Chương “Vậy thì tốt quá!”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc đến võ đường.
“Bái kiến sư phụ.” Lâm Mộc cúi đầu hành lễ với sư phụ.
“Sao con lại trở về?” Sư phụ quay lưng về phía anh.
Advertisement
“Sư phụ, con có được hai quả Thiên Tài Địa Bảo, muốn sư phụ giúp con xem thử.” Lâm Mộc nói.
“Lấy ra để ta xem thử cho.” Sư phụ quay đầu nhìn anh.
Anh liền lấy ra hai quả đưa cho sư phụ.
Sau khi xem qua, sư phụ nói: "Đây là hai quả loại kim cương, nếu như chín hoàn toàn thì có thể đạt đến Địa giai trung cấp, nhưng do nó chưa chín hoàn toàn nên cấp bậc tạm thời không bằng, so với cấp thấp thì tốt hơn, nhưng lại không bằng Địa giai trung cấp."
“Thực sự là Địa giai!” Hai mắt Lâm Mộc sáng ngời.
Chỉ cần có thể đạt tới Địa giai, đối với anh mà nói là đã rất vừa lòng.
Dù sao thì Địa giai và Nhân giai cách biệt nhau rất nhiều.
Lần trước anh mang về một dược liệu cấp Nhân giai từ trong gia tộc, nhưng sư phụ đã nói rằng nó không có giá trị gì trong việc luyện đan cả nên anh đã hấp thu linh khí chứa trong dược liệu đó.
Nhưng Địa giai thì không giống như vậy.
“Sư phụ, hai loại quả này nên sử dụng như thế nào?” Lâm Mộc kỳ vọng hỏi.
"Quả kim cương chứa năng lượng nóng, có thể dùng nó để chống lại khí Hàn Sát, cũng có thể ăn trực tiếp, ăn xong có thể tăng tu vi, loại quả này không cần luyện hóa, cứ trực tiếp sử dụng là được." Sư phụ nói.
Sư phụ lại nói tiếp: “Khi con ăn hai loại quả kim cương này, con sẽ không còn cách xa đỉnh phong Linh Ý Cảnh quá nhiều nữa.”
“Vậy thì tốt quá!” Hai mắt Lâm Mộc sáng lên.
Sư phụ mỉm cười vuốt râu: "Loại Thiên Tài Địa Bảo này, có thể nói là thường ngày rất khó tìm, nhưng con rất may mắn, lần này có thể hái được hai quả, con sẽ không vì tranh giành hai loại quả này mà đắc tội với thế lực nào đấy chứ?"
Lâm Mộc cười gãi gãi đầu: "Sư phụ, không có, con may mắn gặp được thôi, không có ai cướp đoạt cả, chỉ có ta một con macng xà đang canh giữ nó, và con đã xử lý nó rồi."
Ngừng một chút, Lâm Mộc nói tiếp: "Sư phụ, lần này con tới Thân Giang, lại gặp phải một chuyện kỳ lạ, con bị ám sát hai lần liên tiếp, cuối cùng mới biết được là do một thế lực tên là Khô Lâu Hội gây ra, con còn đến tận nơi của bọn họ và lấy được một khẩu súng rất là kỳ lạ."
Lâm Mộc nói xong liền lấy ra khẩu súng lục: "Sư phụ, người nhìn xem."
Sư phụ cầm lấy khẩu súng lục xem xét.
Lâm Mộc nói: "Súng này bắn ra không phải đạn, mà là một chùm tia sáng, uy lực rất lớn, nếu như chưa đạt đến Linh Ý Cảnh mà bị bắn trúng thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, cho dù là sơ kỳ Linh Ý Cảnh cũng chắc chắn sẽ bị thương!"
“Không nghĩ đến là nhanh như vậy mà con đã chạm mặt bọn họ rồi.” Sắc mặt của sư phụ trở nên nghiêm trọng.
Lâm Mộc thắc mắc: "Bọn họ? Sư phụ muốn nói tới Khô Lâu Hội sao? Theo con biết, đây hình như là một thế lực nước ngoài, con đoán có thể là một tổ chức sát thủ."
Sư phụ lắc đầu: "Không phải đơn giản như con nghĩ đâu, nhưng mà sớm muộn gì rồi con cũng phải chạm mặt, rồi con cũng phải đối mặt thôi, sớm hay muộn cũng không khác nhau là mấy."
Chương “Cám ơn sư phụ về cuốn sách!” bg-ssp-{height:px}
Sau đó sư phụ đưa lại khẩu súng cho Lâm Mộc, đồng thời nói: "Ta sẽ cho con một số điện thoại, là của sư huynh con, con đưa khẩu súng này đến cho nó đi, có lẽ nó sẽ cần dùng."
“Sư huynh? Con còn có sư huynh sao?” Lâm Mộc ngạc nhiên.
Trước đây anh chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc đến.
Advertisement
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sư phụ cười nói: "Đương nhiên là có, con nghĩ rằng ta chỉ có một người đồ đệ là con thôi sao? Sư huynh của con mười năm trước đã xuất môn rồi, con không biết nó cũng là chuyện bình thường."
“Vậy sư huynh hiện tại đang là cảnh giới gì?” Lâm Mộc tò mò.
“Linh Phách Cảnh.” Sư phụ đáp.
Sau đó sư phụ xoay người cầm bút lên, viết ra một số điện thoại, đưa cho Lâm Mộc.
“Đây là số điện thoại của sư huynh con.”
“Vâng, sư phụ.” Lâm Mộc nhận lấy tờ giấy, cất vào nhẫn trữ vật.
Mặc dù anh không hiểu tại sao sư phụ lại để cho anh đưa cây súng này đến cho sư huynh.
Nhưng nếu như sư phụ đã sắp xếp như vậy, Lâm Mộc đương nhiên sẽ làm theo.
"Hả? Nhẫn trữ vật sao? Con có nhẫn trữ vật?" Sư phụ nhìn ngón tay anh.
"Sư phụ đúng là có đôi mắt tinh tường, cái này là con may mắn có được trong một buổi đấu giá đồ cổ ở Thân Giang." Lâm Mộc cười.
"Không tồi, vật này xưa nay hiếm thấy, ta còn đang đợi xem khi nào con đạt tới Linh Phách Cảnh thì sẽ tặng cho con một món quà, hiện tại, xem ra là không cần thiết nữa rồi." Sư phụ nói.
"Cái này..." Lâm Mộc lúng túng cười.
"Yên tâm, sau khi con đạt đến Linh Phách Cảnh, ta lại có món quà khác để tặng con, đến lúc đó, con cũng có thể chính thức xuất môn, tự mình bước đi." Sư phụ nói.
“Sư phụ, bước vào Linh Phách Cảnh không phải là việc dễ dàng, con còn không biết mình sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian cho nút thắt này đây.” Lâm Mộc cười khổ nói.
Từ Linh Ý Cảnh đến Linh Phách Cảnh chính là một nút thắt lớn.
Mỗi cảnh giới nhỏ chỉ cần tu luyện đến điểm cuối là có thể nâng cảnh giới được rồi.
Tuy nhiên, để vượt qua một nút thắt là điều không hề dễ dàng, nhiều người tu luyện cuối cùng đã bị mắc kẹt lại ở một nút thắt nào đó và không thể vượt qua nó cả đời.
Nếu sư phụ đặt nhiều kỳ vọng vào anh, một khi anh bị mắc kẹt ở nút thắt lần này và mãi cũng không thể đột phá được thì sư phụ sẽ rất thất vọng.
“Dù sao con còn có Chí Tôn Tích, không thể nào so sánh với người tu luyện bình thường được, ta tin tưởng con sẽ không mắc kẹt ở chỗ này đâu.” Sư phụ vô cùng tin tưởng anh.
Sau đó, sư phụ lấy ra một cuốn sách cổ từ chiếc nhẫn lưu trữ của mình.
"Đây là sách cổ ghi chép các loại Thiên Tài Địa Bảo, Kì Trân Dị Thú, con có thể tự mình nghiên cứu, sau này nếu gặp phải Thiên Tài Địa Bảo nào khác thì sẽ phân biệt được, không cần mỗi lần đều mang qua đât nhờ ta xem giúp."
Sư phụ nói xong liền giao quyển sách cổ này cho Lâm Mộc.
“Cám ơn sư phụ về cuốn sách!”