kết cục tốt đẹp gì.
Không hề nấn ná, Nam Ngọc xoay người bỏ đi, hành động dứt khoát, bóng lưng quyết tuyệt…
Đàm Vân Sơn: “Thượng tiên chờ đã!”
Ký Linh, Phùng Bất Cơ: “Chúng tôi hối hận rồi!”
Nam Ngọc dừng bước nhưng không quay đầu lại, tổn thương khủng khiếp trong lòng đâu phải chỉ đôi câu vài lời mà có thể xoa dịu được, huống hồ… phải chẳng vẫn còn một người chưa tỏ thái độ?
“Sói trắng,” nghe sau lưng có tiếng Phùng Bất Cơ khẽ khiển trách: “Dừng miệng!”
Nam Ngọc đang hoang mang thì bỗng nhận ra dưới chân có gì đó không ổn, vừa cúi xuống nhìn liền thấy không biết Bạch Lưu Song đã biến về nguyên hình từ lúc nào đang há mõm cắn chân chàng, không dùng lực, giống lần cắn tay chàng vậy, mục đích là cắn nhưng không muốn làm đối phương chảy máu.
Nam Ngọc đúng là không nổi cáu nổi với nó. Đường đường là Trần Hoa thượng tiên lại đi cãi nhau phân rõ phải trái đúng sai với một con sói ư? Truyền lên Cửu Thiên Tiên Giới thì chàng còn dám gặp tiên hữu nào nữa!
“Bỏ ra đi.” Nam Ngọc thở dài nhọc lòng, “Tôi đã cảm nhận được thiện chí giữ tôi lại của cô rồi.”
Sói trắng lập tức nhả ngay ra không chút chần chừ rồi phi ngay về đứng cạnh Ký Linh, bất kể là dáng chạy hay thái độ đều không có vẻ gì là lưu luyến.
Nam Ngọc hối hận. Ba người kia níu giữ còn hơi chân thành một chút, chứ còn con sói trắng yêu này chắc chắn là chỉ phối hợp làm theo đồng đội cho phải phép mà thôi!
“Thượng… Nam Ngọc huynh đệ,” Phùng Bất Cơ đổi hẳn cách xưng hô, “đừng trách chúng tôi đa nghi, thực sự là vì Dị Bì rất giảo hoạt. Nói thực, ngay cả bây giờ, chúng tôi cũng không có cách nào xác định người anh em có đúng là người anh em hay không nhưng chúng tôi sẵn lòng tin tưởng. Bởi vì nếu người anh em là giả thì cùng lắm là chúng tôi bị lừa thêm một lần nhưng…”
Nói đoạn, huynh ta đánh mắt nhìn các đội hữu xác nhận mọi người cũng đều nghĩ vậy xong mới nhấn mạnh từng chữ: “Nhưng nếu người anh em là thật, chúng tôi quả thực sẽ hối hận.”
Nam Ngọc tức giận hừ một tiếng: “Hối hận vì bỏ lỡ cơ hội duy nhất biết thêm về Dị Bì chứ gì?”
Phùng Bất Cơ lắc đầu không hề do dự: “Là hối hận vì làm tổn thương người bạn thật lòng muốn giúp chúng tôi.”
Nam Ngọc: “…”
Cắn người thì phát nào chuẩn phát nấy, nói thì câu nào câu nấy đều thấm vào tận tim gan, cái nhóm này chỉ được cái miệng là giỏi!
Rõ ràng không muốn nhưng cảm giác bực bội lại cứ thế biến mất không theo ý chàng. Nam Ngọc nghiến răng, chẳng biết là giận bốn kẻ kia hay là giận chính bản thân mình. Trong lúc tâm trạng ngổn ngang lại nghĩ tới một điểm quan trọng không thể bỏ qua: “Khoan khoan, cho dù mọi người sẵn lòng tin tưởng tôi, thế thì giữa “sẵn lòng” và “thực sự tin” vẫn có khác biệt mà phải không?”
Phùng Bất Cơ cạn lời: “Người anh em chỉ nói suông, đến một cách để chứng minh bản thân là thật cũng không đưa ra, chúng tôi sẵn lòng tin tưởng là đã có tình có nghĩa rồi, người anh em đừng có được đằng chân lân đằng đầu thế!”
Thực ra Nam Ngọc không phải người ủy mị nhưng chẳng biết hôm nay bị làm sao, có thể là vừa nãy đi vào cấm địa nên sợ hãi quá độ, đến giờ vẫn còn thấp thỏm lo lắng bị phát hiện, bị biếm trích, thế nên hễ nghĩ đến chuyện mình phải trả giá nhiều như vậy để đổi lấy một câu “sẵn lòng tin tưởng”, lòng chàng lại thấy hơi xót xa.
Song, đúng như Phùng Bất Cơ nói, tình hình trước mắt thế này, chàng thực sự không có cách nào chứng minh mình là mình. Dị Bì có thể biến đổi ngoại hình, bắt chước thói quen đi đứng, đánh cắp trí nhớ, lại thêm yêu lực của nó, muốn bắt chước hóa ra phép thuật của người bị đánh tráo chưa hẳn đã là chuyện khó…
“Có cách chứng minh.” Không biết Bạch Lưu Song trốn vào trong tối lúc nào bỗng bước ra, mặc áo vào tử tế, nàng lại biến thành một cô nương quyến rũ động lòng người, có điều mở miệng nói là chẳng còn chút “động lòng” nào nữa, “Vừa rồi Dị Bì bị chém đứt bàn tay, máu của nó bắn vào tôi không hề hấn gì, cho nên cũng cho tôi một giọt máu đi, một giọt là có thể phân biệt thật giả.”
“…” Nam Ngọc thấy Bạch Lưu Song nói quá tự nhiên khiến chàng ngỡ là bản thân nghe nhầm. Một con yêu quái chủ động hỏi xin tiên huyết của chàng?!
Ký Linh sốt ruột lên tiếng: “Lưu Song, đừng kiếm chuyện!”
Bạch Lưu Song vội quay đầu giải thích: “Chị, em không kiếm chuyện, cũng có phải đại thần tiên gì đâu, một giọt máu cùng lắm thì bỏng một chút, không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đúng, tiên lực của tôi cực kỳ thấp…” Nam Ngọc nghiến răng nghiến lợi phụ họa.
Ký Linh nhíu mày nhìn Đàm Vân Sơn, vốn là muốn tìm người cứu trợ, không ngờ chàng lại gật đầu: “Cũng là một cách.”
Không chần chừ thêm, Bạch Lưu Song đi thẳng tới trước mặt Nam Ngọc xòe lòng bàn tay phải ra: “Làm đi.”
Nam Ngọc từng dùng máu mình diệt rất nhiều yêu quái nhưng lần đầu tiên “lấy máu nhận bạn” hơn nữa sói trắng rõ ràng cũng không hiên ngang như nàng cố thể hiện ra, rõ ràng là nàng có sợ, đầu ngón tay còn hơi run lên.
Một giọt máu có lẽ không làm ra vết thương gì lớn nhưng yêu sợ tiên huyết là nỗi sợ nằm sẵn trong bản năng. Vì ba “người” gặp gỡ thoáng qua mà làm tới mức này? Nói thật, Nam Ngọc không mấy tin yêu biết “tri ân báo đáp” hay “có lòng trung nghĩa”. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải chàng cũng vì đám người này mà xông vào cấm địa đấy thôi. Cho nên ấy mà, chó thì đừng chê mèo lắm lông…
“Ôi…” Tay bỗng đau nhói lên làm Nam Ngọc giật nảy mình, cúi xuống vừa hay nhìn thấy Bạch Lưu Song mới làm xong “chuyện xấu” đang tung tăng chạy về chỗ Ký Linh.
“Là tiên huyết!” Bạch Lưu Song chẳng buồn nhìn chàng, vui vẻ chìa đầu ngón tay bị thương của nàng ra cho Ký Linh xem.
Nam Ngọc giơ tay lên kiểm tra, mu bàn tay có một dấu mờ hơi rỉ máu, rõ ràng là kiệt tác của móng vuốt sói.
“Tôi chờ mãi không thấy làm gì nên không thể trách tôi được!” Ở đằng kia, hình như Bạch Lưu Song bị Ký Linh trách móc nên đang ra sức giải thích, “Đương nhiên là hắn không gấp gì rồi nhưng mà tôi gấp lắm, sợ như đứng chờ chết ấy, thật là khó chịu!”
Nam Ngọc vốn còn định trách mấy câu, giờ đành phải nuốt hết vào dạ, nghĩ tới đầu ngón tay hơi run ban nãy của đối phương, chàng bỗng thấy hơi có lỗi với một con yêu quái, chuyện này khác gì một tên đao phủ đã giơ đao lên rồi đột nhiên lại thất thần, phạm nhân ngồi dưới đao hẳn là khó chịu lắm.
“Nam huynh, nói thử tin tức huynh thăm dò được đi.” Đàm Vân Sơn ôn hòa nói, kéo sự tập trung của Nam Ngọc quay về.
Vừa rồi còn “thượng tiên” cơ mà, xác nhận thân phận xong thì liền “Nam huynh”, Nam Ngọc nghĩ, đúng là người nhất định thành tiên có khác.
Tìm một đoạn hang hơi rộng một chút, năm người ngồi quây thành vòng tròn cho an toàn, Nam Ngọc xác nhận thêm một lần nữa: “Hiện giờ mọi người đều là người mình rồi đúng không?”
Sau khi nhận được những cái nhìn thay lời khẳng định, chàng mới châm chước mở lời: “Thực ra việc này tôi không nên biết, lại càng không nên tiết lộ cho mọi người, cho nên tôi chỉ nói trong hang này, mọi người nghe thì biết vậy, sau khi chuyện này xong xuôi thì phải coi như hôm nay chưa từng có chuyện này.”
Bốn người đồng loạt gật đầu, hết sức nghe lời.
Nam Ngọc yên tâm, chậm rãi kể ra bí mật phủ bụi thời gian trong cấm địa…
“Ba ngàn năm trước, Cửu Thiên Tiên Giới tiến hành vây diệt yêu ma làm ác dưới nhân gian. Lúc ấy, yêu thú Chí Ma ở nhân gian chỉ còn sót lại mỗi mình Dị Bì nhưng lại là con yêu lực cao cường và gây hại nhất. Cho nên, Thiên Đế, lúc ấy nắm giữ ấn soái xuất binh, liền hạ lệnh với chúng thượng tiên ra trận rằng yêu thú nào có thể lọt lưới nhưng duy Dị Bì thì nhất định phải tiêu diệt…”
“Cuộc chiến kéo dài rất lâu. Yêu thú trên thế gian bị đuổi tận giết tuyệt, có vài con cá biệt đào thoát được nhưng cũng đã trọng thương, không làm nên nổi trò trống gì. Duy Dị Bì, từ đầu chí cuối đều không thấy bóng dáng. Sau đó, có một vị tán tiên tới cầu kiến Thiên Đế nói rằng có thể tính được Dị Bì đang ở đâu. Mới đầu Thiên Đế không tin, đến tận khi họ làm theo suy tính của vị tiên này vây khốn được Dị Bì thành công…”
“Tôi biết mọi người đang nghĩ gì. Thiên Đế không tìm được Dị Bì nhưng một tán tiên lại tìm được, quả thực lạ lùng, song, sự thực chính là vậy. Không ai biết vị tán tiên đó là ai vì thời ấy Cửu Thiên Tiên Giới cũng chỉ mới vừa ổn định, rất nhiều tán tiên trước khi lên Cửu Thiên Tiên Giới đã tu luyện hoặc tiêu dao hàng ngàn năm ở nhân gian, trong đó có những vị có tài năng thiên bẩm…”
“Lại nói về Dị Bì, mặc dù đã bị vây khốn nhưng sau nhiều ngày chiến đấu vất vả, các tiên binh vẫn không làm gì được nó, lại thêm nó biết biến ảo, biết thuật trộm hồn nên sau nhiều ngày giao tranh, không ngờ lại để nó trốn mất. Thiên Đế sao có thể để yên, dẫn binh đuổi theo nó, cuối cùng các tiên binh bị tụt lại phía sau, một mình Thiên Đế đơn thương độc mã truy đuổi, đánh nhiều hiệp cam go nhưng vẫn không hạ được nó…”
“Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, vị tán tiên kia lại xuất hiện giúp Thiên Đế một tay. Cuối cùng Dị Bì bị giam vào trong sào huyệt của nó còn vị tán tiên kia cũng phải trả giá đắt bằng chính tiên phách của mình…”
“Tiên phách? Thế chẳng phải là…” Bạch Lưu Song không nhịn được buột miệng thốt lên sợ hãi. Là một con yêu, nó mẫn cảm với chuyện tinh phách hơn phàm nhân rất nhiều.
Nam Ngọc gật đầu: “Đúng, chính là đồng quy vu tận. Vị ấy dùng tiên phách của bản thân để ngăn cản yêu phách của Dị Bì, bày sẵn tiên trận trấn yêu ở trong này, sau khi tiên phách ép được yêu phách vào trong trận thì Dị Bì không còn cơ may tẩu thoát được nữa…”
Phùng Bất Cơ kinh ngạc ngoác miệng: “Chỗ này là sào huyệt của Dị Bì? Thế là bị vây trong tiên trận không chỉ có Dị Bì mà còn có một vị tiên?”
Nam Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt buồn bã thổn thức: “Đúng là sào huyệt, đúng là Dị Bì nhưng không có tiên. Pháp trận bị phá thì Dị Bì có thể tự do tung hoành như bây giờ nhưng tiên phách thì chỉ là tiên phách, dù có thoát ra khỏi trận pháp thì cũng không thể hóa thành vị tán tiên lúc đầu kia. Bởi vì sau khi tế tiên phách ra, vị ấy đã dùng chút tinh hồn cuối cùng của bản thân để bày tiên thuật ở cửa hang. Tiên phách không có tinh hồn thì chỉ là một chùm chứa sức mạnh tu luyện được mà thôi. Hoặc là gặp được người hữu duyên biến nó thành của mình, hoặc là mãi mãi trôi dạt trong trời đất.”
“Lúc vị này bày tiên trận hẳn đã tính toán đồng quy vu tận.” Một vị thần tiên ba ngàn năm trước đến cái tên cũng không được biết nhưng lại khiến Ký Linh sinh lòng kính trọng.
“Đâu chỉ vậy,” Nam Ngọc nói, ánh mắt thoáng ý cười, “vị này suy nghĩ chu toàn lắm. Không chỉ dùng phép thuật để chặn cửa hang mà còn cài cắm vào đó một cái “thần chú đùa bỡn” làm người ta… không, là làm Dị Bì phải giận điên lên. Đấy vốn là mánh lới các tiên dùng để trêu đùa mua vui, lấy “cỏ du ti” ở Doanh Châu Đông Hải làm vật dẫn, có thể đưa thêm các yêu cầu cổ quái vào một số pháp thuật đơn giản…”
du ti: sợi tơ nhện bị đứt bay lơ lửng trong không khí
“Ồ?” Đàm Vân Sơn nghe đầy hứng thú, chàng thích nghe các chuyện tin đồn thú vị hơn chuyện khúc mắc ân oán nhiều, “Vị tán tiên đó đã thêm yêu cầu gì?”
“Không phải Dị Bì thích biến ảo thành kẻ khác để chơi đùa hay sao?” Nam Ngọc nhếch mép đắc ý, “Thần chú đùa bỡn vị tán tiên đó thêm vào chính là bắt Dị Bì phải ngụy trang thành đồng đội của người vào hang và được người vào hang cam tâm tình nguyện dẫn nó ra ngoài, nếu người vào hang sinh lòng nghi ngờ hay có gì đó dao động thì Dị Bì không thể ra được.”
“Nếu chỉ có một người vào hang thì sao?” Phùng Bất Cơ nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tiên thuật này đúng là một cái bẫy, “Trừ phi là loại đi cả nhóm như chúng ta cố ý tới tìm nó, không thì đa số người lạc vào hang đều chỉ là người đi đường hay người tu hành đi một mình. Dị Bì muốn lừa cũng không làm gì được phải không?”
“Đúng vậy,” Bạch Lưu Song hiểu ra, “Cái “thần chú đùa bỡn” này là để Dị Bì cũng nếm thử cảm giác bị người khác đùa bỡn chứ không thực sự muốn thả nó ra.” Nàng thậm chí thấy hơi thích vị tán tiên này, gặp loại như Dị Bì thì cứ phải ăn miếng trả miếng.
“Hơn nữa phép thuật chặn cửa hang có gài thần chú đùa bỡn này chẳng qua chỉ là phòng hờ, nếu để vị tiên kia được chọn thì tất nhiên là mong rằng tiên trận mãi mãi trường tồn, thần chú đùa bỡn và phép thuật chặn cửa hang này mãi mãi không có đất dụng võ.” Đàm Vân Sơn thủng thẳng than thở một câu, quả thực như là cảm nhận được nỗi ưu sầu buồn bã của vị tán tiên cách mấy ngàn năm kia, “những người suy nghĩ chu toàn như chúng tôi, buồn nhất là thế cờ mình bày ra bị phá, đi sai một nước cờ.”
Phùng Bất Cơ: “…”
Bạch Lưu Song: “…”
Nam Ngọc: “Thảo luận thì cứ thảo luận cho đàng hoàng, tại sao tự dưng phải thổi phồng khen mình?”
Ký Linh: “Tại sao không quan trọng, cứ cố quen đi là được.”
Bày tiên trận, giam Dị Bì, cài thần chú đùa bỡn, dùng sức của bản thân hạ Dị Bì, đến tận ba ngàn năm sau, một chút tinh hồn cuối cùng kia vẫn có thể vây chặt Dị Bì ở trong hang, không cho nó có cơ hội ra ngoài gây họa cho thế gian.
Công đức bao la nhưng đến cái tên cũng chẳng lưu lại.
“Một vị thần tiên xảo quyệt,” rõ ràng là Ký Linh muốn dành những từ ngữ đẹp nhất trên đời cho vị này nhưng mở miệng ra thì lại quên sạch, nàng chỉ cười nhẹ, “Đáng yêu, đáng kính.”
Lời của nàng dường như đưa mọi người quay về những năm tháng thượng cổ ấy, lắng tai nghe, thoảng bên tai như còn vẳng nghe tiếng vó ngựa binh đao…
… ngoại trừ Đàm Vân Sơn.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh cũng đưa tư duy chàng ngược về thượng cổ, song điều chàng chú ý tới luôn luôn khác biệt với các đồng đội: “Nhất định là Thiên Đế cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.”
Nam Ngọc rất nhạy cảm với cái tên này, lại thêm Đàm Vân Sơn nói bằng thái độ không chút kính trọng, tức thời chàng cau mày hỏi lại: “Lời này của huynh là có ý gì?”
“Huynh nghĩ mà xem,” Đàm Vân Sơn đủng đỉnh nói, “yêu thú mà đến Thiên Đế còn không xử được lại bị một vị tán tiên giải quyết, vậy thì rốt cuộc giữa vị đó và Thiên Đế, ai có bản lĩnh cao cường hơn?”
Nam Ngọc ngớ ra, trước lúc này chàng không hề nghĩ tới chuyện đó.
Đàm Vân Sơn tiếp tục nói: “Nếu vị tiên đấy không đồng quy vu tận với Dị Bị mà ca khúc khải hoàn trở về, vậy thì phỏng chừng ba ngàn năm qua, Thiên Đế khó có ngày nào sống yên.”
Nam Ngọc không thích suy đoán này: “Huynh suy đoán lòng người quá hiểm ác.”
Đàm Vân Sơn xòe tay: “Là huynh nghĩ quá đơn giản. Dù là ở nhân gian hay trên trời thì cũng đều vậy thôi. Chẳng có bậc đế vương nào thích bên cạnh mình có một người mạnh đến độ có thể uy hiếp chính bản thân. Nếu không vì sao vị tiên kia có bản lãnh như thế mà vẫn ẩn mình làm một tán tiên? Bởi vì vị ấy biết một khi xuất thủ thì không thể yên ổn tiêu dao nữa. Thế nhưng, vị đó vẫn ra tay. Điều này mới càng làm người ta thêm phần kính nể. Có lẽ vào thời khắc quyết định đứng ra xuất thủ, chính vị đó cũng đã hạ quyết tâm đồng quy vu tận với Dị Bì rồi. Bởi vì…”
Tình cờ liếc thấy sắc mặt Ký Linh ngày càng sầm sì, Đàm Vân Sơn lập tức dừng bặt cuộc “đàm luận cao siêu” của mình lại, tốc độ ngậm miệng nhanh đến độ suýt thì cắn phải lưỡi.
Nam Ngọc gần như đã bị thuyết phục, dẫu rằng chàng không thích kiểu suy đoán tối tăm này nhưng Đàm Vân Sơn nói một hồi làm chàng bỗng nhớ tới lúc tới Canh Thần Cung thỉnh giáo…
“Tôi nghe nói tầng bảy của Tiên Chí Các lưu trữ toàn là những bí mật của Cửu Thiên Tiên Giới nhưng tại sao cuốn “Phục yêu chí” này cũng cần giữ bí mật? Để chúng tiên hữu biết thành tích huy hoàng xuất binh vây diệt yêu tà năm đó không tốt sao?”
“Trò ơi là trò, mấy trăm năm làm thần tiên của trò coi như uổng.”
Chàng bỗng cảm thấy có thể tiếng thở dài của sư phụ và bài nói thong thả của Đàm Vân Sơn là vì cùng một chuyện.
Thứ Tiên Chí Các cất giấu không chỉ là những bí mật của Cửu Thiên Tiên Giới… mà còn có cả bí mật có thể làm lung lay uy tín của Thiên Đế.
“Sao Vân Sơn huynh đệ không nói tiếp nữa vậy?”Sau khi nhận ra Đàm Vân Sơn và sư phụ có cùng cách nghĩ, Nam Ngọc cảm thấy thân thiết hơn với người này.
Đàm Vân Sơn vụng trộm nhìn Ký Linh một cái, thấy cô nương vẫn sầm sì như cũ, chàng vội cất “thuyết âm mưu” đi, nở một nụ cười hiền lành trong sáng: “Không còn gì để nói nữa, dù gì cũng là chuyện quá khứ rồi, chuyện cấp bách trước mắt là Dị Bì.”
Hồi mới rời khỏi Hòe Thành không lâu, lúc ở trong miếu đổ, vì chuyện “có cam tâm tình nguyện bắt chim trĩ yêu hay không”, chàng sẵn sàng chiến tranh lạnh với Ký Linh.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, chàng lại bắt đầu để ý chuyện đối phương “không vui”. Đừng nói là như trời kéo mây đen lúc này, ngay cả nàng chỉ nhíu mày một cái thôi, chàng đều sẽ ngậm miệng ngay lập tức sau đó bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân xem có phải lại nói gì sai không.
Chết nữa là, nếu giờ cho chàng trở lại ngày ở miếu đổ ấy, chàng nhất định sẽ là người đầu tiên giơ tay tán thành chuyện bắt yêu cứu thôn dân, không cần phải lý do gì hết, dường như đây vốn chính là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thay đổi này là tốt hay không tốt, Đàm Vân Sơn không biết, song, nếu có thể làm Ký Linh cười với chàng nhiều hơn, ít sầm sì cau có hơn, vậy thì có lẽ… cũng không tồi.