“Tôi chỉ muốn xem anh ở ngoài như thế nào, ngờ đâu gió lại lớn như vậy.” Trần Uyển Nhi sắc mặt tái nhợt.
Ngay sau đó, Trần Uyển Nhi bị gió lạnh thổi cho rét run, vô cùng khó chịu, cô không thể tưởng tượng được Lâm Mộc ở bên ngoài bị gió thổi lâu như vậy sẽ khó chịu đến mức nào.
Điều này càng khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Cô mời Lâm Mộc đi leo núi, nhưng lại để cho Lâm Mộc phải chịu đựng thời tiết xấu như vậy.
“Tôi không sao, cô xem tôi làm gì.” Lâm Mộc vừa nói vừa đỡ Trần Uyển Nhi.
“Khoe khoang, cho dù anh có chút năng lực, nhưng dù sao cũng là bằng xương bằng thịt, không thể không cảm thấy khó chịu được, đừng tưởng tôi là đồ ngốc!” Trần Uyển Nhi lo lắng.
“Không khó chịu, tôi còn cảm thấy khá nóng.” Lâm Mộc cười.
"Sao? Anh cảm thấy nóng? Vậy càng tồi tệ hơn, người sắp chết cóng sẽ cảm thấy nóng trước khi họ chết, nếu nhưu anh cũng cảm thấy nóng, có nghĩa là anh cũng sắp chết cóng sao!" Trần Uyển Nhi lo lắng nói.
“Cô quan tâm tôi nhiều vậy sao, có chút không quen.” Lâm Mộc cười nói.
"Tôi sợ anh chết cóng rồi không còn ai ức chế độc tố cho tôi, dù sao thì tôi cũng mặc kệ, đêm nay anh nhất định phải ngủ trong lều, nếu anh ngủ ở ngoài thật sự sẽ chết cóng đấy!" Trần Uyển Nhi nói với giọng ra lệnh.
"Cô đồng ý để cho tôi ngủ bên cạnh cô sao? Dù sao lều cũng này không lớn, chỉ rộng một mét năm." Lâm Mộc cười tinh nghịch.
"Chỉ ngủ thôi mà, dù sao anh cũng không làm gì thì tôi có gì mà phải lo lắng chứ, nhưng tôi cũng phải cảnh cáo anh, buổi tối không được lại gần tôi, chúng ta phải cách nhau ít nhất là 30 cm!" Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc cảnh báo.
“Được rồi, nếu cô muốn tôi ngủ với cô nhiều như vậy, tôi đành miễn cưỡng đồng ý thôi.”
Lâm Mộc nói xong liền nằm xuống.
Vừa rồi Lâm Mộc cũng đã hiểu ra được phương pháp đột phá cảnh giới, chỉ cần anh tiếp tục tu luyện theo phương pháp vừa rồi, không lâu sau anh sẽ có thể đột phá thành công.
Vì vậy Lâm Mộc cũng không cần tiếp tục ở bên ngoài chịu lạnh nữa.
Phải ngủ một giấc thật ngon.
Khi Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc nằm xuống, cô cũng từ từ nằm xuống.
Trong căn lều nhỏ này, hai người nằm quay lưng lại với nhau, cách nhau chừng 30cm.
Cho dù bên ngoài gió đang lồng lộng đập vào lều, cộng thêm tiếng gió thổi mạnh như đang gào thét.
Nhưng bởi vì Lâm Mộc đang ở ngay sau lưng cô nên Trần Uyển Nhi có cảm giác an toàn không thể giải thích được, cô cảm thấy bản thân có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
Mấy ngày nay Lâm Mộc cũng đã không được ngủ ngon nên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ .
...
Sáng hôm sau.
“Ahhh!”
Một tiếng hét chói tai đã đánh thức Lâm Mộc khỏi giấc ngủ.
Lâm Mộc chỉ cảm thấy có gì đó mềm mềm, anh mở mắt ra liền thấy anh và Trần Uyển Nhi đang ôm nhau.
“Còn không buông tay ra!” Trần Uyển Nhi đánh cho Lâm Mộc một cái.
“A, tại sao... Sao lại như vậy.” Lâm Mộc buông cô ra, vẻ mặt đầy xấu hổ.
“Anh còn hỏi sao, không phải anh cố ý đấy chứ!” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Chu Nguyên. “Không phải là cô ôm tôi sao, nói không chừng là do cô cố ý.” Lâm Mộc nhún vai. "Anh... đồ lưu manh, sao tôi có thể cố tình làm vậy chứ! Đừng có vu khống!" Trần Uyển Nhi đỏ mặt. "Được, được rồi, chúng ta không cố ý làm như vậy đúng không? Thời tiết lạnh như vậy, có lẽ trong lúc ngủ theo bản năng tìm kiếm hơi ấm, cho nên mới ôm nhau." Lâm Mộc nói. Trần Uyển Nhi cũng suy nghĩ lại, lời giải thích của Lâm Mộc có vẻ hợp lý.