Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

chương 48: chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà Trần Tiêu.

Trần Tiêu đặt mông ngồi xuống ghế, rót ly trà, tu một hơi cạn sạch, lại rót ly mới.

Không để ý tới Vương Đại Tĩnh đối diện.

Vương Đại Tĩnh ủ rũ, Trần Tiêu dỗi hắn rồi, không chịu nói chuyện với hắn, trên đường về có nói thế nào thì Trần Tiêu cũng không đáp lời.

Vương Đại Tĩnh gãi gãi đầu nghĩ cách dỗ Trần Tiêu.

Không phải nói sửa đồ vật sao, ngồi đây làm gì Trần Tiêu hung dữ nói.

Huynh đi làm ngay

Vương Đại Tĩnh chậm rì rì ra sân nhặt dao gọt tiếp tục sửa chữa đồ.

Tiếng đẽo, gọt gỗ vang lên trong sân.

Trần Tiêu thở một hơi, tu thêm một ly trà lạnh, trên đường về hắn đã phát cáu với Vương Đại Tĩnh, Vương đại ca, Vương đại ca nghĩ tới đã phát giận.

Trần Tiêu quay ngoắt qua trừng mắt Vương Đại Tĩnh ngoài sân.

Vương Đại Tĩnh:????

Hừ

Trần Tiêu bỏ đi vào phòng, đá giày, phóng lên giường trùm mềm, ngủ.

Giường gỗ đã được Vương Đại Tĩnh sửa lại, vô cùng kiên cố, lăn lộn thế nào cũng không lung lay.

Tay nghề làm mộc của Vương Đại Tĩnh vô cùng cao siêu, kiểu dáng thế nào cũng đẽo, khắc ra được, giường gỗ này đã được cải tạo theo ý Trần Tiêu, kiểu dáng hao hao hiện đại, Vương Đại Tĩnh còn làm thêm một ngăn trống bí mật dưới đáy giường để đồ giá trị, vô cùng tiện nghi.

Trần Tiêu dự định sau khi thành thân sẽ lên kế hoạch kiếm tiền, còn hiện tại tại sao hắn không kiếm tiền ư, chẳng phải còn vướng lão thái bà Trần lão thái sao? Chưa thành thân tiền hắn kiếm được phải chu cấp cho mụ ta một phần rồi.

Hắn không ngốc đến vậy cho nên muốn kiếm được tiền nhất định phải thành thân trước.

Nghĩ tới thành thân Trần Tiêu lại nôn nóng, không biết khi nào tên đầu đất kia mới cưới hắn, càng nghĩ càng bực tức không ngủ được.

Trần Tiêu dứt khoác nằm lì ra giường nhắm mắt dưỡng thần.

- ---------------

Trưa là thời điểm nghỉ ngơi, thôn dân tóp năm tóp ba tụ lại sân phơi lúa của thôn nói chuyện in ỏi.

Không biết Trưởng thôn triệu tập chúng ta làm gì? Có liên quan đến trưng binh không? Thật lo lắng

Không nghe phương bắc có chiến sự, vụ mùa dang dở trưng binh nhà ta lấy ai làm

Nếu không phải trưng binh thì là chuyện gì đây?

Đúng vậy, Trưởng thôn đánh trống triệu tập nhất định có chuyện quan trọng

Ấy đừng nói nữa, Trưởng thôn đến

Trần trưởng thôn đi đến nhìn sơ một vòng thấy đã đông đủ liền nói:

Triệu tập mọi người là có chuyện cần giải quyết, hôm nay tại đây ta sẽ phân xử vụ việc của Trần gia, những ai có mặt ngày đó đứng qua một bên những người vây xem thì lùi về phía sau

Mọi người nháo nhào chia ra hai bên chừa ra khoảng trống trước mặt.

Nhà Trần lão, nhà Lý lão, Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh Trần trưởng thôn gọi tên bốn người.

Bốn người cùng bước ra, Thái Hồng Ngọc đứng bên cạnh lén lút liếc nhìn Vương Đại Tĩnh.

Vương gia cũng đến góp vui, Vương thị che miệng giấu đi sự nhạo bán sau lớp khăn tay.

Mẫu thân, người thấy ai sẽ thắng? Vương Bảo Thoa hỏi.

Ai thắng cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, không cần quan tâm, xem náo nhiệt là được

Mẫu thân nói đúng

Phúc Đức đâu, chẳng phải nó luôn miệng nói phải đến xem náo nhiệt sao?

Đệ ấy ăn nhằm đồ không sạch sẽ e là không đến được

Ha ha ha, cho tứ đệ tham ăn, phen này khóc không kịp rồi Vương Siêu cười vui vẻ.

Ta đã nghe thôn dân kể lại vụ việc hôm đó cũng nắm sơ bộ nhưng đó không đủ căn cứ để phân xử, để rõ ràng ta muốn hai bên thuật lại sự việc ngày đó, nhà Trần lão ngươi nói trước Trần trưởng thôn ngồi vào bàn đá phía trong sân lúa, trải giấy, Trần Văn Khang đứng cạnh giúp ông mài mực.

Có kẻ vừa ăn trộm vừa la làng, căn nhà kia vốn thuộc về ta, Trần Tiêu lại không biết xấu hổ đưa nam nhân vào ở, chúng còn xáo trộn đồ trong nhà để những thứ kì quái vào, ta đập phá thì có gì sai Trần lão thái hùng hổ nói.

Trần lão thái làm vậy rất đúng, Trần Tiêu vô cùng hung hăng, tạt nước còn đánh Trần lão thái, Trần lão thái lớn tuổi nào phải đối thủ của hắn, ta thấy bất bình nên phụ Trần lão thái một tay nào ngờ tên Vương Đại Tĩnh ôn thần này không nói lý lẽ vừa vào tới liền bóp cổ ta, Trưởng thôn ngài xem trên cổ ta còn bầm tím, hắn xém bóp chết ta, tên ác ôn này phải báo quan bắt hắn Lý lão thái hung hăng phụ họa.

Trần Tiêu bị thẩm xô té đến giờ còn chưa hồi phục, nếu Trần Tiêu thật sự có chuyện thẩm sẽ không có cơ hội đứng đây nói chuyện Vương Đại Tĩnh trầm giọng nói.

Trưởng thôn ngài xem, trước mặt ngài mà hắn còn đòi giết ta, hắn nào sợ ai Lý lão thái lớn tiếng gào lên.

Vương Đại Tĩnh ta chưa hỏi đến thì không được lên tiếng Trần trưởng thôn nói.

Là ta lỗ mãng, phiền nhiễu Trưởng thôn Vương Đại Tĩnh gật đầu đứng sang bên, trên tay bỗng nhiên ấm áp, Trần Tiêu mỉm cười nhìn Vương Đại Tĩnh.

Nhìn hai người tay nắm tay, Thái Hồng Ngọc cắn môi, nhào chiếc khăn trong tay.

Lý lão thái, ta đang phân xử khi nói chuyện không được gào to

Được Lý lão thái hậm hực gật đầu.

Trần Tiêu đến phiên ngươi Trần trưởng thôn ra hiệu cho bên Trần Tiêu nói.

Ông lại trải giấy mới.

Các vị thẩm thẩm, các vị thúc bá, mọi người đều biết hoàn cảnh của ta, năm xưa gia đình ta gặp biến cố may mắn được thúc phụ và thẩm thẩm thu lưu, Trần Tiêu vô cùng biết ơn, mai sau ta nhất định sẽ báo đáp.

Còn hiện tại căn nhà ta không thể đưa cho thẩm được, vì ta đã bán nó cho Tĩnh ca

Cái gì, ngươi bán nó, ngươi dám bán nó, ngươi ăn phải gan hùm mật gấu Trần lão thái nhảy đổng lên.

Im lặng, nhà Trần lão nếu còn xen ngang ta sẽ nghiêm trị Trần trưởng thôn nói.

Bà bình tĩnh, đợi hắn nói hết đã? Lý lão thái ngăn mụ ta lại.

Ta đã bán nó, hiện tại nó thuộc quyền sở hữu của Tĩnh ca, chỉ trách ta không nói trước cho thẩm biết, chuyện thẩm đập phá đồ ta sẽ không truy cứu, nhưng Lý lão thái ta sẽ không bỏ qua

Trưởng thôn ta nghĩ ngài đã biết rõ mọi chuyện, ta cũng không nói nhiều nữa, thẩm thẩm ta sẽ không truy cứu nhưng Lý lão thái chỉ là người ngoài không những không ngăn cản còn mượn gió bẻ măng đập phá đồ nhà ta, Lý lão thái lại chỉ nói đuôi không nói đầu, không nói hết sự thật ngày hôm đó

Thẩm nói Tĩnh ca xém bóp chết thẩm, muốn báo quan bắt huynh ấy nhưng thẩm không nghĩ đến việc gì cũng phải có nguyên nhân của nó, nếu thẩm không gây thù chuốc oán với người khác thì sao người ta lại muốn giết mình, tại sao Tĩnh ca không bóp cổ Di đại nương, Tần đại thẩm hay Trần phu lang mà chỉ ra tay với thẩm là vì thẩm xô ta té đến hôn mê, Tĩnh ca lúc đó nhìn thấy ta hôn mê người đầy máu nên không giữ được bình tĩnh

Các vị nghĩ xem nếu đặt các vị vào hoàn cảnh Tĩnh ca nhìn thấy người mình quý trọng ra đi trước mặt mình mà hung thủ lại nhởn nhơ đứng đó, xem náo nhiệt, liệu các vị có giữ được bình tĩnh hay lao vào sống chết với đối phương? Ta cũng không nói Tĩnh ca hoàn toàn đúng, việc bóp cổ Lý lão thái là huynh ấy sai nhưng chưa gây ra chuyện nghiêm trọng gì, Lý lão thái vẫn khỏe mạnh đứng đây, ta cũng vậy thương thế do Lý lão thái gây ra với ta cũng đã dần khỏi, ta cũng khỏe mạnh đứng đây việc này xem như huề nhau, còn việc Lý lão thái đập phá đồ nhà ta, Trưởng thôn ta yêu cầu Lý lão thái phải bồi thường

Vô lý, hắn muốn giết ta, ta phải tha cho hắn sao? Trưởng thôn ta muốn báo quan bắt hắn, còn nữa hắn phải bồi thường tiền thuốc cho ta Lý lão thái rống lên.

Ta không cần biết ngươi đã làm gì căn nhà, căn nhà đó là của ta, ngươi và tên ôn thần này cút khỏi đó cho ta Trần lão thái cũng rống lên.

Hai mụ đã bắt nhịp với nhau trước cho dù thế nào cũng không nhận lỗi, đổ hết lỗi lên đầu Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh là xong chuyện, chỉ cần hai mụ ngang ngược không nhận đám người này làm gì được.

Ta đã nói rõ mọi việc, căn nhà ta đã bán, thẩm thẩm ta sẽ không truy cứu, Lý thẩm thì phải bồi thường tổn thất cho ta, báo quan nếu Lý thẩm muốn thì cứ việc, ta nghĩ bản thân không làm chuyện sai trái không cần gì phải sợ, Trưởng thôn những điều cần nói ta đã nói hết, phần còn lại phiền ngài xử lý trả công đạo cho ta và Tĩnh ca Trần Tiêu nói.

Trưởng thôn, ta không đồng ý bồi thường, hắn xém giết ta, tại sao ta phải bồi thường, phải là bọn hắn bồi thường tiền thuốc cho ta, cổ của ta vẫn còn bầm tím Lý lão thái bất mãn la lên.

Nhà là của ta, hôm nay ta sẽ dọn vào xem ai dám cản Trần lão thái ngang ngược nói.

Có kịch vui xem rồi Vương thị che miệng cười.

Còn không phải sao, Trần lão thái nào phải dạng hiền lành gì, vây vào mụ ta chỉ rước lấy phiền toái Vương Bảo Thoa nhỏ giọng nói.

Trần lão thái này quả thật không biết xấu hổ, căn nhà đó đâu phải của bà ta, muốn bán hay ở đó là chuyện của Trần Tiêu, bà ta làm vậy không sợ người cười chê

Chuyện xấu hổ bà ta làm còn ít sao, da mặt đã dày như tường rồi nào biết xấu hổ

Trần Tiêu nói rất đúng, Lý lão thái bị vậy là đáng đời, tự làm tự chịu, nếu là ta, mụ ta không lành lặn đứng đây đâu

Đáng đời, đòi bồi thường, bà ta cũng xô Trần Tiêu té đến hôn mê, trán còn quấn băng gạc, sao không thấy bà ta bồi thường đi

Các người biết gì mà nói, câm miệng Lý lão thái tức giận la lên với thôn dân.

Bà bảo ai câm miệng, nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho bọn ta, ta cứ nói đó, bà làm gì được ta

Đúng vậy

Đúng vậy

Ta chính mắt thấy bà xô Trần Tiêu té, sao không nghe bà bồi thường, câm miệng, Lý lão thái bà mới là người nên câm miệng, hừ

Phi

Thôn dân nhao nhao tiếng to tiếng nhỏ mắng trở lại, thậm chí có người còn phun nước bọt khiến Lý lão thái giận tái mặt, mụ không ngờ đám nông cạn này lại bất mãn với mụ như vậy.

Trần lão thái đứng cạnh cũng bị vạ lây.

Trần Tiêu khoanh tay đứng xem trò hề, hắn không định nói thêm bất cứ lời nào nữa, nói nhiều sẽ phản tác dụng.

Có mệt không?

Hả

Trần Tiêu xoay mặt qua, nhìn nhìn rồi phì cười, lắc đầu.

Không mệt, nếu mệt ta sẽ nói với huynh, với lại có huynh đứng sau lưng mà nếu mệt ta chỉ cần ngã ra sau, huynh sẽ đỡ được ta đúng không?

Ta sẽ đỡ được Vương Đại Tĩnh gật đầu.

Hì hì Trần Tiêu cười hì hì.

Thái Hồng Ngọc đỏ mắt nhìn Trần Tiêu.

Tốt lắm, cứ ganh ghét và đố kị, càng ganh ghét, càng đố kị sẽ càng thuận lợi cho ta lợi dụng.

Vương Bảo Thoa nhìn khung cảnh trước mặt nở nụ cười.

Rất hợp ý nàng.

Im lặng

Trần trưởng thôn đập bàn, đi đến trước mặt mọi người.

Không được to tiếng tranh cãi, hôm nay triệu tập mọi người đến đây để giải quyết vấn đề, không phải đến tranh cãi, ta hỏi gì đáp nấy, nếu còn gây ồn ào ta sẽ nghiêm trị theo lệ thôn, Trần tộc trưởng phiền ngài thi hành hình phạt

Không phiền, cứ để ta lo, ngài cứ tiếp tục Trần tộc trưởng vuốt râu, đứng dậy đáp.

Một thanh niên trai tráng tay cầm gậy gỗ dẹp, dài đi lại đứng cạnh Trần tộc trưởng.

Nhìn gậy gỗ trong tay hắn Trần Tiêu theo bản năng che mông, mông bị phế luôn cho coi.

Đừng sợ, nếu đệ bị đánh ta sẽ chịu đòn thay đệ Vương Đại Tĩnh nói.

Đánh cái đầu huynh, hừ

Ta da dày thịt béo, không đau

Đau hay không là do ta quyết định Trần Tiêu quay lại trừng mắt Vương Đại Tĩnh.

Ta...!Vương Đại Tĩnh sầu não, Trần Tiêu lại trừng mình, nếu còn nói sai đệ ấy chắc chắn sẽ xù lông.

Nguồn cơn gây ra mọi chuyện là căn nhà cũ của Trần Tiêu, do đó đầu tiên ta sẽ làm rõ chủ của căn nhà là ai

Theo ghi chép của thôn căn nhà cũ thuộc về Trần An Đức, năm đó Trần An Đức tốn ba mươi hai lượng bạc mua đất xây nhà đăng kí quan phủ, sau khi Trần An Đức qua đời người được thừa hưởng căn nhà là nhi tử thân sinh của Trần An Đức cũng chính là Trần Tiêu, cho nên Trần Tiêu mới là chủ của căn nhà, nhà Trần lão, ngươi chỉ là tẩu tử của Trần An Đức không được hưởng căn nhà, Trần Tiêu bán nhà cũ ngươi không được gây sự

Sao thế được, ta là thẩm thẩm của Trần Tiêu, ta nuôi nó bao năm sao lại không hưởng được, Lý lão thái không phải cũng giống ta sao, cũng nuôi cháu ngoại trai, căn nhà của cháu ngoại trai chẳng phải cũng thuộc về bà ta sao, sao đến phiên ta lại không được, Trưởng thôn ngài không thể bất công thế Trần lão thái phản đối.

Nhà Trần lão, ngươi không thể đánh đồng nhà Lý lão với ngươi, cháu ngoại trai nhà Lý lão bệnh mất, không còn thân thích nào khác nên căn nhà thuộc về nhà Lý lão, còn hiện tại Trần Tiêu vẫn rất tốt, căn nhà đương nhiên phải là của hắn Trần trưởng thôn nói.

Ta không cần biết, nhà là của ta, ngài nói gì cũng vô dụng, ta sẽ không từ bỏ

Nhà Trần lão, ta đã giải thích rõ về căn nhà nếu ngươi còn ngang ngược vô lý gây sự thiệt thòi sẽ chỉ là ngươi.

Trần Tiêu đã bán nhà cũ cho Vương Đại Tĩnh, quan phủ cũng đã đóng dấu chứng nhận chuyển chủ, từ nay về sau nhà thuộc về Vương Đại Tĩnh Trần trưởng thôn vừa nói vừa lấy công văn quan phủ trải ra, giơ lên cao cho thôn dân xem.

Nhìn thấy công văn có mộc đỏ Trần lão thái tức giận gào lên: Ta không đồng ý

Nhà Trần lão, ngươi không để quan gia ngài vào mắt phải không? Trần trưởng thôn nghiêm giọng.

Ta nào có, ngài đừng nói bậy Trần lão thái hơi sợ hãi, đắc tội quan gia, mụ không có khả năng chịu phạt.

Nếu không tại sao ngươi lại phản đối, chuyện Trần Tiêu bán nhà là hợp lý, quan gia cũng đã thông qua, ngươi lại kêu gào không đồng ý là ý gì?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio