*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dân gian có câu này rất hay: Ổ vàng, ổ bạc không bằng ổ chó của mình.
Mấy căn homestay có tốt đến mức nào – không phải tất cả đều tốt, mấy chỗ tôi tự đặt đều chẳng ra đâu vào đâu, nếu xét việc thoải mái thì vẫn là nhà mình thoải mái.
Trên đường đi gặp Lương Trác, tôi không ngừng suy nghĩ tối nay nên dụ anh ấy tới nhà mình bằng cách nào. Cũng không phải tôi có ý đồ gì với anh ấy, chủ yếu là muốn anh ấy hiểu thêm về tôi.
Nơi chúng tôi hẹn gặp là một quán mì, trước đây khi đi làm tôi vẫn thường xuyên lui tới. Ông chủ cũng quen tôi, mỗi lần đều sẽ cho tôi thêm một quả trứng.
Lúc trước tôi cứ nghĩ đây là món mì ngon nhất tôi từng ăn trong đời. Thế nhưng từ sau khi Lương Trác dẫn tôi đi ăn mì xào giòn hai mặt, bát mì xào giòn hai mặt đó đã vọt thẳng lên vị trí số một trong bảng xếp hạng mì của tôi.
Cũng không biết còn cơ hội thưởng thức lần nữa không.
Quán mì khá gần nhà tôi, thế nhưng Lương Trác bảo anh ấy phải đi tầm bốn mươi phút mới tới nơi. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, tôi thậm chí còn không biết anh ấy sống ở đâu.
Không chỉ không biết về nơi ở của anh ấy, thật sự còn rất nhiều điều khác về anh ấy mà tôi không nắm rõ. Bọn tôi là những hành tinh nhỏ đột ngột va vào nhau, chẳng hề hay biết quỹ đạo trước đây của nhau.
Lạ lẫm, thần bí, mang sự k1ch thích mới mẻ.
Thế nhưng cũng khiến người ta thấp thỏm.
Tôi bước vào quán mì, trong đầu toàn là Lương Trác.
Ông chủ thấy tôi tới, cười bảo đã mấy ngày rồi không thấy tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi đi chơi.”
“Thích thật.” Ông chủ tỏ vẻ hâm mộ.
Tôi gọi hai suất mì, kêu ông chủ chờ một lúc hẵng nấu mì, nếu không đến lúc Lương Trác tới, mì sẽ nhũn mất.
Tôi vừa nói chuyện với Lương Trác, vừa trêu Dư Hoan. Cậu bạn lao tâm khổ tứ của tôi vẫn đang dặn dò tôi, kêu tôi lúc đi gặp anh họ cậu ta phải ăn vận bảnh bao một chút.
Tôi nghĩ thầm: Cũng không cần phải vậy.
Dù sao bọn tôi đã quen thuộc với dáng vẻ của nhau cả rồi, mặc quần áo hay không.
Lúc Lương Trác tới, tôi đang cầm điện thoại, mỉm cười đầy bỉ ổi.
Anh ấy hỏi: “Nói chuyện với ai thế? Anh ghen đấy nhé.”
Tôi ngước lên nhìn anh ấy: “Dư Hoan. Cậu ta kêu em tới lúc gặp anh nhất định phải nhớ gội đầu.”
Lương Trác bật cười, tiện tay vò mái tóc có hơi dài của tôi: “Sao vậy? Bình thường em không hay gội đầu à?”
“Hừ, không phải nhé.” Tôi thanh minh: “Em là người vô cùng yêu cái sạch.”
Lương Trác đã tới, ông chủ bèn nấu mì cho chúng tôi. Lúc mì được bê lên, ông chủ còn cố tình cho bát của Lương Trác thêm một quả trứng.
Tôi nói với Lương Trác: “Anh đây là được hưởng ké hào quang của em đó.”
Anh ấy gật gù: “Không ai may mắn bằng anh.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ấy, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng.
Đây là nơi quen thuộc với tôi tới mức không thể quen thuộc hơn. Lương Trác trước mặt tuy không phải người quen lâu ngày nhưng tính ở một mức độ nào đó, hai người chúng tôi cũng biết nhau khá rõ, song chung quy vẫn tồn tại một thứ cảm giác không thể nào nói rõ, như thể thế giới vốn không bao giờ biến đổi của tôi bỗng nứt ra một khe nhỏ, rồi có chồi non nhú lên từ đó.
Lương Trác chính là chồi non đột ngột nảy mầm trong cuộc sống nhạt nhẽo ấy,
“Sao lại nhìn anh như thế?” Anh ấy ngẩng lên hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. Mấy suy nghĩ sến sẩm trong lòng chắc chắn không thể nói cho anh ấy biết, tôi tự giấu riêng cho mình là được rồi.
Ăn uống no say, chúng tôi bèn đi dạo dọc theo đường cái.
Tôi là người cực kỳ lười biếng, bình thường ăn xong nhất định sẽ lập tức nằm nghịch điện thoại. Thế nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy cùng người bên cạnh tản bộ là một việc rất tuyệt vời.
Đường lớn đông người lắm mắt, chúng tôi không tiện nắm tay công khai. Vậy nên, hai người chúng tôi kề sát cánh tay bên nhau, trong lúc đi thỉnh thoảng tay chạm vào nhau, tim sẽ lỡ mất một nhịp.
Tôi với anh ấy đang lên kế hoạch mai sẽ tạo niềm vui bất ngờ cho Dư Hoan như thế nào. Chúng tôi định sẽ mặc áo phông cùng kiểu và quần bò cùng màu.
“Em sẽ vào trước.” Tôi nói: “À không không, vẫn nên là anh vào trước.”
Tôi vắt não suy nghĩ, Lương Trác thì chỉ mỉm cười nghe tôi nói.
Cũng chẳng biết đã đi được bao xa, tôi thậm chí còn không thấy mệt. Tôi phát hiện sau chuyến du lịch, thể lực của cái tên lười vận động như tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Tôi thấy cũng không còn sớm nữa, bắt đầu điên cuồng phát tín hiệu với Lương Trác.
“Từ đây về nhà anh xa lắm nhỉ?”
“Chỗ này có phải hơi khó gọi xe không?”
“Lâu lắm rồi em không về nhà, vẫn cảm thấy có chút không quen.”
“Theo anh, căn nhà không có ai ở nhiều ngày, tối nay em ngủ một mình liệu có bị ma quỷ tới quấy phá không?”
Tôi vừa nói vừa lén liếc Lương Trác.
Anh ấy cuối cùng không nhịn được, vạch trần ý đồ của tôi: “Muốn anh ở cùng em thì có thể nói thẳng.”
Như này tôi chắc chắn không thể thừa nhận!
Tôi nói: “Em chỉ nghĩ nếu tối nay chúng ta ngủ cùng nhau thì sẽ tiện để mai đi gặp Dư Hoan mà thôi.”
Rất xin lỗi Dư Hoan. Là anh em tốt thì cho tôi lợi dụng thêm lần nữa nhé.
Lương Trác như cười như không nhìn tôi, sau đó gật đầu, nói: “Em nói chí phải. Vậy tối này anh có thể ở nhờ nhà em không?”
“Trước giờ em luôn là người hào phóng mà.” Tôi kéo anh ấy, quay người vẫy taxi: “Đi nào, về ngủ thôi.”
Sau khi lên xe, Lương Trác nói với tôi: “Không phải bên này khó gọi xe sao?”
“Em nói là khó gọi xe về khu nhà anh, chứ có bảo khó gọi xe về nhà em đâu.” Tôi rất giỏi chống chế, giáo viên Toán làm sao nói lại tôi được!
Lương Trác cười nhẹ, nhéo tay tôi, kêu tôi quỷ kế đa đoan.
Tôi nói: “Em như này không gọi là quỷ kế đa đoan, phải gọi là thông minh sắc sảo”
Người thông minh sắc sảo giống tôi còn có bạn tốt của tôi, Dư Hoan. Cậu ta nhắn tin qua Wechat, bảo tôi:「 Lúc nãy tao hình như thấy một người giống giống anh họ tao, người đi bên cạnh anh ta trông giống giống mày.」
Chuông báo động trong lòng tôi lập tức kêu vang. Tôi vội quay đầu lại, thế nhưng lúc này xe đã đi được một đoạn.
Tôi nhắn với Dư Hoan:「 Mày chắc chắn nhìn nhầm rồi.」
Dư Hoan:「Chắc vậy. Không phải mày vẫn đang đi chơi chưa về sao?」
Tôi:「 Đương nhiên! Mày một trăm phần trăm nhìn nhầm rồi!」
Nhắn tin xong, tôi hỏi Lương Trác: “Theo anh, liệu mai Dư Hoan có giết em không?”
Tối đó tôi nằm mơ thấy Dư Hoan. Cậu ta ôm chậu lan chi của tôi, trao tôi một cú bàn long cước. [1]Chú thích:[1] Bàn long cước: Chiêu đá ngang, giọng thẳng vào mặt.