Chương "Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đã thua Lâm Mộc.
“Lần sau trở về, chờ tôi nói chuyện với sư phụ xem sao đã.” Lâm Mộc cười khổ nói.
Lần trước Trần Uyển Nhi hỏi về chuyện này, anh còn cho rằng cô chỉ là một ý thích bất chợt thôi, nhưng không nghĩ tới bây giờ cô vẫn đang nghĩ về nó.
“Vậy thì anh đừng có quên đấy!” Trần Uyển Nhi dặn dò.
...
Thành phố Thân Giang, trong một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô.
Một người đàn ông với chiếc mặt nạ vàng đang ngồi trong biệt thự.
Trên trán của mặt nạ, có một hình tam giác, bên trong là một hình con mắt.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đàn ông trung niên này là người đã gặp Khâu Anh nhiều lần, là đạo sư của Quang Minh Hội.
“Trưởng lão.” Sau khi đạo sư bước vào, ông ta lập tức hành lễ với người đàn ông đeo mặt nạ vàng.
“Tình hình thế nào?” Người đàn ông đeo mặt nạ vàng đang cầm một ly rượu vang đỏ.
"Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đã thua Lâm Mộc." Đạo sư nói.
"Thất bại sao? Quán chủ cũng là đỉnh phong Linh Ý Cảnh, đúng không? Quán chủ thực sự thua tên Lâm Mộc đó sao?" Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt người đàn ông mang mặt nạ vàng.
“Trưởng lão, đúng là như vậy.” Đạo sư nói.
"Xem ra Lâm Mộc này không dễ giết như vậy, liên tiếp ba lần đối phó với cậu ta đều không thành công, còn điều tra đến tận Khô Lâu Hội." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc ly rượu trong tay.
"Quả thực, cậu ta đúng là quá khó đối phó, dù là hạ độc hay cho nổ tung du thuyền, kế hoạch của chúng ta không hề có sai sót nào nhưng cậu ta vẫn không chết." Đạo sư giận dữ nói.
Theo kế hoạch của họ, Lâm Mộc đáng lẽ ra đã chết từ lâu.
"Dù gì thì Quang Minh Hội của chúng ta đang rất yếu ở Trung Quốc, chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, cho nên cũng không thể làm ra chuyện gì lớn hơn nữa, hãy chờ đợi cơ hội đi, chúng ta không thể vì cậu ta mà phá hỏng việc lớn được." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng nói.
Sau khi thất bại nhiều lần liên tiếp, bọn họ cũng không còn cách nào tốt hơn trong khoảng thời gian tiếp theo.
Dù sao thì thực lực của bọn họ đang không bằng Lâm Mộc, đây cũng không phải là lãnh địa châu u, bọn họ cũng không dám quá công khai.
“Phải giết chết Lâm Mộc, dù sao đây cũng là lệnh của tổng bộ ở Châu u, nếu không thì chúng ta sẽ sử dụng vũ khí cấp A?” Đạo sư nói.
"Vũ khí cấp A không thể dễ dàng sử dụng ở Trung Quốc! Ít nhất Lâm Mộc còn chưa đến mức khiến chúng ta phải sử dụng vũ khí cấp A!" Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc đầu.
Người đàn ông đeo mặt nạ vàng tiếp tục: "Tôi sẽ liên lạc với bên Châu u, Lâm Mộc kia giải quyết Khô Lâu Hội của chúng ta ở Thân Giang thì cũng giống như việc chặt mất nanh vuốt của chúng ta ở Thân Giang vậy, thì thù này nhất định phải trả!”
" Nhưng phải tìm được đúng cơ hội, chắc chắn mọi thứ rồi hãy ra tay lần nữa! Quay về đi và nghĩ xem có kế hoạch nào khác không, nếu có thì hãy đến gặp tôi!"
Nếu như ở Châu u, bọn họ có thể giết được Lâm Mộc một cách dễ dàng.
Nhưng ở trong nước, thế lực vẫn còn quá yếu, cũng không dám công khai hành động, mọi việc chỉ có thể làm trong bí mật.
Đạo sư gật đầu: "Vâng."
...
Hai ngày sau, Tiên Hạc võ quán phái Dương Kiện đến biệt thự nơi mà Lâm Mộc ở.
Chương “Xem ra, Tiên Hạc võ quán cũng biết thức thời đấy.”
“Lâm Mộc, Tiên Hạc võ quán đã chuẩn bị đủ năm mươi tỷ, mật mã là sáu số một.” bg-ssp-{height:px}
Dương Kiện lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Mộc.
“Xem ra, Tiên Hạc võ quán cũng biết thức thời đấy.” Lâm Mộc cầm lấy thẻ ngân hàng.
Sau đó anh cười nói: "Khi tôi nhận được tiền, thì ân oán của anh và Tiên Hạc võ quán sẽ được xóa bỏ, hy vọng anh và Tiên Hạc võ quán sẽ tự giải quyết cho tốt.”
"Nếu như còn dám dùng biện pháp gì để trả thù tôi, tôi vẫn sẽ hoan nghênh, nhưng trước khi bắt đầu, tốt hơn các người nên chuẩn bị đủ tiền, lần sau, sợ rằng số số tiền sẽ bắt đầu bằng một trăm tỷ.”
Dương Kiện nghe xong lời này, khóe mắt co giật kịch liệt, tên này cũng quá điên rồi.
Nhưng trong lòng anh ta cũng biết Lâm Mộc có thực lực để có thể điên cuồng như thế.
Sau khi Dương Kiện rời đi, Lâm Mộc đã gọi điện cho Trần Uyển Nhi và nói với cô rằng anh sẽ rời khỏi Thân Giang ngày hôm nay.
Trần Uyển Nhi đã ở công ty hai ngày rồi, luôn bận rộn với công việc.
Sau khi nói với cô, Lâm Mộc liền ra sân bay, đặt vé máy bay đến Ninh Đô ở Giang Nam.
...
Giang Nam, Tuyết Sơn phái.
Sau một thời gian dài như vậy, Tuyết Sơn phái đã hoàn toàn xác định được Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão chắc hẳn là đã bị giết.
Nhưng bọn họ lại không đoán ra được hai vị trưởng lão chết như thế nào, đặc biệt là nhị trưởng lão, ông ta chính là đỉnh phong Linh Ý Cảnh!
Tuyết Sơn phái biết rất rõ chỉ khi nào tìm được Lâm Mộc thì mới có thể biết được tất cả những chuyện này.
Nhưng trong thời gian này, bọn họ nghe tin rằng Lâm Mộc đã đến Thân Giang.
Đại trưởng lão nói: “Chưởng môn, Lâm Mộc đã lâu không trở về, cho dù trở về, chúng ta cũng không thể tùy ý phái người đi xử lý cậu ta được.”
“Hiện tại e rằng chỉ có thể bắt đầu kế hoạch mấy ngày trước tôi đã đề ra, kế hoạch này tuyệt đối có thể nói là không có sai sót nào! Chúng ta nhất định có thể ép buộc được Lâm Mộc trở về, nhất định có thể bắt cậu ta phải tự tìm tới cửa!”
Liên tục phái ra hai vị trưởng lão nhưng bọn họ đều biến mất bí ẩn, Tuyết Sơn phái nhất định không dám phái thêm trưởng lão nào để đi đối phó với Lâm Mộc nữa.
Mà chưởng môn lại là Linh Phách Cảnh, không thể dễ dàng vào thành phố được.
Thêm nữa, Lâm Mộc bây giờ không có ở Giang Nam.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu như có thể bắt Lâm Mộc trở về, dẫn anh lên núi, vậy thì Tuyết Sơn phái của bọn họ mới có thể nắm quyền chủ động.
Dù sao thì ở trên núi, chưởng môn Tuyết Sơn phái có thể ra tay đánh lại Lâm Mộc.
Suy nghĩ một hồi, chưởng môn Tuyết Sơn phái cuối cùng cũng gật đầu nói:
“Được rồi, thu xếp đi, triển khai càng sớm càng tốt.”
Đại trưởng lão lập tức trả lời: “Chưởng môn, tôi sẽ phái người đi làm ngay lập tức!"
.....
Khi Lâm Mộc đến Ninh Đô, trời đã xế chiều.
Sau đó anh mượn xe của Mai tổng và đi thẳng đến đạo quán Ngọa Long.
Lâm Mộc đang mong chờ xem hai trái cây mà anh hái được trên đảo thuộc cấp bậc nào.
Ngoài ra, Lâm Mộc cũng muốn cho sư phụ xem qua khẩu súng kia một chút, dù sao sư phụ cũng là một lão nhân gia có kiến thức rộng rãi.
Lúc đến đạo quán Ngọa Long đã là hai giờ sáng, Lâm Mộc không muốn làm phiền sư phụ muộn như vậy nên đã ở lại trong đạo quán.