Trong lòng tôi vẫn luôn có Dư Hoan.
Không phải trong “Hoàng tử bé” có câu như này sao: Nếu cậu đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu cảm thấy hạnh phúc rồi.
Dư Hoan hẹn gặp Lương Trác vào mười giờ sáng, sáng ra vừa mở mắt là tôi đã bắt đầu háo hức. Con người tôi cứ có chuyện là lại bồn chồn. Nếu bình thường không đi làm, tôi có thể ngủ thẳng tới trưa, nhưng hôm nay vì có hẹn với Dư Hoan, phải tạo niềm vui bất ngờ cho cậu ta nên mới sáu giờ hơn là tôi đã tỉnh.
Lương Trác bên cạnh tôi vẫn đang ngủ say.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Trước đây sống trong căn nhà này, mỗi ngày thức giấc luôn chỉ có mình tôi.
Giường đôi, chăn đôi, cẩu độc thân ngủ một mình.
Thế nhưng hôm nay, chỉ đi du lịch một chuyến, lúc trở về lại có thêm một người trong ổ chăn.
Anh ấy vắt tay ngang người tôi, chìm sâu trong giấc ngủ.
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy một lúc, nhìn tới mức trong lòng ngứa ngáy.
Vốn không định đánh thức anh ấy nhưng tôi vừa nhúc nhích là Lương Trác đã tỉnh dậy.
Tối qua hai người bọn tôi ngủ rất muộn, trò chuyện hồi lâu, thậm chí còn thân mật một chút.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh có mệt không?”
Anh ấy dường như vẫn còn hơi mơ màng, tập trung tinh thần, sau đó kéo tôi vào trong lòng.
Trời tháng Mười se se lạnh nhưng vòng tay của Lương Trác rất ấm áp. Tôi sáp vào lòng anh ấy: “Đổi giường ngủ vẫn ngon giấc chứ?”
Anh ấy mơ mơ màng màng đáp “Ừm”, thơm nhẹ lên trán tôi.
Hành động này của anh ấy khiến tôi có chút rạo rực, thế nhưng tôi không tiện thể hiện ra ngoài.
Tôi với Lương Trác ôm ấp nhau trong chăn gần nửa tiếng, tới khoảng bảy giờ mới rời giường.
Còn ba tiếng nữa là tới giờ gặp Dư Hoan, tôi vừa háo hức vừa phấn khích.
Lương Trác ngồi ở sofa quan sát tôi gói quà cho Dư Hoan, hỏi: “Em mua lúc nào thế? Sao anh không biết?”
“Vậy nên mới bảo anh đừng nghĩ mình rất hiểu về em.” Tôi nói với anh ấy: “Em tốt với Dư Hoan lắm. Mỗi lần đi đâu việc đầu tiên luôn là mua quà cho cậu ấy.”
Lương Trác dựa vào lưng tôi, cười bảo: “Ghen.”
Tôi ngước lên nhìn anh ấy: “Em thích anh ghen đấy.”
Gói quà xong, tôi tìm một chiếc túi bỏ đồ vào, háo hức mong được gặp Dư Hoan.
Trước lúc tôi và Lương Trác xuất phát, anh ấy nhận được tin nhắn của Dư Hoan:「Anh họ! Anh đừng quên cuộc hẹn của chúng ta nhé! Không gặp không về!」
Tôi nói với Lương Trác: “Xem kìa, bé Dư Hoan của chúng ta tốt đẹp như thế, lát nữa nhỡ phát điên thì đúng là đáng tiếc.”
Lương Trác nhéo mũi tôi, kêu tôi xấu xa.
“Như nhau cả thôi. Không phải anh cũng đùa bỡn cậu ấy cùng em sao!”
Tôi và Dư Hoan là bạn bè lâu năm, là tri kỷ tâm giao. Bây giờ khi nghĩ tới cậu ta, cậu ta dường như đã biến thành linh vật bảo vệ chuyện yêu đương của tôi.
9h50’, tôi và Lương Trác tới trước quán cafe mà bọn họ hẹn gặp. Tôi nói với Lương Trác: “Em vào trước, anh tuỳ cơ ứng biến.”
Lương Trác hỏi: “Tuỳ cơ ứng biến là sao?”
“Chậc.” Tôi mất kiên nhẫn: “Anh không phải giáo viên Toán sao? Giáo viên Toán đầu óc linh hoạt như vậy, còn cần em chỉ anh sao?”
Anh ấy bất đắc dĩ mỉm cười nhìn tôi: “Lúc giải đề toán thì đầu óc anh linh hoạt thật, nhưng trong chuyện trêu chọc bạn bè vẫn phải là em.”
“Không cần khen ngợi em vậy đâu.” Tôi nói với anh ấy: “Chờ lát nữa anh cứ quan sát em ra dấu, khi nào em vẫy tay thì anh vào.”
“Yes, sir!”
Lương Trác ngoan ngoãn chờ bên ngoài, còn tôi xách quà cho Dư Hoan đi vào.
Dư Hoan trước giờ luôn đúng giờ, đây là điểm mà tôi thích nhất điểm ở cậu ta. Quả nhiên, lúc tôi đi vào, cậu ta đang cắm mặt ăn kem.
Chiếc chuông treo trên tay nắm cửa kêu leng keng. Dư Hoan nghe thấy tiếng thì ngẩng lên, lúc thấy tôi thì vui mừng khôn xiết: “Bên này!”
Cậu ta cười tươi chào tôi, ra hiệu bảo tôi đi qua.
Tôi đờ người, đầu đẩy dấu chấm hỏi.
Cậu ta đáng nhẽ ra không nên phản ứng như vậy!
Thấy tôi đi vào, cậu ta không phải nên sốc tới mức té khỏi ghế sao? Không phải nên sốc tới mức gào thét ầm ĩ, sau đó chạy đuổi tôi 50.000 mét để trút hết sự ngỡ ngàng sao?
Tình hình hiện tại là sao đây?
Sao cậu ta lại bình thản như vậy? Như thể đã biết tôi là người sẽ tới gặp cậu ta vậy!
Tôi cau mày, các suy nghĩ lướt như điên trong đầu. Tôi bắt đầu nghi ngờ Lương Trác đã bán đứng tôi. Tên này diễn “Vô gian đạo” với tôi!
(Vô gian đạo: chuỗi phim điện ảnh hình sự, trinh thám của Hồng Kông với nhân vật chính thường là cảnh sát nằm vùng, gián điệp hai mang)
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng, đợi lát tôi phải tính sổ với Lương Trác.
Ưu tiên hàng đầu là không để mình rơi vào thế hạ phong.
Tôi làm như thể không có chuyện gì xảy ra, xách quà đi tới, bình tĩnh nói với cậu ta: “Mày ăn từ tốn thôi, đừng để bị nghẹn.”
Cậu ta mỉm cười, khoé miệng vẫn còn dính kem: “Mày ngu à, kem sao nghẹn được?”
“Cái này cũng chưa chắc. Với mày thì không chuyện gì là không thể cả!” Tôi đưa quà cho cậu ta, đồng thời lén quan sát phản ứng của cậu ta.
Không phải chứ.
Không phải chứ.
Từ bao giờ diễn xuất của Dư Hoan lại trở nên xuất quỷ nhập thần tới vậy? Trình độ diễn xuất này có thể bỏ xa đám nghệ sĩ non trẻ tận mấy con đường. Tôi nên khuyên cậu ta chuyển nghề làm diễn viên, nói không chừng giải Nam chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Hoa Cúc Vàng lại thuộc về cậu ta.
Cậu ta thích thú ngó đầu vào trong túi, tò mò không biết tôi mua gì tặng cậu ta.
Mà tôi cuối cùng không kìm nổi nữa, mấp máy môi chuẩn bị hỏi cậu ta biết chuyện giữa tôi và Lương Trác từ lúc nào.
Sau đó, một giây trước khi tôi lên tiếng, Dư Hoan bỗng ngớ người. Cậu ta ôm túi quà vào lòng, cả người như thể bị ấn nút tạm dừng.
“Chờ chút!” Dư Hoan chầm chậm ngẩng đầu lên. Lúc nhìn về phía tôi, đôi con ngươi màu nâu của cậu ta biến thành hai dấu hỏi chấm xiên xiên vẹo vẹo. Cậu ta nhìn tôi, nghi hoặc hỏi: “Mày là Tống Huyên! Sao mày lại tới đây?”
Cái tên này, hoá ra chưa kịp phản ứng.
Mà cũng đúng thôi. Nếu là Dư Hoan thì tất cả đều hợp lý.