Lâm Mộc phóng tầm mắt ra xa, quả nhiên bốn bề Lạc Thần Cốc được vách đá bao quanh, tạo nên bức thành tự nhiên.
Vách đá này rất nhẵn nhụi, ngay cả một cọng cỏ cũng không mọc, muốn bám vào vách núi leo dần xuống thung lũng bên dưới chẳng hề có chỗ đặt chân.
Liễu Vô Song nói: “Trong Lạc Thần Cốc có từ trường đặc biệt, tất cả các thiết bị liên lạc sẽ bị mất sóng trong đó, đến trực thăng bay tới nơi này còn bị rơi nổ, cho nên khi mọi người xuống thung lũng sẽ chẳng thể liên lạc với bên ngoài thông qua Di động Liên minh.
Advertisement
“Kỳ quái vậy sao?” Các thành viên nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Liễu Vô Song đi tới vách núi phía trước: “Mọi người, nơi này có một sợi dây xích do liên minh thiết kế, bây giờ từng người bám vào sợi dây này đi xuống dưới!”
“Anh Liễu, tôi đi trước!” Cao Thạch xung phong.
“Nơi này cách thung lũng bên dưới vài trăm mét, cẩn thận kẻo trượt ngã nhé!” Liễu Vô Song dặn dò.
“Anh Liễu, chúng ta đều là Linh Phách Cảnh, đương nhiên không thể ngã rồi.”
Dứt lời, Cao Thạch túm lấy dây xích bằng sắt nhanh chóng đi xuống Lạc Thần Cốc bên dưới.
Từng người trong Đoàn thám hiểm cũng đi theo.
Lâm Mộc và Lăng Hiên cũng nhanh chóng xuống bên dưới.
Đứng ở Lạc Thần Cốc, Lâm Mộc quả nhiên cảm nhận được môi trường nơi này khá kỳ quái, dường như có một cảm giác áp lực vô hình nào đó!
Liễu Vô Song là người cuối cùng đặt chân xuống Lạc Thần Cốc.
Sau đó anh ta nói: “Chúng ta đã tiến vào Di tích cổ, tiếp theo mọi người tự tìm bạn đồng hành để thám hiểm, sau đúng bảy ngày, mọi người tập hợp về đây để cùng về liên minh.” bg-ssp-{height:px}
“Được” Các thành viên nhất loạt đồng ý.
Sau đó đoàn người tách ra.
Đương nhiên Cao Thạch và Thanh tra Lỗ cùng đi với nhau.
Lâm Mộc và Lăng Hiên cùng đồng hành, hai người chọn một hướng rồi đi về phía trước, bắt đầu khám phá Lạc Thần Cốc.
Lâm Mộc và Lăng Hiên đi dạo nửa giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất ngờ.
“Đi nửa giờ rồi mà chẳng thu hoạch được gì!” Lăng Hiên lầm bầm.
Lâm Mộc nói: “Lạc Thần Cốc đã được dò xét hoàn toàn rồi, lần thám hiểm này của chúng ta không có nhiều ý nghĩa lắm, chỉ e có bảo vật gì bên trong cũng được khai quật rồi!”
Lăng Hiên quay đầu nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, theo như bản đồ khi trước, trong Lạc Thần Cốc này có một địa điểm đặc biệt nhất, cũng đáng khám phá nhất chính là Đoạn Đầu Nhai, hay chúng ta qua đó xem!”
“Được!” Lâm Mộc đương nhiên thấy hứng thú.
Hai người đều xem qua bản đồ nên biết rõ vị trí của Đoạn Đầu Nhai.
Lâm Mộc và Lăng Hiên sải bước, nhanh chóng đi tới địa điểm đặc biệt kia.
Chừng hai mươi phút sau, Đoạn Đầu Nhai xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Đây là một vách đá dốc đứng khổng lồ, giống như bị một ngoại lực cực lớn chia cắt mà hình thành.