Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Noãn Phong rất hiếm khi nhiệt tình như vậy, còn có cái đầm xuân thuỷ bao phủ lấy hắn kia, đều khiến cho thần trí Diệp Thanh Thành ngay lập tức bị mê phải thần hồn điên đảo, tuôn ra luồng khí nóng rực do uống rượu, cộng thêm dã tính ngủ đông ở trong người lâu nay bùng phát ra, làm cho hắn phóng đãng nhấc cao mông của nàng lên, trong khi kéo ra đưa vào cảm thấy vật phía dưới chỉ muốn liều mạng đi thẳng vào bên trong.
Không ngừng nghỉ chút nào đem xương hông trên phạm vi lớn hữu lực xông tới về phía trước, làm cho vật nóng bỏng to dài nhanh chóng ra vào con đường mòn dẫn tới nụ hoa yêu kiều nước nhuận, hưởng thụ chỗ giao hợp mang đến trí mạng khoái cảm.
"Thanh Thành, em sắp ngã xuống."
Giường xác thực quá nhỏ, lực đạo va chạm của hắn rất mạnh lại lớn lối, loại lực mạnh bạo này khiến cho Cố Noãn Phong nửa người trên treo lơ lửng, đầu ngửa ra phía ngoài giường, hai con thỏ trắng trong cơn va chạm bất lực lắc lư lên xuống.
Động tác này làm cho nàng có vẻ càng thêm mê hoặc tầm mắt của hắn, dẫn tới động tác dưới thân Diệp Thanh Thành tăng nhanh không ngừng, dọn ra một cái tay nắm lấy vật đẫy đà trơn mềm, lưỡi vây quanh núm hoa hồng tươi nở rộ, liếm từng vòng.
Đầu bị treo ngược khiến cho sung huyết chóng mặt, kết hợp với chỗ riêng tư bị hắn khiến cho lầy lội không chịu nổi, Cố Noãn Phong miệng mở rộng thở phì phò, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Sự nhiệt tình của Cố Noãn Phong trong đêm nay đối với Diệp Thanh Thành mà nói là rất hiếm hoi, đồng dạng sự cuồng dã kích tình của hắn cũng là nàng chưa từng được nhận thức qua, trước kia mỗi lần hoan ái hắn đều ôn nhu dịu dàng, tựa như nàng là một con búp bê sứ chỉ cần đụng mạnh môt chút là vỡ, từ đầu tới đuôi che chở có thêm.
Đêm nay nhiệt tình tựa như lũ phá đê, thành công khiến cho Diệp Thanh Thành bùng nổ, dấy lên dục vọng thế tới hung mãnh, càng ngày càng mạnh, mạnh mẽ chen vào đảo lấy, nơi giao hợp bị ma sát giống như có dòng điện xuyên qua, khoái cảm khiến cho hai người toàn thân tê dại.
"Ôi trời, Noãn Phong, không có mũ (BCS)." Diệp Thanh Thành đột nhiên cứng ngắc người lại, vật ở bên trong nàng không còn động đậy, thật sự là bị nàng mê hoặc đến hôn mê, hắn ảo não cúi người hôn khóe miệng của nàng, thân thể kiện tráng bởi vì đột nhiên phải dừng lại mà run rẩy. Chờ đến lúc bình ổn lại mới lưu luyến từ nơi ấm áp rút lui ra ngoài.
Cố Noãn Phong đúng là đang đến thời điểm sung sướng, hắn vừa rút khỏi, ao đầm ở chỗ sâu trong như mất đi cái gì, cảm giác hư không khiến cho eo thon cơ hồ là lập tức theo bản năng đẩy lên trên, như làm nũng quấn mài lấy hắn.
"Thanh Thành, đừng đi ra mà, em khó chịu." Cố Noãn Phong ánh mắt mê ly, tiếng nói hơi có chút giọng mũi mang theo chút mềm yếu.
"Em nếu đã chuẩn bị quyến rũ anh, vậy thì nên chuẩn bị tốt cả mũ nữa chứ?" Tình huống của Diệp Thanh Thành chẳng lẽ có thể tốt tới đâu, hắn đem Cố Noãn Phong sắp rớt xuống đất ôm lấy, ôm nằm xuống thở hổn hển.
"Vật nhỏ, nếu như anh mà biết là em cố ý, lần sau anh nhất định sẽ làm cho em không xuống giường được." Đi đến thời điểm mấu chốt lại phải dừng lại, sớm muộn gì sẽ lấy mạng của hắn, Diệp Thanh Thành cắn lỗ tai của nàng, vừa thổi hơi nóng vừa liếm mài đến tê tê dại dại.
"Thanh Thành, cái tên xấu xa này, lần sau lại dùng được không? Không phải là còn có thuốc gì đó hay sao?" Nàng nằm ở trong ngực của hắn, mềm mại tóc quăn cọ lồng ngực của hắn. Cái tên xấu xa bại hoại này, ném nàng ở nửa đường như vậy, toàn thân đều bứt dứt khó chịu vì dục hoả.
Diệp Thanh Thành kéo qua chăn mền đắp ở trên thân thể hai người, tay chậm rãi vuốt ve cái bụng trơn nhẵn cùng bộ lông ở xương mu: "Sẽ có cục cưng, chẳng lẽ em đã chuẩn bị tốt để làm mẹ sao?" Đối với mọi chuyện của Cố Noãn Phong Diệp Thanh Thành đều nắm rõ như lòng bàn tay, hắn nhớ rõ chu kỳ sinh lý củ nàng, mấy ngày nay rất dễ dàng mang thai.
Diệp Thanh Thành vừa nói như vậy, nàng không khỏi sững sờ.
Thấy nàng trố mắt, Diệp Thanh Thành nghĩ ngay là nàng đang chần chờ.
Thôi, vốn đã biết màng không muốn có cục cưng. Hắn cũng không phải người có quan niệm trong gia đình nhất định phải có trẻ con, nhưng bởi vì tâm tư Cố Noãn Phong chưa xác định, hắn không có cảm giác chân thực, như hiện tại vừa từ trong cơ thể của nàng rút ra ngoài, liền thấy thiếu sự chân thực về chuyện nàng thuộc về mình, cảm giác này đè ép tới mức tâm tình của hắn trở lên hoảng loạn, tựa như sau vô số lần xông tới lại kết thúc hư không. Theo bản năng cho rằng nếu có con thì hôn nhân của bọn họ sẽ vững chắc nhiều hơn.
Bàn tay Cố Noãn Phong vuốt ve trên cánh tay của Diệp Thanh Thành, đều nói sinh con rất đau, nàng liên tục kháng cự, trong lòng có chút sợ hãi. Biết rõ Diệp Thanh Thành cưng chiều nàng, hắn cũng không bức nàng, biện pháp tránh thai luôn luôn chuẩn bị rất tốt, cảm giác cưng chiều kỳ thật chính là dung túng, nàng không phải là chưa từng lợi dụng loại dung túng này.
Nhưng bây giờ nghe Diệp Thanh Thành nhắc tới việc này, quan điểm của Cố Noãn Phong đã có sự thay đổi rất lớn, nếu như có cục cưng, Thanh Thành, cha mẹ, cha mẹ chồng bọn họ khẳng định đều rất vui vẻ. Yêu luôn phải có sự hy sinh, nếu như ôm cục cưng chảy dòng máu của hai người, cảm giác khẳng định rất hạnh phúc.
"Còn khó chịu nhiều lắm sao?" Diệp Thanh Thành phát giác nàng u ở trong ngực bất động, khẽ nhếch khoé môi cười nhạt, hắn lại tham lam rồi sao? Tay vuốt ve hướng ở chỗ sâu trong tìm kiếm, từ từ xuyên qua đóa hoa u mật, chạm vào một chỗ thịt mềm tinh tế vân vê, Cố Noãn Phong lại bắt đầu hừ hừ lên.
"Nếu như có cục cưng thì cứ có đi, Thanh Thành, anh thấy sao?" Tay của hắn có một luồng ma lực, mặc dù không có động tình như lửa giống vừa rồi, nhưng lại thoải mái mà giảm bớt khó chịu do bị ném ở nửa đường.
Diệp Thanh Thành không trả lời, nhắm mắt lại, tại trên cổ nàng đè nén hô hấp. Lúc này, hắn là không tin lời Cố Noãn Phong nói, cục cưng cũng không phải là thứ không thích thì có thể ném đi gì đó, nếu như thật sự không muốn, có cũng trở thành phiền não.
Hắn tiếp tục duy trì động tác trên tay, tay càng thâm nhập vào tìm đúng hạt châu, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp, lôi kéo vân vê.
"Đừng - -" cơn sóng triều lại dâng lên, Cố Noãn Phong xấu hổ nghĩ khép chân lại, bị Diệp Thanh Thành ôm nghiêng người đi, đầu gối từ phía sau tách hai chân của nàng ra.
"Ngoan ngoãn, tin tưởng anh, nếu chưa làm đủ em sẽ càng khó chịu."
Đầu ngón tay hắn xuyên qua hoa tâm, mô phỏng động tác chạy nước rút nông nông sâu sâu ra vào, cả người nàng lập tức đều yếu mềm xuống, như mèo con kêu ô ô hừ, cái gì cũng cũng không nói ra được.
Ở trong hành lang ra vào chọc lộng, bị nàng tràn ra xuân thuỷ ướt nhẹp tay, Diệp Thanh Thành biết rõ nàng sắp đến. Dục vọng của hắn còn như cây gậy thiết nóng bỏng đẩy lấy bắp đùi của nàng, hắn thở dài loại hôn nàng cổ, nghe thấy hô hấp nhẹ nhàng của nàng, cái vật nhỏ mệt nhọc này nhanh như vậy liền thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Diệp Thanh Thành cẩn thận dời đầu gối đi, tay vòng ôm tù lấy nàng, xem ra hắn chỉ có thể đau nhức cũng vui vẻ chịu đựng một đêm không chợp mắt.
Tảng sáng Cố Noãn Phong khi tỉnh lại, toàn thân có chút đau nhức, nàng thả lỏng thân thể, tay vừa nhấc lên, đụng đến lồng ngực rắn chắc phía sau, trí nhớ tối hôm qua như dời núi lấp biển hiện lên - - Thanh Thành bị nàng lừa gạt lên giường.
Hắn còn không có tỉnh, một cánh tay hữu lực rắn chắc ôm lấy nàng, tư thế ngủ thân mật khăng khít của hai người làm cho trong lòng Cố Noãn Phong cảm thấy ngọt ngài, nghĩ đến đoạn sau tiến hành ân ái được một nửa thù im bặt đình chỉ, còn có chuyện nàng không biết xấu hổ bị tay của hắn...
Bên má nàng lập tức nóng lên, nghĩ đến sự nhẫn nại, còn có dục vọng của hắn thẳng đâm vào nàng, nàng lặng lẽ xoay thân thể lại, bàn tay nhỏ bé len lén sờ lên.
A! Như chày sắt nóng phỏng tay, gậy sắt này một tay căn bản cầm không hết, Cố Noãn Phong tim đập nhanh di chuyển bàn tay lên xuống, bên tai chỉ nghe thấy Diệp Thanh Thành khàn khàn rên rỉ, quấn chặt lấy bàn tay đang làm làm loạn của nàng.
"Em có chủ tâm muốn cho anh nổi điên đúng không?" Diệp Thanh Thành cả đêm đều ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nếu không phải là trong ngực còn đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc, hắn sắp hoài nghi là mình đang làm mộng xuân ở trong phòng nghỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng tại bệnh viện đây?
"Đã vậy, anh sẽ cho em nhận thức một chút tư vị không thể tận hứng như thế nào."
Cố Noãn Phong còn chưa hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, đã bị hắn ôm eo nhấc mông lên, xoay người một phát, đem nàng đè ép thành tư thế nằm sấp, từ phía sau lưng tách ra chân của nàng, mạnh mẽ đem vật to con bốc lửa cả đêm nặng nề hướng vào phấn hồng trung tâm đâm một cái, thật sâu vùi sâu vào, xuyên qua nàng.
Tối hôm qua nước trơn vẫn còn ở, ngoại trừ vừa mới tiến thời điểm rút rút lui lui có chút không thông thuận, tại sau một hồi như gió bão mưa rào hung mãnh, càng thấy trơn trượt, đang khi âm thanh rên rỉ của Cố Noãn Phong lên cao hơn một chút, lúc trong dũng đạo có tiếng róc rách lãng phí, Diệp Thanh Thành lâu dài rất động đột nhiên rút ra khỏi.
"Bại hoại, không để ý tới anh nữa- -" Cố Noãn Phong đỏ mặt mắng chửi gương mặt tuấn tú đang cười đến rất bừa bãi kia, Diệp Thanh Thành trần truồng mà vẫn ưu nhã như xưa đi vào phòng tắm.
"Anh cứ chờ đấy - -" nàng oán hận vùi mặt vào trong gối, tư vị không đến nơi đến chốn này còn đích xác là rất không dễ chịu.
Diệp Thanh Thành đem ga giường cần thay cầm ở trong tay nàng, tự tiếu phi tiếu nhìn Cố Noãn Phong đang đánh răng: "Noãn Phong, em nói thứ này là mang về giặt? Hay là..."
Cố Noãn Phong chẳng quan tâm miệng đầy bọt kem đánh răng, quay đầu lại liền đem ga giường giành lấy đến tay trong, cho Diệp Thanh Thành một ánh mắt "còn phải hỏi", để cho mẹ giặt, vậy thì có mà xấu hổ chết.
Đến khi Diệp Thanh Thành như làm ảo thuật giơ ra một chiếc túi, đem ga giường trên tay nàng bỏ vào, Cố Noãn Phong biết rõ lại bị hắn đùa bỡn.
Lúc ăn sáng, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, ba má Cố đã đến trường học đi làm sớm, mà thời gian đi làm của Diệp Thanh Thành cùng Cố Noãn Phong thì trễ hơn một chút.
Đồ ăn sáng là mì xào ớt xanh thái sợi và thịt, lúc Diệp Thanh Thành ốp hai quả trứng đi ra, Cố Noãn Phong vừa thẹn vừa cáu không để ý tới hắn, còn phối hợp với động tác mãnh liệt hút sợi mì để hả giận, Diệp Thanh Thành đem caia đía trứng chiên đặt ở trong tầm tay nàng, nhìn như không đếm xỉa tới hỏi: "Noãn Phong, tại sao không ăn ớt xanh a? Nó giảm mỡ giảm cân, trợ giúp tiêu hóa, công hiệu rất nhiều đó."
"Ai nói em không ăn?" Khiêu khích gắp một đống sợi ớt xanh liền đưa vào trong miệng, cố ý nhai nhai làm ra bộ dạng ăn rất ngon.
Có người lại chỉ cười không nói, thấy Cố Noãn Phong đã ăn được đáng kể, ánh mắt có chút thâm ý ở trên người của nàng chạy một vòng, âm thanh nhàn nhã đặc biệt bình tĩnh: "Đã quên nhắc nhở em, ăn ớt xanh dễ dàng bị nóng bốc hoả, đặc biệt là với tình trạng bây giờ của em - - "
"Khụ khụ khụ - -" Cố Noãn Phong bị lời của hắn làm cho nghẹn, ho khan liên tục.
Cuối cùng lúc Diệp Thanh Thành thu dọn xong bát đũa đi rửa, trong bát của Cố Noãn Phong còn dư lại một đống sợi ớt xanh.
Xe hơi chạy đến ngoài cửa lớn viện tư pháp, Diệp Thanh Thành cởi bỏ dây an toàn cho Cố Noãn Phong, xem nàng chu môi phôbgf mồm trợn má, đáng yêu vô cùng, lấy tay điểm một cái vào chiếc miệng nhỏ đang vểnh lên của nàng: "Buổi chiều tiểu di ra viện, nếu như có thời gian rảnh thì điện thoại cho anh, anh tới đón em?"
"Được, nếu không biết thì thôi, biết rồi mà không tới xem thì rất không lễ phép, vậy buổi chiều em sẽ xin nghỉ đi."
"Không đi cũng không sao, chỉ cần em cao hứng là tốt rồi, cái nhìn của người khác ra sao em không cần phải quá để ý, nhớ rõ có anh chịu trách nhiệm đây."
"Ừm, vậy em đi làm, tái kiến!"
"Tái kiến! Đúng rồi, Noãn Phong, còn có chuyện anh đã quên nói."
Cố Noãn Phong đã xuống xe đóng cửa xe, trông thấy Diệp Thanh Thành hạ cửa kính xe xuống ý là còn có chuyện muốn nói, liền dán vào cửa xe lắng nghe.
"Bảo bối, nhớ rõ lần sau lúc quyến rũ anh, cần phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đó."
Cố Noãn Phong nhìn chiếc xe hơi vội vã rời đi, đây là cái người lạnh nhạt ưu nhã Diệp Thanh Thành kia sao?
...
Mia: Ngọt ngào chưa ^^. Chương sau mẹ chồng nàng dâu gặp nhau núi lửa phun trào. Chuẩn bị tinh thần đi mọi người