Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này anh mới phát hiện ra xung quanh đã có thêm Cao Thạch, Thanh tra Lỗ và cả Liễu Vô Song.
Cả Đoàn thám hiểm có mười hai người, bây giờ đã có mười người tới tham ngộ vết tích trên Đoạn Đầu Nhai.
Advertisement
Các thành viên nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia cũng choàng tỉnh, nhất loạt nhìn về nơi sâu bên trong.
“Mọi người đừng lo, không có ai đang giao đấu đâu, chỉ là âm thanh chém giết khi trước lưu lại mà thôi!” Liễu Vô Song nói.
Anh ta nói tiếp: “Có điều nơi sâu trong Đoạn Đầu Nhai chính là cấm khu mà bản đồ có nhắc tới, mọi người chỉ được tham ngộ bên ngoài, không được tiến sâu vào trong!”
“Rõ!” Các thành viên đồng thanh đáp.
“Đội trưởng Liễu, có thể nói cụ thể tại sao bên trong lại bị khoanh đỏ thành cấm khu hay không?” Lâm Mộc hỏi.
Biết nơi sâu của Đoạn Đầu Nhai là cấm khu thì chỉ cần tuân theo quy định không tiến vào thám hiểm là được, nhưng Lâm Mộc vẫn muốn hiểu rõ nguyên nhân cụ thể.
Liễu Vô Song khẽ chau mày: “Lâm Mộc, sao cậu nhiễu sự thế, cậu chỉ cần biết bên trong là cấm khu không thể vào, liên minh phân chia như vậy đương nhiên có cái lý của họ rồi.” bg-ssp-{height:px}
Thanh tra Lỗ cười nói: “Lâm Mộc, cậu muốn biết rõ nguyên nhân thì tự mình vào khám phá chẳng phải được rồi sao?”
“Anh Lỗ, trong đấy là cấm khu đó nhé, Lâm Mộc dám sao?” Cao Thạch cười khinh miệt.
“Chẳng phải cậu ta lợi hại lắm hả, khi trước kiên trì hai tư giờ trong Nhãn Trấn cơ mà, một cấm khu cỏn con có gì mà cậu ta không dám vào chứ?” Thanh tra Lỗ cười.
Cao Thạch phụ họa: “Anh Lỗ, nơi này khác Nhãn Trấn mà, khi trước Sư huynh cậu ta đứng bên giám sát, một khi tính mạng bị uy hiếp thì Sư huynh cậu ta lập tức xông lên đưa cậu ta ra khỏi Nhãn Trấn, còn chỗ này bị liên minh chia thành cấm khu, đương nhiên tiến vào sẽ nguy hiểm tới tính mạng, Thanh tra Thẩm không tham gia cùng đoàn, sao Lâm Mộc dám vào trong!”
Hai người họ kẻ xướng người họa, rõ là đang khích tướng Lâm Mộc.
Thanh tra Lỗ nói giọng âm vang: “Lâm Mộc, Cao Thạch đang xem thường cậu đấy, cậu chứng minh cho cậu ta xem nào!”
Cao Thạch cười: “Đúng là tôi xem thường Lâm Mộc mà, nếu cậu ta dám vào trong một giờ đồng hồ, tôi sẽ cho cậu ta một vạn Liên minh tệ! Chỉ sợ cậu ta không có bản lĩnh này thôi!”
Trâu Ngưng Vũ nhịn không được lên tiếng: “Cao Thạch, Thanh tra Lỗ, hai người bẫy đồng đội cũng phải biết chừng mực chứ! Bình thường bẫy mấy chuyện nhỏ nhặt đã đành, trong cấm khu hiểm nguy trùng trùng, nếu cậu ấy vào có khả năng sẽ bỏ mạng đấy! Đây không phải trò đùa trẻ con!”
Rõ ràng Trâu Ngưng Vũ nhìn không nổi cái kiểu hành vi vô lại của Cao Thạch và Thanh tra Lỗ.
“Trâu đại mỹ nữ, tôi đâu có ép Lâm Mộc vào cấm khu, vào hay không do cậu ta quyết định mà!” Cao Thạch cười nói.