-Mật Kết-
Phí Lập cúi người, tiện tay lấy một chai coca, vặn nắp.
Hắn chẳng qua là đột nhiên hứng thú nên mới ra xem sao băng, không ngờ lại phát hiện ra một con thỏ nhỏ còn thú vị hơn cả sao băng. Thỏ nhỏ đối diện với sự trách móc của hắn thì ngoan ngoãn trả lời, Phí Lập cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu rất dễ thương, không nhịn được muốn bắt nạt cậu, hắn bước đến xoa xoa tóc Tăng Lý, ngồi xuống cùng hai người.
Phí Lập thức khuya đã quen rồi, càng muộn càng có tinh thần, so với người nào đó thì Tăng Lý bây giờ đã ngáp ngủ, vẻ mặt mệt mỏi. Phí Lập bèn thừa thời cơ hỏi chuyện phiền phức lúc chiều nói ấy, nghiền ngẫm thêm một lần.
wtp Mật Kết
Do đang buồn ngủ nên não Tăng Lý không được minh mẫn như ban ngày, cứ như vậy mơ mơ màng màng khai hết ra.
Cuối cùng, Phí Lập đặt chai coca xuống, hắn cởϊ áσ khoác của mình ra, khoác lên người Tăng Lý, giọng nói chẳng có một chút lên xuống nào: "Cậu mang áo khoác đi mà ôm không mặc thì có tác dụng gì? Mặc của tôi."
Tăng Lý buồn ngủ lắm rồi, muốn nói chúng ta về đi, cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trả lời: "Chỉ có một cái."
Ý rất rõ ràng, cậu muốn cùng Tưởng Tu Vũ đắp.
Phí Lập không biết làm sao với cậu, búng một cái lên trán cậu, "Cậu thì hào phóng rồi, quên mình vì người. Đi thôi, buồn ngủ thì về nhà ngủ."
Tưởng Tu Vũ cũng hơi buồn ngủ, ánh mắt cậu ta lướt qua hai người, im lặng thu dọn đồ, Tăng Lý thật sự rất buồn ngủ, hai mí mắt muốn dính lại, nếu không có gió lạnh thì chỉ cần một lúc thôi đã ngủ được.
Phí Lập cầm lấy chai coca, vỗ vỗ vai Tăng Lý, ném cái chai không vào túi đựng rác của Tưởng Tu Vũ – một cú ném bóng hoàn mỹ.
wtp Mật Kết
"Không phải cậu cũng thế sao...." Tăng Lý đột nhiên nói.
"Hửm?" Động tác của Phí Lập hơi dừng lại, quay đầu sang.
Nụ cười nhạt trên mặt Tăng Lý khiến Phí Lập ngẩn ra. Đó là một nụ cười thẹn thùng mà ngây ngô.
"Quên mình vì người." Tăng Lý ngáp một cái, thấy phải về cậu bèn chậm rãi bước lại gần hắn, cởϊ áσ khoác của Phí Lập ra, đưa vào tay hắn, Phí Lập ngây ngốc nhìn cậu làm xong hết một loạt động tác này. Tăng Lý cụp mắt, mặc áo khoác của mình vào, nói với Phí Lập một tiếng cảm ơn.
Phí Lập giờ mới giật mình lấy lại tinh thần, xua xua tay, ý bảo không có gì.
Đợi đến lúc Phí Lập đóng cửa lại, hắn quay người nhìn thấy Tăng Lý đang còn đứng đợi hắn, chẳng hiểu vì sao hắn lại nghĩ, vừa nãy hơi lạnh, bây giờ bước vào cửa lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Chắc là vì mùa thu.
Phí Lập mặc áo khoác vào, theo bản năng ngửi ngửi, trên chiếc áo vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng, thấm vào lòng người.
Sáng sớm hôm sau quả nhiên Phí Lập ngủ như chết.
Chẳng qua là chẳng có ai cảm thấy không đúng ở đâu cả, có gì kỳ lạ đâu, dù sao ngày nào Phí Lập chẳng như thế này—
Mà người bạn cùng bàn của hắn, Tăng Lý sau khi cố hết sức chống đỡ qua hai tiết, cuối cùng tiết thứ ba cũng không nhịn được mà bò ra bàn.
wtp Mật Kết
Người phụ trách tiết thứ ba là thầy dạy lịch sử, là một thầy giáo già, ông thấy vậy thì lạnh mặt dùng cây thước dạy học gõ gõ lên bàn của Phí Lập, nói: "Phí Lập, ăn cơm thôi."
Giọng nói vang lên ngay bên tai khiến Tăng Lý hoảng sợ, cậu giật mình bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, trong cuộc đời làm học sinh thì đây chính là lần đầu tiên cậu ngủ trong tiết học, cảm giác bị bắt khiến trái tim Tăng Lý vọt lên đến tận họng.
Nhân duyên của Phí Độ rất tốt, thầy vừa nói như vậy thì không ít bạn học ngồi xung quanh cũng quay đầu lại cười trêu trọc hắn. Tăng Lý lại nghĩ là bọn họ đang cười mình, cúi đầu không dám hé răng.
Chết rồi chết rồi. Làm sao đây.
Song bên dưới gầm bàn, Phí Lập lại dùng bàn tay vừa khỏe mạnh vừa ấm áp bao lấy bàn tay của Tăng Lý, Phí Lập vốn dĩ cũng chưa ngủ say, quỷ mới biết sao hôm nay thầy giáo lại đột nhiên gọi hắn, bình thường toàn là phớt lờ hắn. Hắn ngẩng đầu, vội vàng nhận sai, chỉ thiếu mỗi viết hai chữ thành khẩn lên trên mắt, "Xin lỗi thầy Dương. Em biết sai rồi ạ. Em xin thề, trong tiết này em nhất định sẽ không ngủ nữa."
Thầy Dương, "...." Tiết này?
Nâng tay không đánh người miệng cười, thầy giáo lịch sử muốn dạy dỗ Phí Lập đành phải thở ra một hơi nghẹn ngay cổ họng, xua xua tay sau đó nói hắn mấy câu, rồi tiếp tục dạy học, toàn bộ quá trình không hề làm khó Tăng Lý. Đợi đến lúc thầy giáo đi đi, Phí Lập mới cố ý liếc mấy người đang trêu trọc kia, nói: "Nhìn nhìn nhìn, cậu nhìn thằng cha cậu à? Còn nhìn nữa thì cẩn thận sau này mấy người ngủ sẽ bị chủ nhiệm bắt, quay lại hết cho tôi."
Mấy người kia cười, trêu trọc mấy câu nữa mới quay đầu lại tiếp tục học.
wtp Mật Kết
Phí Lập cười quay đầu nhìn tình hình của Tăng Lý, ngón tay hắn nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ trong giờ học bị bắt cảm giác thế nào, có thấy kíᏂ ŧᏂíᏂ không? Hửm?"
Tăng Lý sững sờ lúc này mới kịp nhận ra, thì ra ánh mắt mấy người kia chẳng có một ai nhìn về phía cậu.
"Tôi...." Tăng Lý thở ra một hơi, "Tôi sẽ không thức đêm nữa."
Phí Lập cười nghịch ngón tay cái của Tăng Lý, nhẹ nhàng xoa nắn, nói: "Ừm, cậu đừng thức đêm nữa, nhìn quầng thâm dưới mắt của cậu đây này, thỏ nhỏ giờ đã biến thành gấu trúc nhỏ mất rồi."
Tăng Lý cảm thấy tay mình hơi ngứa, rụt vai lại, tỉnh táo hơn nhiều, cậu muốn rút tay lại, nhưng Phí Lập không cho, bá đạo kéo tay Tăng Lý lên đùi mình để nghịch tay cậu dễ hơn.
Tăng Lý ngại ngùng, "Cậu... cậu thả tay tôi ra."
Phí Lập ngủ no rồi nên tâm trạng rất tốt, hắn cười ha ha, ánh mắt rơi xuống gương mặt Tăng Lý, nói: "Ông đây sờ cậu mấy cái thì làm sao? Không phải cậu là vợ nhỏ của tôi à."
Bây giờ vẫn đang còn trong tiết học đấy, thầy giáo vẫn đang còn giảng bài trên bục giảng, xung quanh vẫn còn các bạn đang học. Tăng Lý xấu hổ, quýnh lên nên giọng nói hơi tủi thân, "Không phải.... tôi không phải."
Ôi chao.
Sao mà đáng yếu thế, Phí Lập càng muốn bắt nạt cậu.
wtp Mật Kết
Nhưng không hiểu vì sao hắn lại không nỡ bắt nạt Tăng Lý, thỏ nhỏ thú vị thế này lỡ bắt nạt hỏng mất, hoặc là cậu chạy mất, sau này chẳng còn cái chơi nữa. Trái tim Phí Lập mềm nhũn đến rối tinh rối mù, hắn rút tay lại, nói: "Được rồi được rồi. Nhưng tôi hỏi cậu này, tiết sau cậu định làm gì?"
Tăng Lý ngước mắt nhìn Phí Lập ngẩn ra, cậu cảm thấy Phí Lập cười thật ra...
Rất đẹp.
Cậu lại cúi đầu, ngơ ngác nói: "Tiết sau? Thì, thì học thôi."
"Ngốc." Phí Lập không nhịn được nữa, nhân lúc thầy giáo quay người xoa đầu Tăng Lý một cái, điều này khiến Tăng Lý giật mình rụt đầu lại, nhưng không tránh đi, cứ ngoan ngoãn để cho Phí Lập xoa. Phí Lập nhẹ nhành thở ra một hơi, nói: "Tôi đang nói đến tiết thể dục, tiết sau là tiết thể dục, còn nhớ không?"
"Ờm...ừ."
Phí Lập nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên lấy chân đụng chân Tăng Lý, nói: "Này, thỏ nhỏ, dù sao tôi thấy cậu chút nữa cũng chẳng làm gì, cậu đi đánh bóng rổ với tôi đi?"
"Đánh... đánh bóng?" Tăng Lý ngẩn người.
Không nói đến vấn đề cậu có biết đánh hay không, mà nhóm người kia cậu nhìn còn chẳng dám lại gần. Huống chi là... trên sân bóng rổ có bao nhiêu là người nhìn.
wtp Mật Kết
Tăng Lý gần như là từ chối ngay lập tức, nhỏ giọng nói, nhưng thái độ cực kỳ kiên định. Phí Lập đăm chiêu nhìn cậu một lúc, cũng không ép cậu, hắn lùi một bước, nói: "Thế cậu ngồi bên cạnh xem tôi đánh đi, sao nào, hửm?"
Tăng Lý, "Vì... vì sao."
Đây không phải là chuyện mà bạn trai bạn gái mới làm sao? Hoặc là người ái mộ... gì gì đó.
Phí Lập khoanh tay nghĩ, đột nhiên cười lên, sán lại gần nhéo nhéo mũi Tăng Lý, nói: "À, cái này ấy à. Vì tôi thích cậu. Nếu cậu đứng bên cạnh xem tôi, thế thì tôi chắc chắn sẽ là người đẹp trai nhất sân bóng rổ."
Tăng Lý lần này thật sự, thật sự choáng váng.
Không nói nổi một câu, chỉ đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói một tiếng được.
//