Đứng lại, ngươi chột dạ nên bỏ đi sao? Lam y nữ tử thấy Vương Đại Tĩnh đưa Trần Tiêu đi liền chạy đến cản lại.
Vương Đại Tĩnh không kiên nhẫn, hiện tại hắn muốn đưa Trần Tiêu về nhà nghỉ ngơi, bọn người này thật phiền phức, hắn cau mày lạnh lẽo mở miệng:
Tránh ra
Lam y nữ tử nghe được bả vai liền run lên.
Nàng ngước nhìn nam nhân trước mặt, sao lại tức giận với nàng, nàng không làm gì mà, vả lại nếu muốn tức giận phải là tức giận với Trần Tiêu mới đúng, là Trần Tiêu sai.
Nghĩ nghĩ nàng nhìn Vương Đại Tĩnh ôn nhu nói:
Vương đại ca, ta là Thái Hồng Ngọc, ta biết huynh
Vương Đại Tĩnh không lên tiếng, nói đúng hơn hắn không nghe thấy, ánh nhìn của hắn đều tập trung trên người Trần Tiêu.
Trần Tiêu chớp a chớp mắt.
Lại là gì đây, chẳng lẽ hắn đoán sai, không phải kẻ qua đường giáp mà là trà xanh trong truyền thuyết sao.
Có để hắn sống yên ổn không? (T - T)
Vương đại ca, huynh đừng để Trần Tiêu lừa gạt, ta đã nghe chuyện của hắn từ cô cô, hắn rất xấu xa, huynh đừng quan tâm hắn Thái Hồng Ngọc nói.
Phì, không quan tâm ta chẳng lẽ quan tâm cô sao? Trần Tiêu khoang tay phì cười.
Ngươi đừng nói bậy Thái Hồng Ngọc đỏ mặt phản bác, liếc nhìn Vương Đại Tĩnh nhưng Vương Đại Tĩnh không để ý đến nàng, Thái Hồng Ngọc lúng túng nói:
Vương Đại ca, huynh cũng thấy Trần Tiêu mắng hai người bọn họ, còn ra tay đánh người, đều này cho thấy hắn tâm địa xấu xa, hắn còn khắc phụ mẫu, ngỗ nghịch trưởng bối, một người như vậy rất không tốt, rất xui xẻo, huynh tránh xa hắn ra, Vương đại ca hãy tin muội, đều muội nói là thật Thái Hồng Ngọc khẩn thiết nói.
Ta xấu xa, ta khắc phụ mẫu, xui xẻo, huynh tránh xa ta ra, đừng để ta lừa gạt, lây vận xui cho huynh Trần Tiêu phì cười, tránh tay Vương Đại Tĩnh.
Huynh tình nguyện để đệ lừa gạt, tình nguyện cho đệ lây vận xui
Bả vai Trần Tiêu run run, nín cười, thật biết phối hợp.
Vương đại ca muội nói thật huynh hãy tin muội Thái Hồng Ngọc nóng vội, bắt lấy tay áo Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh cau mày, tránh tay Thái Hồng Ngọc, lạnh giọng:
Ta không muốn nghe lời không hay nào về Trần Tiêu, đệ ấy ra sao tự ta hiểu rõ
Tỷ tỷ, cô ta là ai vậy? Vương Phúc Đức tò mò hỏi.
Tỷ nào biết, chúng ta cứ xem sao Vương Bảo Thoa nói.
Xem ra tên song nhi đáng ghét kia gặp rắc rối rồi, đáng đời, ha ha ha
Vương Phúc Đức cười vui sướng khi người gặp họa.
Vương Bảo Thoa cũng che miệng cười, như vậy thật đúng ý nàng ta.
Vương đại ca, muội biết huynh chỉ tốt bụng giúp hắn thôi nhưng huynh không thể ủy khuất mình như vậy, nghe muội nói tránh xa hắn ra Thái Hồng Ngọc vẫn không từ bỏ, nỗ lực thuyết phục Vương Đại Tĩnh.
Tĩnh ca, nhìn ta yếu ớt dễ bắt nạt vậy sao? Trần Tiêu chỉ mặt mình hỏi Vương Đại Tĩnh.
Nhìn trán Trần Tiêu còn quấn băng gạt, hai má mũm mĩm, ánh mắt to tròn, linh động chớp chớp, thật đáng yêu.
Vương Đại Tĩnh nhìn chăm chú không chớp mắt.
Trần Tiêu khó hiểu nhìn cái kẻ mất hồn trước mặt, chống trán thở một hơi khí giận, tức chết hắn mà.
Hồng Ngọc tỷ nói rất đúng, chỉ tiếc đại ca bị Trần Tiêu mê hoặc tới mù mịt đầu óc rồi, đến gia đình cũng không cần Vương Bảo Thoa than thở nói.
Đại ca, thì ra cô là muội muội của Vương đại ca, ta có nghe cô cô nói qua chuyện Vương gia, không ngờ gặp muội ở đây, thật trùng hợp Thái Hồng Ngọc vui mừng bắt tay Vương Bảo Thoa.
Đúng vậy, thật trùng hợp Vương Bảo Thoa nở nụ cười.
Trần Tiêu ngươi gây ra chuyện như vậy không cảm thấy xấu hổ sao, chia rẽ gia đình người khác ngươi sẽ gặp báo ứng Thái Hồng Ngọc hùng hổ lên án Trần Tiêu.
Gặp báo ứng, ta cũng mong là vậy, ta đang nghĩ Vương gia sẽ gặp báo ứng gì đây, trời mưa gặp sấm sét hay đi đêm gặp ma nhỉ Trần Tiêu mỉm cười nói.
Tên đáng hận này ngươi đang nguyền rủa nhà ta Vương Phúc Đức nhảy đổng lên, lớn tiếng mắng.
Trần Tiêu ngươi không biết hối lỗi đã vậy còn nguyền rủa người khác, ngươi quả thật không biết xấu hổ, đồ xấu xa Thái Hồng Ngọc tức giận nói.
Có thể đổi từ khác để mắng không? Xấu xa, xấu hổ, cô không chán nhưng ta nghe phát chán, còn nữa đầu óc cô có vấn đề hay không hiểu tiếng người, không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn ta, một người ngoài như cô có tư cách gì lên án ta, ta sống thế nào, Tĩnh ca ra sao, hình như không liên quan tới cô, nếu đã không liên quan thì đừng chỏ mũi vào việc người khác, Tĩnh ca không đánh phụ nữ nhưng ta thì khác, đừng chọc tới ta, phụ nữ ta cũng không nương tay Trần Tiêu nhướng mày nhìn Thái Hồng Ngọc nói.
Ngươi Thái Hồng Ngọc đỏ hốc mắt không biết nên phản bác lại thế nào, nàng bất lực hướng ánh mắt về phía Vương Đại Tĩnh, hi vọng Vương Đại Tĩnh sẽ mắng Trần Tiêu giúp nàng.
( Còn lâu " _")
Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi Trần Tiêu chắn trước người Vương Đại Tĩnh.
Ngươi Thái Hồng Ngọc rưng rưng nước mắt, tức giận nhìn Trần Tiêu.
Ngươi cái gì mà ngươi, một cô nương như ngươi mới không biết xấu hổ, nam nhân này là của ta thu hồi ánh mắt của ngươi đi, mắng ta không biết xấu hổ, hừ, tự đi soi gương xem, trên mặt viết hai chữ xấu hổ to đùng như thế còn đi mắng người khác không biết xấu hổ, còn nữa Trần Tiêu quay phắt qua Vương Bảo Thoa và Vương Phúc Đức hung dữ nói:
Hai người các ngươi chú ý cho ta, không phải lúc nào tâm tình ta cũng tốt như hôm nay, trước khi mắng người phải nhìn trước ngó sau, nếu để ta nghe được các ngươi mắng ta hay Tĩnh ca, gặp một lần ta đánh một lần
Tĩnh ca, chúng ta đi
Nói rồi Trần Tiêu kéo tay Vương Đại Tĩnh đi một mạch, bỏ lại ba kẻ phiền phức phía sau.
Cọp cái Vương Phúc Đức mắng một câu.
Vương đại ca, không phải vậy, huynh nghe ta giải thích, Vương đại ca, Vương đại ca Thái Hồng Ngọc hô to đuổi theo muốn giải thích.
Khoan đã Vương Bảo Thoa giữ tay Thái Hồng Ngọc lại.
Thái Hồng Ngọc giãy giụa muốn đuổi theo Vương Đại Tĩnh.
Vương đại ca hiểu lầm ta, ta phải giải thích cho huynh ấy hiểu, cô mau buông tay không kịp mất
Hồng Ngọc tỷ nghe ta nói đã, hiện tại có Trần Tiêu ở đó tỷ đi cũng vô dụng thôi
Nhị tỷ ta nói đúng, có tên song nhi chết tiệt kia ở đó, cô không làm gì được đâu, hừ, ta sẽ không quên nổi nhục ngày hôm nay, các ngươi đợi đấy Vương Phúc Đức tức giận nói.
Vậy ta phải làm sao, Vương đại ca hiểu lầm ta rồi, ta không muốn như vậy, hức...hức
Thái Hồng Ngọc nghẹn ngào nói.
Một cái liếc mắt tình ý đậm sâu, nàng mãi không quên được bóng lưng rộng lớn, kiên cường ngày đó.
Đến trong mơ nàng cũng mơ thấy, nàng dò hỏi thông tin mới biết được nam nhân là Vương Đại Tĩnh, về phần đồn đãi nàng không quan tâm, nhiều lần lấy can đảm muốn đến gõ cửa nhưng đều thất bại, nàng rất kì vọng lần gặp gỡ tiếp theo, muốn cho Vương Đại Tĩnh biết tấm lòng của nàng, nàng tin tưởng với nhan sắc của mình nếu Vương Đại Tĩnh biết được tấm lòng nàng hắn nhất định sẽ vui mừng và chấp nhận nhưng hiện tại lại...Thái Hồng Ngọc nghẹn ngào khóc.
Vương Bảo Thoa nhìn Thái Hồng Ngọc như nhìn kẻ ngốc, tên Vương Đại Tĩnh có gì hay ho, chỉ là đứa con bị phụ thân vứt bỏ, không nơi ở, sao lại đi coi trọng hắn? Không được tạm thời còn phải lợi dụng cô ta đối phó Trần Tiêu, tạm nhẫn nại nếu không sẽ hư chuyện.
Hồng Ngọc tỷ đừng buồn, đại ca chỉ nhất thời bị Trần Tiêu mê hoặc, vẫn còn kịp, chẳng phải vẫn còn tỷ sao Vương Bảo Thoa cười nói.
Ta, ta thế nào, ta phải làm gì đây Thái Hồng Ngọc mờ mịt nhìn Vương Bảo Thoa, nàng thật sự không biết nên làm gì.
Tỷ đừng lo lắng, chuyện rất đơn giản, không phải tỷ thích Vương Đại Tĩnh sao, hãy kiên trì đi theo huynh ấy, ta tin tưởng có một ngày huynh ấy sẽ bị tỷ đả động, đến lúc đó không phải tỷ muốn gì được nấy sao
Thật vậy sao, huynh ấy sẽ thích ta Thái Hồng Ngọc ngại ngùng cúi đầu, vò vò tay áo nói.
Tỷ xinh đẹp như vậy, Vương Đại Tĩnh nhất định sẽ thích tỷ Vương Bảo Thoa nói.
Được, ta sẽ cố gắng, cảm ơn muội, mà ta chưa biết tên muội, ta tên Thái Hồng Ngọc Thái Hồng Ngọc vui vẻ nói.
Muội tên Vương Bảo Thoa, còn đây là tứ đệ của muội, Vương Phúc Đức Vương Bảo Thoa mỉm cười đáp lời.
Ừ, ta nhớ rồi, ta về trước
Có việc cứ đến Vương gia gặp muội
Ừ, nhất định Thái Hồng Ngọc vui vẻ đi về.
Thật tốt quá, nàng sẽ cố gắng để Vương Đại Tĩnh thích nàng, nàng tin tưởng mình sẽ làm được, có mấy ai nguyện thích song nhi, Vương Đại Tĩnh chỉ nhất thời bị mê hoặc, đợi Vương Đại Tĩnh thích nàng đến lúc đó nàng sẽ bảo Vương Đại Tĩnh cưới nàng, đuổi Trần Tiêu đi như vậy nàng sẽ không cần gả làm thiếp thất của Chư lão đầu.
Càng nghĩ càng vui vẻ, Thái Hồng Ngọc không phát hiện sau khi nàng quay lưng Vương Bảo Thoa liền nở nụ cười đầy toan tính.
Nhị tỷ, tỷ giúp cô ta sao, sao đệ thấy hong giống vậy, nhị tỷ tính toán gì đúng không?
Đệ thì biết gì, cứ ở một bên xem kịch vui
Vương Bảo Thoa nhấc váy bỏ lại Vương Phúc Đức không phục đuổi theo:
Đệ sắp mười một, đã trưởng thành
Không phải vẫn chưa mười một sao, vẫn còn nhỏ
Đệ không phục
Vương Bảo Thoa mặc kệ Vương Phúc Đức.
Chuyện hôm nay đừng nói với mẫu thân, tỷ sẽ giúp đệ xả giận
Đệ sẽ không quên cái tát hôm nay, có ngày đệ sẽ khiến bọn họ phải hối hận
- --------------
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình.
Nhân dịp năm mới kính chúc mọi người một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, vạn sự như ý.
Năm mới vui vẻ nhé (^_^).