-Mật Kết-
Dung Thành về đêm giống như bị một con thú to lớn ngậm vào miệng, toàn thành phố bị bao chùm bời một màu đen kịt, dường như ẩn náu nguy hiểm nào đó. Nhưng người trong thành phố lại chẳng cảm nhận được chút nào, đèn màu rực rỡ, phồn hoa mê hoặc trái tim, chói mắt người dân. Tăng Lý ôm áo khoác đẩy cửa, bước vào sân thượng. Lạch cạch một tiếng cửa mở ra.
Theo sau đó là một cơn gió lạnh thấu xương.
Cả người cậu run rẩy, hơi cúi đầu, bước về phía trước, tóc mái hơi dài che mất đôi mắt.
Trên sân thượng chẳng có một bóng người. Tưởng Tu Vũ bỏ túi xuống đất, bước đến rìa sân thượng, hơi hưng phấn.
wtp mật kết
Tay cậu ta chống lên lan can sân thượng, tóc mái trước trán bị gió thổi bay, trước mắt là thành phố phồn hoa.
Tăng Lý đóng cửa sân thượng lại, để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sau đó mới chậm rì rì bước đến bên cạnh Tưởng Tu Vũ, nhìn sườn mặt cậu ta một cái, chỉ liếc mắt một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn thành phố.
Hai người đều chẳng nói lời nào, một người trầm tĩnh, một người không biết cách nói chuyện.
Một lúc sau, Tưởng Tu Vũ quay người tìm túi, ngồi xuống đất, lấy từ trong túi ra một đống đồ, giống hệt như đã nói với cậu, truyện tranh, đồ ăn vặt và nước ngọt. Chỉ mình áo khoác là không có.
Tăng Lý bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, cậu đã sớm có sự chuẩn bị, rút từ trong túi ra hai cái khăn lau, trải một cái ở chỗ mình rồi ngồi xuống. Một cái khác đưa cho Tưởng Tu Vũ, bảo cậu t cũng ngồi xuống.
Tưởng Tu Vũ ơ một tiếng, nói cậu cẩn thận. Tăng Lý vô cùng bất đắc dĩ ngồi xếp bằng dưới đất cùng Tưởng Tu Vũ, lấy áo khoác đắp lên chân hai người, cho nhau chút hơi ấm.
wtp mật kết
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tăng Lý hiểu tâm trạng của Tưởng Tu Vũ trong khoảng thời gian này, cho dù cậu ta từ trước tới giờ chưa từng nói rõ hết tát cả mọi thứ, nhưng trong những chi tiết ấy lại để lộ ra sự bất an, hoang mang và buồn phiền của cậu ta.
Tăng Lý rất kiên nhẫn ở cùng Tưởng Tu Vũ, Tưởng Tu Vũ nói một câu, cậu trả lời một câu, cũng không được tính là nói chuyện, chỉ là để gϊếŧ thời gian. Nhưng trong lòng Tưởng Tu Vũ lại dần dần thoải mái hơn rất nhiều, cậu ta và Tăng Lý đầu dựa đầu, chân đắp chung một cái áo khoác, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ngẩn ngơ.
"Này...." Tăng Lý đột nhiên kéo tay áo Tưởng Tu Vũ , nói, "Nhìn kìa.... sao băng!"
"Là sao băng của tròm Anh Tiên!"
Tưởng Tu Vũ giật mình một cái, sau khi phản ứng lại thì vội vàng vén áo khoác ra, đứng dậy, ngẩng đẩu nhìn lên trời cao.
Tăng Lý nhìn bóng lưng cậu ta hơi sửng sốt, sau đó thì cười.
Hàng ngàn thiên thạch rời khỏi vũ trụ rộng lớn, đẩy các ngôi sao phá tan bầu khí quyển, ngay phút giây ấy, giữa bầu trời đêm xanh thẳm ấy bọn chúng dùng một dáng vẻ xinh đẹp nhất hóa thành mưa sao băng, giống như bóng ma vụt qua bầu trời đêm.
Cuối cùng tất cả quay về cát bụi.
Trong mắt Tưởng Tu Vũ lóe lên ánh sáng, chợt cậu ta giống như là nghĩ đến gì đó, lập tức nhắm mắt lại, thành kính ước nguyện.
Tăng Lý cũng nhắm mắt lại.
wtp mật kết
Tưởng Tu Vũ ước, hy vọng sức khỏe của mẹ sẽ sớm bình phục, ba sẽ về nhà sớm.
Còn Tăng Lý thì lại ước, hy vọng ước nguyện của Tưởng Tu Vũ thành sự thật.
Sao băng trong chớp mắt lướt qua, hai người mở mắt ra, Tăng Lý thở ra một hơi lạnh, cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên nói: "Nghe nói sau khi con người chết đi, linh hồn sẽ hóa thành một ngôi sao."
Cậu cụp mắt ôm lấy áo khoác, chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cạnh Tưởng Tu Vũ, đáy mắt ảm đạm mịt mù.
"Mà trong giây phút lướt qua kia chính là lần gặp mặt... cuối cùng của bọn họ với người thân, người yêu, còn có cả.... bạn bè họ."
Cậu cũng bước đến chỗ lan can sân thượng, bám tay vào lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới. Trên đường chẳng có một bóng người, không có người ra ngoài, cũng chẳng có người quay về.
Đêm nay đã được định trước sẽ cô đơn một mình.
Tưởng Tu Vũ nhìn Tăng Lý một cái, cũng không biết nghĩ gì, quay người chậm rãi dựa vào Tăng Lý, nhìn lên bầu trời, một mảnh trầm lặng.
Cậu ta đột nhiên hỏi: "Tăng Lý, anh ước gì?"
Tăng Lý nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói; "Còn cậu?"
Tưởng Tu Vũ cũng không để ý lắm đến chuyện Tăng Lý không nói, thản nhiên cười: "Được ăn cơm mẹ tôi nấu thêm một lần nữa."
Tăng Lý nói vậy chúc cho ước nguyện của cậu thành sự thật.
wtp mật kết
Ngân hà rực rỡ, chàng trai sao mà cô đơn.
Tăng Lý thu hồi ánh mắt, nhìn tòa cao ốc trước mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn nơi xa.
Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một tiếng gọi vang rội: "Tăng Lý!"
Tiếng gọi này ngay lập tức khiến tâm tư của hai người bị kéo về, quay về thực tại. Tăng Lý ngẩn ngơ lại nghe cái người dưới lầu lớn tiếng hét một câu.
"Tăng Lý! Là cậu đúng không?"
Tăng Lý vội vàng thò đầu ra nhìn – đúng là Phí Lập thật! Tầng đến tầng , âm thanh vượt qua chín tầng lên đến tận đỉnh tòa nhà!
Tăng Lý, "......" Không phải chứ.
Giọng Phí Lập hét hơi khàn khàn, Tăng Lý không dám trả lời hắn, sợ ồn ào đến người khác, huống hồ cứ cho là cậu hét đi nữa thì có lẽ Phí Lập cũng chẳng nghe thấy. Tăng Lý nâng tay lên vẫy vẫy hai cái, bên kia Phí Lập hét một tiếng "Đợi tôi!" bèn đóng cửa sổ lại, biến mất.
Tăng Lý: "........"
Dưới lầu truyền đến tiếng chửi bới.
"Đêm rồi không ngủ, muốn chết à!"
"Gọi quỷ à! Có thấy phiền không hả!"
wtp mật kết
Có người thò đầu ra muốn nhìn xem người hét kia là ai, Tăng Lý là thần thánh phương nào, Tăng Lý vội vàng rụt đầu lại, đáng sợ thật đáng sợ thật, thiếu chút nữa thì bị đội nồi.
Tưởng Tu Vũ ngẩn người nói, "Anh ta muốn đến đây?"
Tăng Lý hơi phấn khởi. Cậu không nghĩ đến, bản thân cậu thật ra trong xương cốt cũng là một tên điên.
"Chắc thế?" Tăng Lý nói, "Chẳng qua, ngày mai... cậu ta lại sẽ ngủ cả ngày."
Tăng Lý đột nhiên nói một câu mà Tưởng Tu Vũ chẳng hiểu gì.
Nhưng Tưởng Tu Vũ không để ý, vì lúc này Phí Lập đã nhanh chóng lên đến tầng mười hai, tiếng khóa cửa vang lên lạch cạnh rồi bị mở ra, Phí Lập xuất hiện ở cửa.
wtp mật kết
Trước khi đẩy cửa ra hắn đã dừng bước chân bày sẵn tư thế, ho hai tiếng, tay nhét trong túi quần, bước vào, dáng vẻ thong dong.
"Này?" Phí Lập chào hỏi một tiếng, "Tăng Lý cậu được đấy, đi xem sao băng mà lại không gọi tôi đi cùng?"
"Ông đây còn sợ quấy rầy cậu ngủ đấy, ngược lại cậu thì tốt rồi, bỏ tôi lại một mình lén lút leo lên đây xem?"
//
--------------