"Trương đại tỷ, cần em mua giúp chị một phần cơm trưa sao? Đĩa lòng xào hay là hương sen chưng cơm?" Đến giờ ăn trưa, Cố Noãn Phong thu dọn xong đồ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Không cần đâu, hôm nay chị ăn ở nhà ăn, em mau đi ăn đi."
"Vậy em đi ra ngoài đây."
Chỗ làm việc của Cố Noãn Phong cách bệnh viện của Diệp Thanh Thành không xa, lúc hai người không có chiến tranh lạnh, buổi trưa hắn cũng sẽ cùng nàng đến một nhà hàng gần bệnh viện Nhân Khang là nơi thường xuyên tiếp đón các buổi gặp mặt của lãnh đạo cấp trên và nhân viên công vụ để ăn cơm trưa.
Cũng là tại một thời gian ngắn sau khi kết hôn, Cố Noãn Phong mới hiểu được vì sao ban đầu lúc lựa chọn thi nhân viên công vụ, Diệp Thanh Thành lại đề nghị dự thi vào viện tư pháp, bởi vì chỗ này cách bệnh viện của hắn không xa.
Trong hơn một tháng chiến tranh lạnh này, Diệp Thanh Thành cũng không đến, hôm nay Cố Noãn Phong quyết định chủ động đi tìm hắn.
"Hi!, Noãn Phong, chuẩn bị đi ra ngoài sao?" Diệp Thanh Thành ngồi trên ghế sa lon ở lầu một đại sảnh, trông thấy Cố Noãn Phong đi từ trong thang máy ra ngoài, đôi mắt lập tức sáng ngời.
"A? Thanh Thành?" Cố Noãn Phong bởi vì chạy nhanh, bước chân theo đà không thu lại được vẫn đi về phía trước thêm vài bước.
Diệp Thanh Thành đứng lên, chứa đựng nụ cười thản nhiên lẳng lặng nhìn xem nàng, nhu hòa giống như một bức tranh thủy mặc.
"Đúng lúc có việc ở gần đây, thấy thời gian ăn trưa sắp đến, liền đến hỏi xem em có muốn cùng đi hay không?"
Tim Cố Noãn Phong đập thình thịch, nàng đang định đi tìm hắn, không nghĩ tới hắn lại tới trước, quản hắn khỉ gió nói không được tự nhiên, người đến là tốt rồi: "Đương nhiên muốn đi."
Diệp Thanh Thành khóe miệng lười biếng khẽ nhếch lên, lướt qua nàng đi về phía cửa chính, Cố Noãn Phong bước nhanh đi tới, bắt lấy tay của hắn.
Động tác thân mật của Cố Noãn Phong làm cho thân hình cao lớn của Diệp Thanh Thành có chút chần chờ ngưng trệ, nhưng hắn rất nhanh liền đem tay của nàng nắm chặt, giọng nói thuần hậu mang theo vẻ sung sướng: "Gần đây bên kia mới có một vị đầu bếp chuyên làm món ăn Vân Nam, hôm nay chúng ta sẽ nếm thử Ngôn chi ma dạ dày vịt, Hoài Sơn cấu kỷ hầm cách thủy chim bồ câu trắng." (Chết với mấy món ăn)
"Không tập trung ăn, lại cứ nhìn chằm chằm vào anh làm gì? Em xem, súp đều sắp bị nguội lạnh rồi."
"Em đang nhìn lão công của em mà trước đây em nhẫn tâm không để ý tới có dáng vẻ như thế nào? Cứ nghĩ là tướng mại hung thần ác sát, không ngờ lại sẽ là đẹp trai như vậy." Xin cho phép nàng nho nhỏ háo sắc một chút, người đàn ông này quả thật có bản lãnh tú sắc khả xan, tóm lại tuyệt đối so với món ăn Vân Nam gì đoa nhìn còn muốn ăn nhiều hơn.
(tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể thay cơm, ý nói vô cùng đẹp)
Cái vật nhỏ đổi trắng thay đen này. Diệp Thanh Thành nhìn xem nàng lộ ra một hàng răng trắng tinh, nụ cười ngọt mê người như kẹo, hắn đột nhiên rất tưởng niệm dùng đầu lưỡi thưởng thức tư vị ngọt ngào trong đó.
"Giờ tan việc cùng em về nhà mẹ đi."
Tròng mắt tựa như lưu ly đen của Cố Noãn Phong đảo quanh vòng vòng, bắt đầu tính kế. Cách mạng chưa thành công, Cố Noãn Phong nàng còn cần tiếp tục cố gắng, để người lão công anh tuấn trẻ tuổi như vậy ngủ ở bên ngoài, đều bị nghẹn hơn một tháng, vạn nhất bị ai quyến rũ, củi khô lửa bốc, còn không bằng nghĩ biện pháp lừa gạt nuốt hắn vào trong bụng, thứ nhất có thể yên tâm, thứ hai quan hệ của hai người tự nhiên sẽ tiến thêm một bước.
"Ừm, đợi chút, đừng nhúc nhích." Diệp Thanh Thành không biết nàng đang đánh mưu ma chước quỷ nghĩ đụng ngã hắn, thấy muối tiêu dính trên khóe miệng nàng, hắn cầm lấy khăn ăn nghĩ cũng không có suy nghĩ nhiều liền lau cho nàng.
Lau xong hắn chuẩn bị thu tay lại, Cố Noãn Phong lại nghịch ngợm bắt lấy không tha: "Anh nhìn xem, trên miệng của em còn có dầu đây, đều lau lau đi."
Nàng cố ý đem miệng vểnh lên phải cao cao, có chút dầu phủ lên một lớp chiếc miệng hồng phấn, như quả anh đào chín mọng.
Đôi mắt Diệp Thanh Thành loè loè tỏa sáng, nhưng vẫn cẩn thận lau cho nàng, chỉ là vô luận khí lực hay là tốc độ đều rất giày vò, vừa nhẹ vừa chậm, cách khăn ăn dường như đang dùng đầu ngón tay miêu tả hình dáng môi của nàng, một luồng không khí mập mờ nhanh chóng tràn ngập ra xung quanh.
Trên môi có cảm xúc nhỏ vụn tê dại, trêu chọc khiến cho cả trái tim Cố Noãn Phong cũng ngứa ngáy rung động, nàng giơ tay lấy khăn ăn trên tay hắn ra, há mồm liền cắn lên ngón tay của hắn, mơ hồ nói một câu: "Xem anh còn động được không."
Diệp Thanh Thành quả thực không chịu nổi, vội vàng chật vật rút tay về, trên ngón tay mơ hồ còn có tơ bạc từ trong miệng nàng kéo ra ngoài, hai người thấy thế đều giật mình, mỗi người tự có mục đích riêng muốn đạt được mà cúi đầu ăn cơm, không khí vi diệu trộn lẫn với hương vị mập mờ vừa rồi chưa từng tản đi, đồ ăn nuốt vào, cũng là ăn không biết ngon.
Diệp Thanh Thành lái xe đến dưới chung cư nhà nhạc phụ mẫu, giúp Cố Noãn Phong mở cửa xe: "Anh tốt hơn vẫn là không đi lên, đêm nay em ngủ ở đây đi."
"Vì sao? Em đã nói cho ba mẹ biết chúng ta sẽ cùng về ăn cơm, ba mẹ bọn họ rất cao hứng, mẹ em còn làm thịt hầm cua sư tử đầu mà anh thích."
Diệp Thanh Thành cùng mẹ vợ quan hệ rất tốt, Cố Noãn Phong vừa nói như vậy, hắn không thể không đi lên.
Vợ chồng già trông thấy bọn nhỏ về nhà, tâm tình tốt tự nhiên không cần phải nói, Cố Noãn Phong thấy ba mẹ trong nháy mắt vành mắt liền đỏ lên, cuộc sống hạnh phúc như vậy, nàng sẽ không bao giờ còn chọn cách tự huỷ hoại bản thân, nàng không che dấu được kích động trong lòng, nhảy dựng lên ôm ba ba một chút, sau đó ôm lấy mẹ, ở trên mặt của bà "Xoạch" hôn một cái: "Ba mẹ, con rất nhớ hai người!"
Ba Cố từ ái cười cười, Má Cố thì thẹn thùng mà đem Cố Noãn Phong như miếng cao su dính ở trên người lôi ra: "Con bé này, cứ làm như cửu biệt trọng phùng ấy, bao nhiêu tuổi rồi, còn như trẻ con thích bám người."
Cố Noãn Phong biểu hiện nhiệt tình đối với cha mẹ, Diệp Thanh Thành cũng hiểu một chút tại sao, hắn rất thích vẻ linh động khoan khoái này của nàng.
Má Cố làm ra một bàn thức ăn ngon, ba Cố đặc biệt đi mở cái bình hoa quế rượu đế tự ủ, mở nắp ra, hương rượu quế nồng nặc liền đầy tràn cả căn phòng.
"Rượu hoa quế mới cất ra đúng là rất thơm, Thanh Thành, chúng ta mỗi người uống một ly."
"Cha, rượu đế hôm nay con sẽ không uống, lát nữa còn phải lái xe, hiện tại chỉ một chút rượu cồn cũng có thể bị phát hiện ra."
"Vậy thì thật đáng tiếc." Ba Cố tiếc nuối lắc lắc bình rượu.
Ba Cố cùng má Cố là thật tâm thích Diệp Thanh Thành, vài năm trôi qua, hắn đối với Noãn Phong nhà bọn họ luôn bao bọc che chở, bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa đối với vợ chồng già bọn họ cũng rất hiếu thuận cùng tôn kính.
"Lần sau vào ngày nghỉ con đến có thể uống một chút." Diệp Thanh Thành biết rõ ba Cố bình thường không uống rượu, nhưng vì hắn tới nên mới thích cùng hắn uống một chút, vừa ăn vừa nói chuyện hằng ngày.
"Noãn Phong nếu biết lái xe thì tốt rồi, nay khó tránh khỏi phải đi xã giao gì đó, cũng có thể đón con về nhà."
Cố Noãn Phong thầm nghĩ, con đã học biết lái xe, mỗi tội còn phải đi thi lấy bằng.
"Không lái xe được thì khuya hôm nay các con cũng đừng có đi, ngủ ở nhà là được, có phải là chưa từng ngủ ở nhà bao giờ đâu?" Má Cố bưng súp lên bàn, câu nói đầu tiên liền dễ dàng giải quyết vấn đề.
Má Cố vừa nói thế, Diệp Thanh Thành dù còn chưa uống rượu, lại giống như rượu đã xông lên mặt, gương mặt trắng nõn đỏ rực một mảnh.
Trong lòng Cố Noãn Phong lại đang vui sướng đọc bảng cửu chương, nàng chỉ chờ mẹ nói những lời này thôi đấy, so với ba là giáo viên vật lý mà nói vẫn là mẹ làm giáo viên ngữ văn am hiểu phong tình cao hơn chút ít.
Cố Noãn Phong sửa sang lại chăn mền trên giường, trông thấy Diệp Thanh Thành như cây cọc gỗ đứng giữa phòng ngủ, liền cười thầm.
"Anh thấy hay là nên thuê xe trở về bệnh viện đi."
Phòng ngủ này của Cố Noãn Phong là một phòng xép nhỏ, phòng tắm thư phòng đều có, chỉ là giường hơi nhỏ, là một cái giường đơn, cho nên Diệp Thanh Thành trước kia rất thích mượn cơ hội ngủ lại ở nhà Cố Noãn Phong. So với chiếc giường lớn ở chung cư Kim Đỉnh Hoa kia, chiếc giường này ruy nhỏ nhưng hai người có thể nằm cạnh gần sát nhau, cả buổi tối, hắn cũng có thể mượn danh vì sợ nàng sẽ ngã mà đem nàng liên tục ôm vào trong ngực, tìm kiếm một phần an tâm.
Cho nên mấy lần má Cố nhắc tới muốn đổi một chiếc giường lớn hơn, đều bị Diệp Thanh Thành dùng lý do "Phòng ngủ của Noãn Phong hay là vẫn nên giữ lại dáng vẻ như lúc trước thì hơn, chúng con đi đến đây ở cũng không thường xuyên" để cự tuyệt.
"Bây giờ nếu như anh đi, bọn họ khẳng định sẽ cho rằng chúng ta có chuyện gì đó, nên biết người lớn tuổi hay nghĩ ngợi lung tung." Cố Noãn Phong cố ý trừng mắt nhìn Diệp Thanh Thành gia vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "A, em biết rồi, không phải là anh sợ em đấy chứ?"
"Sợ em cái gì?" Trên mặt Diệp Thanh Thành vốn đã có vệt đỏ ẩn hiện do uống rượu, lời Cố Noãn Phong vừa nói làm cho mặt của hắn lại càng hồng thêm vài phần, "Anh đi tắm đây."
Cố Noãn Phong tìm ra đồ ngủ của hắn, chờ lúc Diệp Thanh Thành đi tắm, nàng vội vàng cầm lên váy ngủ đến phòng chính bên cạnh rửa mặt tắm rửa.
Diệp Thanh Thành sau khi tắm xong đi ra đã nhìn thấy Cố Noãn Phong đang ngồi ở bên giường lau khô tóc.
Nàng mặc vây ngủ mỏng bằng vải bông hoạ tiết kê ô, trên mặt lộ ra nét hồng hào sáng bóng mềm mại sau khi tắm, bởi vì đang lau tóc, ngực của nàng như ẩn như hiện đung đưa.
Diệp Thanh Thành khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thị giác bị mãnh liệt đánh thẳng vào khiến cho ánh mắt hắn như bị định trụ không nhìn đi chỗ khác được, trước mắt mê người xuân quang làm cho máu trong toàn thân hắn dường như đều nháy mắt tuôn ra đến trên mặt, nàng tại sao có thể không mặc cái gì trong váy ngủ cả?
Thấy vẻ mặt do dự cùng cổ quái cổ quái của hắn, Cố Noãn Phong kỳ thật trong lòng cũng rất hoang mang, đứng dậy kéo Diệp Thanh Thành ngồi ở bên giường, rồi lau tóc cho hắn: "Em giúp anh lau đầu tóc cho khô nha."
"Noãn Phong, em là đang khảo nghiệm định lực của anh sao?" Hai luồng con thỏ nhỏ của nàng cứ đung đưa, thỉnh thoảng còn cọ vào mặt của hắn, một ngọn lửa không nhìn thấy, nhanh chóng nhen nhóm ở trong đôi mắt của Diệp Thanh Thành.
"Thanh Thành, em nhớ anh, chẳng lẽ anh không muốn em sao?" Giọng nói của Cố Noãn Phong run rẩy, hai tròng mắt nhanh chóng phủ kín một lớp sương mù, điềm đạm đáng yêu nhìn xem Diệp Thanh Thành. Dạng chân ngồi lên trên đùi của hắn, cái mông không có bất kỳ che đậy trực tiếp cùng vật đột nhiên đội lên của hắn kề cận nhau, kích thích Diệp Thanh Thành kêu rên lên tiếng.
"Noãn Phong, em nghĩ kỹ chưa?" Trong tròng mắt đen của hắn nhen nhóm hai đóa ngọn lửa kỳ dị, kìm nén thở hào hển.
"Ưm? Nghĩ kỹ, tất nhiên đã nghĩ tốt lắm, Thanh Thành, hãy yêu em, chúng ta bắt đầu lại lần nữa." Cách quần của hắn, vật to con dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi biến thành lớn, đỉnh đỉnh vào nàng. Cũng không biết là ai quyến rũ ai trước, nàng lại trước một bước trầm luân đi xuống.
"Vĩnh viễn không đổi ý sao?"
Lần này, Diệp Thanh Thành không đợi Cố Noãn Phong trả lời, đưa tay liền hướng lên trên kéo váy ngủ của nàng xuống, nàng như sợi mì vắt hồng hào ánh nhuận, đốt lên ngọn lửa trong mắt trong lòng hắn, ôm người liền đẩy ngã đến giữa giường, cực nhanh cởi xuống trên người đồ ngủ, nhào tới.
Nhàn nhạt hương rượu hoa quế theo môi của hắn rót vào trong miệng của nàng, quấn quanh cùng nhau lưỡi, lướt qua khoang miệng ngọt mềm của nàng, tựa như anh túc (hoa thuốc phiện), hấp dẫn trí mạng khiến hắn mừng rỡ như điên lại lần nữa trầm luân vào.
"Noãn Phong, anh nhớ em, trời mới biết anh muốn em nhiều như thế nào, cho anh, hiện tại liền cho anh - -" hắn gầm nhẹ, linh xảo lưỡi xẹt qua viền tai của nàng, gặm nuốt, dọc theo đường cong chiếc cổ, xương quai xanh xuống phía dưới một đường hung mãnh tiến công, cả người vùi vào giữa hai luồng thỏ trắng, mút lấy đỉnh hồng, chợt nặng chợt nhẹ ngậm cắn đứng lên.
Một niềm vui sương như dòng điện lan tràn khắp toàn thân Cố Noãn Phong, đặc biệt là khi Diệp Thanh Thành nặng nề khẽ mút cắn lấy, nàng lay động kêu lên tiếng: "A - - Thanh Thành!"
Sớm đã không phải là thân thể chưa biết mùi đời của mấy năm trước, nàng rất nhanh thì có bắt đầu có một dòng nhiệt ấm nóng chảy ra, hội tụ tại ao đầm ở chỗ sâu trong, dòng nước sáng long lanh, uốn lượn chảy xuống.
Đỡ thẳng thớm to con chống đỡ ở đóa hoa u mật của nàng, ở trong đó nhẹ nhàng qua lại mè nheo, dính vào nước nhờn ấm nóng.
"Bảo bối, hôm nay em thật nhiệt tình."
Nhắm ngay đỏ bừng khe hở mạnh chọc thẳng tiến vào, mật đạo chật hẹp bị cưỡng chế tách ra, hắn nặng nề chống đỡ một chút, thật sâu một cái đẩy vào, mãnh liệt khoái cảm bỗng dưng vọt đến, hắn rốt cuộc không kháng cự được mà đem mật đạo hoàn toàn khơi ra, bắt đầu hung hăng đâm vào, toàn bộ rút lui khỏi, lại toàn bộ chui vào, nhiều lần xông tới chỗ sâu nhất.
Cố Noãn Phong tại giữa sự yêu cầu bá đạo của hắn, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cự vật của hắn, cảm xúc đau đớn xen lẫn tê dại, ngàu càng bành chướng khiến cho nàng phải quyến rũ kêu lên: "Nhẹ một chút, Thanh Thành, em không chịu nổi - - "
Diệp Thanh Thành lại hào hứng dâng cao cúi người cắn viền tai của nàng, thanh âm khàn khàn nói với nàng: "Ngoan ngoãn, giờ mới bắt đầu liền chịu không được? Vừa nãy dũng khí nhiệt tình quyến rũ anh đi nơi nào rồi?"
...
Mia: Ngọt ngào thì ngọt ngào thật nhưng toát mồ hôi quá đê ^^. Chương sau tiếp tục nha.